Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Năm đó tôi làm...
2024-11-28 12:34:39
“Liên Kỳ?”. Mỹ Nguyệt ngước lên nhìn với khuôn mặt khó hiểu, cau mày cảm giác được điều không may.
Liên Kỳ đứng kia cũng ngạc nhiên.
“Ly Mỹ Nguyệt?”
Người vừa xông vào phòng Mỹ Nguyệt lớn tiếng kia thì ra là Liên Kỳ. Nhân viên nhà hàng đứng trước cửa cúi người xin lỗi Mỹ Nguyệt.
“Xin lỗi quý khách, là tôi không cản được vị khách này, làm phiền đến bữa ăn của quý khách, thật sự xin lỗi ạ.”
Mỹ Nguyệt thấy vậy thì đứng dậy, mỉm cười với chị nhân viên nói.
“Dạ không sao ạ. Lỗi là lỗi của người nào đó không có giáo dục làm ra hành động ngu xuẩn chứ không phải lỗi của chị đâu ạ.”
Liên Kỳ đứng giữa phòng, bực tức.
“Cô nói ai không giáo dục?”
Mỹ Nguyệt quay qua, khoanh tay trước ngực, đáp nhanh.
“Đây không phải là cô luôn miệng nói sao? Sao? Không đúng à?”
Câu cửa miệng mà Liên Kỳ đã từng luôn dùng để châm chọc Mỹ Nguyệt giờ lại bị cô dùng lại khiến cô ta bực xúc, tức giận cãi lại.
“Cô…”
“Sao? Đến đây để đưa tôi xem cô chạy quanh trường hả?”. Liên Kỳ còn chưa kịp tức giận đã bị Mỹ Nguyệt trêu chọc đâm đúng chỗ đen.
Liên Kỳ im lặng không nói lên lời. Mỹ Nguyệt thấy vậy thì tiếp tục tiến công không nhân nhượng.
“Cô không quên vụ cá cược chứ nhỉ? Cần tôi nhắc lại không? À, cô thích nhắc nhở ở trên mạng hơn nhỉ? Để tôi tag cô vào nhé?”
Giọng điệu chế giễu của Mỹ Nguyệt khiến Liên Kỳ tức đến đỏ mặt cũng không thể nói gì hơn. Mỹ Nguyệt thấy trêu chọc đủ rồi thì nghiêm mặt lại.
“Còn không biến đi? Đợi tôi mời bảo vệ tống cô ra ngoài?”
Liên Kỳ hơn không muốn rời đi, gân cổ lên cãi lại.
“Dù cô nói thế nào, hôm nay tôi nhất định phải ăn ở đây. Nói cho cô biết, chỗ này là của anh họ tôi, cô biết điều thì mau đi đi.”
Mỹ Nguyệt chán ngán.
“Liên Kỳ, cô ngoài việc dựa vào họ hàng người thân ra, có thể làm việc có ích hơn không? Cô là con đỉa à, suốt ngày bám víu vào người nọ người kia.”
Bị xỉa xói, Liên Kỳ tức giận.
“Cô…”. Liên Kỳ bước lên, giơ tay định đánh Mỹ Nguyệt.
Mỹ Nguyệt nhận ra động tác của cô ta, nhanh cầm được cổ tay của cô ta, hất ngược lại, khiến cô ta theo quán tính tát thẳng vào mặt mình. Liên Kỳ ngơ ngác, ngước mắt sao cô dám đánh tôi lên nhìn Mỹ Nguyệt. Mỹ Nguyệt che miệng, tỏ ra vô tội.
“Ô, xin lỗi, trượt tay.”
Một hành động đi cùng lời nói khiến nhân viên có mặt tại đó cũng phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. Mỹ Nguyệt thì cười đắc thắng, nhìn Liên Kỳ đang đứng ôm mặt, tức không nói lên lời. Bỗng Liên Kỳ nhìn thấy từ bên ngoài bước vào là anh họ mình liền chạy tới cáo trạng, kéo anh ta vào trong phòng ăn.
“Anh, cô ta đánh em, anh mau đuổi cô ta đi đi.”
Mỹ Nguyệt nhìn theo, thì ra anh họ mà cô ta nói là anh quản lý nhà hàng, vừa hay Mỹ Nguyệt mới giúp anh ta xong, đáng tiếc Liên Kỳ không biết. Đúng là ngu ngốc cùng cực.
Diệp Chính Thần đi sau anh quản lý, không quan tâm đến người khác, nhanh chân bước tới cạnh Mỹ Nguyệt hỏi thăm.
“Không sao chứ?”. Diệp Chính Thần vừa hỏi vừa quan sát bên ngoài Mỹ Nguyệt một lượt.
Mỹ Nguyệt cười nhẹ.
“Không sao.”
Liên Kỳ nhận ra Diệp Chính Thần, nghĩ ra lời châm chọc, lên tiếng muốn chế giễu lại Mỹ Nguyệt như lúc nãy Mỹ Nguyệt làm với cô ta.
“Đây không phải người đàn ông bao nuôi cô, vì anh ta mà cô đánh…”
Còn chưa nói hết câu, Mỹ Nguyệt đã nhận ra ý định của cô ta, đưa ánh mắt sắc lạnh qua Liên Kỳ, khiến cô ta bỗng câm nín. Mỹ Nguyệt bước tới gần Liên Kỳ, mắt không ngừng tỏa khí lạnh, túm lấy cổ áo cô ta.
“Liên Kỳ, lần trước tôi đã cảnh cáo cô rồi, không phải sao? Cô ra ngoài không mang não thì tốt nhất nên ngậm chặt cái miệng lại. Chuyện năm đó, nguyên do như nào cô không phải mới là người rõ nhất sao? Năm đó tôi làm được thì bây giờ tôi đương nhiên cũng có thể. Biết chưa hả?”
Mỹ Nguyệt nắm chặt cổ áo Liên Kỳ, gằn từng câu từng chữ cảnh cáo khiến Liên Kỳ lạnh sống lưng, mặt trở nên tái xanh mét. Nói xong Mỹ Nguyệt hất cô ta ra khiến cô ta ngồi phịch xuống dưới đất. Anh quản lý đứng cạnh thấy tình hình không ổn, chỉ đành cầu tình cho người em họ ngu ngốc của mình.
“Cái đó, quý khách… coi như là cho tôi chút mặt mũi, tôi thay em họ tôi xin lỗi cô, cô đừng đánh nó làm gì, được không?”
Mỹ Nguyệt im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn Liên Kỳ nhũn chân ngồi dưới đất, sợ hãi, nhận ra được rõ ràng lúc nãy Mỹ Nguyệt tỏa ra sát khí. Mỹ Nguyệt lạnh nhạt khinh thường cô ta rồi nói.
“Anh tốt nhất là quản tốt em họ anh. Nếu không, lần sau, tôi sẽ không tha cho cô ta đâu.”
Liên Kỳ đứng kia cũng ngạc nhiên.
“Ly Mỹ Nguyệt?”
Người vừa xông vào phòng Mỹ Nguyệt lớn tiếng kia thì ra là Liên Kỳ. Nhân viên nhà hàng đứng trước cửa cúi người xin lỗi Mỹ Nguyệt.
“Xin lỗi quý khách, là tôi không cản được vị khách này, làm phiền đến bữa ăn của quý khách, thật sự xin lỗi ạ.”
Mỹ Nguyệt thấy vậy thì đứng dậy, mỉm cười với chị nhân viên nói.
“Dạ không sao ạ. Lỗi là lỗi của người nào đó không có giáo dục làm ra hành động ngu xuẩn chứ không phải lỗi của chị đâu ạ.”
Liên Kỳ đứng giữa phòng, bực tức.
“Cô nói ai không giáo dục?”
Mỹ Nguyệt quay qua, khoanh tay trước ngực, đáp nhanh.
“Đây không phải là cô luôn miệng nói sao? Sao? Không đúng à?”
Câu cửa miệng mà Liên Kỳ đã từng luôn dùng để châm chọc Mỹ Nguyệt giờ lại bị cô dùng lại khiến cô ta bực xúc, tức giận cãi lại.
“Cô…”
“Sao? Đến đây để đưa tôi xem cô chạy quanh trường hả?”. Liên Kỳ còn chưa kịp tức giận đã bị Mỹ Nguyệt trêu chọc đâm đúng chỗ đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Kỳ im lặng không nói lên lời. Mỹ Nguyệt thấy vậy thì tiếp tục tiến công không nhân nhượng.
“Cô không quên vụ cá cược chứ nhỉ? Cần tôi nhắc lại không? À, cô thích nhắc nhở ở trên mạng hơn nhỉ? Để tôi tag cô vào nhé?”
Giọng điệu chế giễu của Mỹ Nguyệt khiến Liên Kỳ tức đến đỏ mặt cũng không thể nói gì hơn. Mỹ Nguyệt thấy trêu chọc đủ rồi thì nghiêm mặt lại.
“Còn không biến đi? Đợi tôi mời bảo vệ tống cô ra ngoài?”
Liên Kỳ hơn không muốn rời đi, gân cổ lên cãi lại.
“Dù cô nói thế nào, hôm nay tôi nhất định phải ăn ở đây. Nói cho cô biết, chỗ này là của anh họ tôi, cô biết điều thì mau đi đi.”
Mỹ Nguyệt chán ngán.
“Liên Kỳ, cô ngoài việc dựa vào họ hàng người thân ra, có thể làm việc có ích hơn không? Cô là con đỉa à, suốt ngày bám víu vào người nọ người kia.”
Bị xỉa xói, Liên Kỳ tức giận.
“Cô…”. Liên Kỳ bước lên, giơ tay định đánh Mỹ Nguyệt.
Mỹ Nguyệt nhận ra động tác của cô ta, nhanh cầm được cổ tay của cô ta, hất ngược lại, khiến cô ta theo quán tính tát thẳng vào mặt mình. Liên Kỳ ngơ ngác, ngước mắt sao cô dám đánh tôi lên nhìn Mỹ Nguyệt. Mỹ Nguyệt che miệng, tỏ ra vô tội.
“Ô, xin lỗi, trượt tay.”
Một hành động đi cùng lời nói khiến nhân viên có mặt tại đó cũng phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. Mỹ Nguyệt thì cười đắc thắng, nhìn Liên Kỳ đang đứng ôm mặt, tức không nói lên lời. Bỗng Liên Kỳ nhìn thấy từ bên ngoài bước vào là anh họ mình liền chạy tới cáo trạng, kéo anh ta vào trong phòng ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh, cô ta đánh em, anh mau đuổi cô ta đi đi.”
Mỹ Nguyệt nhìn theo, thì ra anh họ mà cô ta nói là anh quản lý nhà hàng, vừa hay Mỹ Nguyệt mới giúp anh ta xong, đáng tiếc Liên Kỳ không biết. Đúng là ngu ngốc cùng cực.
Diệp Chính Thần đi sau anh quản lý, không quan tâm đến người khác, nhanh chân bước tới cạnh Mỹ Nguyệt hỏi thăm.
“Không sao chứ?”. Diệp Chính Thần vừa hỏi vừa quan sát bên ngoài Mỹ Nguyệt một lượt.
Mỹ Nguyệt cười nhẹ.
“Không sao.”
Liên Kỳ nhận ra Diệp Chính Thần, nghĩ ra lời châm chọc, lên tiếng muốn chế giễu lại Mỹ Nguyệt như lúc nãy Mỹ Nguyệt làm với cô ta.
“Đây không phải người đàn ông bao nuôi cô, vì anh ta mà cô đánh…”
Còn chưa nói hết câu, Mỹ Nguyệt đã nhận ra ý định của cô ta, đưa ánh mắt sắc lạnh qua Liên Kỳ, khiến cô ta bỗng câm nín. Mỹ Nguyệt bước tới gần Liên Kỳ, mắt không ngừng tỏa khí lạnh, túm lấy cổ áo cô ta.
“Liên Kỳ, lần trước tôi đã cảnh cáo cô rồi, không phải sao? Cô ra ngoài không mang não thì tốt nhất nên ngậm chặt cái miệng lại. Chuyện năm đó, nguyên do như nào cô không phải mới là người rõ nhất sao? Năm đó tôi làm được thì bây giờ tôi đương nhiên cũng có thể. Biết chưa hả?”
Mỹ Nguyệt nắm chặt cổ áo Liên Kỳ, gằn từng câu từng chữ cảnh cáo khiến Liên Kỳ lạnh sống lưng, mặt trở nên tái xanh mét. Nói xong Mỹ Nguyệt hất cô ta ra khiến cô ta ngồi phịch xuống dưới đất. Anh quản lý đứng cạnh thấy tình hình không ổn, chỉ đành cầu tình cho người em họ ngu ngốc của mình.
“Cái đó, quý khách… coi như là cho tôi chút mặt mũi, tôi thay em họ tôi xin lỗi cô, cô đừng đánh nó làm gì, được không?”
Mỹ Nguyệt im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn Liên Kỳ nhũn chân ngồi dưới đất, sợ hãi, nhận ra được rõ ràng lúc nãy Mỹ Nguyệt tỏa ra sát khí. Mỹ Nguyệt lạnh nhạt khinh thường cô ta rồi nói.
“Anh tốt nhất là quản tốt em họ anh. Nếu không, lần sau, tôi sẽ không tha cho cô ta đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro