Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Lời hứa đã qua...
2024-11-28 12:34:39
Mỹ Nguyệt lạnh nhạt cảnh cáo, quay người lại không muốn nhìn thấy con người phiền phức kia. Anh quản lý cúi đầu xin lỗi Mỹ Nguyệt rồi kéo Liên Kỳ rời đi. Các nhân viên khác cũng ra ngoài theo, chỉ còn Diệp Chính Thần và Mỹ Nguyệt ở lại trong phòng. Bàn tay của Mỹ Nguyệt nắm chặt lại, còn tức giận trong lòng. Diệp Chính Thần thì đứng một bên thấy một màn bảo vệ của Mỹ Nguyệt lúc nãy, trong lòng còn đang vui sướng không ngớt, tiến lại nắm lấy hai bàn tay đang cuộn chặt của Mỹ Nguyệt, nới lỏng ra.
“Nắm chặt vậy làm gì, không đau tay sao?”
Lời hỏi thăm ân cần của Diệp Chính Thần khiến Mỹ Nguyệt nhận ra lòng bàn tay bị nắm hằn vết từ bao giờ không hay. Diệp Chính Thần vừa xem xét tay cho Mỹ Nguyệt, trên mặt vừa cười. Tuy anh không biết cái chuyện đó lúc nãy hai người nói là gì nhưng được cô bảo vệ, cảm giác cũng không tồi.
Mỹ Nguyệt còn lửa tức trong lòng thấy người khác vui vẻ thì khó chịu, rút tay ra khỏi tay Diệp Chính Thần, phồng má giận lây sang Diệp Chính Thần.
“Anh cười cái gì?”
Diệp Chính Thần lúc này nhìn thấy một chú sóc nhỏ đang phồng má tức giận, cười nhẹ, không nhịn được véo nhẹ chiếc má của Mỹ Nguyệt.
“Đã ăn no chưa? Còn ăn nữa không?”
Mỹ Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, không cho anh véo má.
“Bị tức no rồi, không ăn nữa.”
Diệp Chính Thần thấy bộ dạng tức giận của Mỹ Nguyệt đáng yêu, bật cười thành tiếng, xoa đầu cô.
“Ừm, vậy anh đưa em đi chơi nhé?”
Mỹ Nguyệt nhìn Diệp Chính Thần một mặt cười khoái chí, cơn giận dịu đi vài phần, thắc mắc hỏi lại.
“Đi đâu ạ?”
Diệp Chính Thần lại tự nhiên như không nắm lấy tay Mỹ Nguyệt kéo đi.
“Đi rồi em sẽ biết.”
Diệp Chính Thần úp úp mở mở khiến Mỹ Nguyệt càng tò mò hơn, cứ như vậy bị Diệp Chính Thần dẫn đi.
Tầm 20 phút sau, Diệp Chính Thần đã đưa Mỹ Nguyệt đến một công viên giải trí lớn trong thành phố. Lần đầu tiên, Mỹ Nguyệt nhìn thấy nơi này, thích thú đến lạ, ánh mắt tò mò như những bạn nhỏ đến cùng ba mẹ. Diệp Chính Thần thấy Mỹ Nguyệt thích thú thì cười nhẹ. Mỹ Nguyệt kiềm chế lại sự thích thú của mình, quay sang hỏi Diệp Chính Thần.
“Sao anh lại đưa em đến đây?”
Diệp Chính Thần đang đỗ xe chỉ cười một cái, không nói gì. Đỗ xe đâu đấy, Diệp Chính Thần mở cửa xe cho Mỹ Nguyệt, vừa đưa tay cho cô vừa nói.
“Anh chỉ đang thực hiện lời hứa của mình thôi.”
Mỹ Nguyệt ngơ ngác, tay bất giác nắm lấy tay của Diệp Chính Thần, bị anh kéo đi. Lúc này Mỹ Nguyệt bỗng nhớ ra, Diệp Chính Thần nói thực hiện lời hứa, lẽ nào là…
5 năm trước, vào một ngày, Mỹ Nguyệt như ngày thường qua nhà Huyền Thanh chơi, nhưng mục đích chính là gặp Diệp Chính Thần. Mỹ Nguyệt luôn lấy cớ không biết làm bài tập để được Diệp Chính Thần ngồi chỉ cô làm bài tập, cũng là để gặp anh.
Hôm ấy cũng vậy, Diệp Chính Thần đang dạy Mỹ Nguyệt làm bài tập, Huyền Thanh từ ngoài lao vào, hớn hở nói.
“Nguyệt, chúng ta đi công viên giải trí chơi đi? Có công viên mới mở đẹp lắm đó.”
Mỹ Nguyệt đang làm bài thì ngẩng lên thấy trước mặt mình là tờ rơi quảng cáo của công viên giải trí. Cô ngập ngừng, thắc mắc hỏi lại.
“Công viên giải trí với công viên bình thường có gì khác nhau?”
Đối với Mỹ Nguyệt, công viên là nơi có cây cỏ, có ghế đá, có người đi dạo, chơi đùa. Ngoài ra, cô chẳng còn khái niệm gì khác, càng chưa từng được trải qua. Với một đứa bé bị cho là điều không may, đen đủi như cô, cách xa với mọi người là điều mà cô được dạy bảo từ bé. Đừng nói là công viên, ngay đến trải nghiệm bình thường nhất mà một đứa bé gái nên có như búp bê, đồ chơi nhỏ bé, Mỹ Nguyệt cũng chỉ được nhìn thấy, không thể chạm tới, vì họ nói cô không xứng.
Nghe câu hỏi của Mỹ Nguyệt, Huyền Thanh bỗng im lặng, ánh mắt buồn thiu, Mỹ Nguyệt liền nhận ra, có vẻ Huyền Thanh đang tội nghiệp cho hoàn cảnh của cô. Không khí 3 người bỗng trầm mặc hơn bao giờ hết.
Diệp Chính Thần đang cầm quyển sách, thấy vậy thì đặt quyển sách xuống, đưa tay xoa nhẹ đầu Mỹ Nguyệt.
“Muốn đi thử không?”
Trong chốc lát, mắt Mỹ Nguyệt sáng bừng lên, hào hứng đáp lại.
“Có ạ.”
Diệp Chính Thần vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Mỹ Nguyệt, dịu dàng nói.
“Được, cuối tuần anh đưa em đi nhé.”
“Hứa nhé.”. Mỹ Nguyệt vừa nói vừa đưa ngón út ra.
Diệp Chính Thần phì cười, chiều theo hành động trẻ con của Mỹ Nguyệt đưa ngón út ra, móc ngoéo với cô.
“Ừm, hứa.”
Chỉ tiếc là lời hứa ấy chưa được thực hiện thì những chuyện không ngờ tới đã xảy ra, anh và cô mỗi người một nơi cách nhau cả nửa bán cầu. Lời hứa ấy đã qua 5 năm rồi, không ngờ Diệp Chính Thần vẫn nhớ, thậm chí còn thực hiện cho cô.
“Nắm chặt vậy làm gì, không đau tay sao?”
Lời hỏi thăm ân cần của Diệp Chính Thần khiến Mỹ Nguyệt nhận ra lòng bàn tay bị nắm hằn vết từ bao giờ không hay. Diệp Chính Thần vừa xem xét tay cho Mỹ Nguyệt, trên mặt vừa cười. Tuy anh không biết cái chuyện đó lúc nãy hai người nói là gì nhưng được cô bảo vệ, cảm giác cũng không tồi.
Mỹ Nguyệt còn lửa tức trong lòng thấy người khác vui vẻ thì khó chịu, rút tay ra khỏi tay Diệp Chính Thần, phồng má giận lây sang Diệp Chính Thần.
“Anh cười cái gì?”
Diệp Chính Thần lúc này nhìn thấy một chú sóc nhỏ đang phồng má tức giận, cười nhẹ, không nhịn được véo nhẹ chiếc má của Mỹ Nguyệt.
“Đã ăn no chưa? Còn ăn nữa không?”
Mỹ Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, không cho anh véo má.
“Bị tức no rồi, không ăn nữa.”
Diệp Chính Thần thấy bộ dạng tức giận của Mỹ Nguyệt đáng yêu, bật cười thành tiếng, xoa đầu cô.
“Ừm, vậy anh đưa em đi chơi nhé?”
Mỹ Nguyệt nhìn Diệp Chính Thần một mặt cười khoái chí, cơn giận dịu đi vài phần, thắc mắc hỏi lại.
“Đi đâu ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Chính Thần lại tự nhiên như không nắm lấy tay Mỹ Nguyệt kéo đi.
“Đi rồi em sẽ biết.”
Diệp Chính Thần úp úp mở mở khiến Mỹ Nguyệt càng tò mò hơn, cứ như vậy bị Diệp Chính Thần dẫn đi.
Tầm 20 phút sau, Diệp Chính Thần đã đưa Mỹ Nguyệt đến một công viên giải trí lớn trong thành phố. Lần đầu tiên, Mỹ Nguyệt nhìn thấy nơi này, thích thú đến lạ, ánh mắt tò mò như những bạn nhỏ đến cùng ba mẹ. Diệp Chính Thần thấy Mỹ Nguyệt thích thú thì cười nhẹ. Mỹ Nguyệt kiềm chế lại sự thích thú của mình, quay sang hỏi Diệp Chính Thần.
“Sao anh lại đưa em đến đây?”
Diệp Chính Thần đang đỗ xe chỉ cười một cái, không nói gì. Đỗ xe đâu đấy, Diệp Chính Thần mở cửa xe cho Mỹ Nguyệt, vừa đưa tay cho cô vừa nói.
“Anh chỉ đang thực hiện lời hứa của mình thôi.”
Mỹ Nguyệt ngơ ngác, tay bất giác nắm lấy tay của Diệp Chính Thần, bị anh kéo đi. Lúc này Mỹ Nguyệt bỗng nhớ ra, Diệp Chính Thần nói thực hiện lời hứa, lẽ nào là…
5 năm trước, vào một ngày, Mỹ Nguyệt như ngày thường qua nhà Huyền Thanh chơi, nhưng mục đích chính là gặp Diệp Chính Thần. Mỹ Nguyệt luôn lấy cớ không biết làm bài tập để được Diệp Chính Thần ngồi chỉ cô làm bài tập, cũng là để gặp anh.
Hôm ấy cũng vậy, Diệp Chính Thần đang dạy Mỹ Nguyệt làm bài tập, Huyền Thanh từ ngoài lao vào, hớn hở nói.
“Nguyệt, chúng ta đi công viên giải trí chơi đi? Có công viên mới mở đẹp lắm đó.”
Mỹ Nguyệt đang làm bài thì ngẩng lên thấy trước mặt mình là tờ rơi quảng cáo của công viên giải trí. Cô ngập ngừng, thắc mắc hỏi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Công viên giải trí với công viên bình thường có gì khác nhau?”
Đối với Mỹ Nguyệt, công viên là nơi có cây cỏ, có ghế đá, có người đi dạo, chơi đùa. Ngoài ra, cô chẳng còn khái niệm gì khác, càng chưa từng được trải qua. Với một đứa bé bị cho là điều không may, đen đủi như cô, cách xa với mọi người là điều mà cô được dạy bảo từ bé. Đừng nói là công viên, ngay đến trải nghiệm bình thường nhất mà một đứa bé gái nên có như búp bê, đồ chơi nhỏ bé, Mỹ Nguyệt cũng chỉ được nhìn thấy, không thể chạm tới, vì họ nói cô không xứng.
Nghe câu hỏi của Mỹ Nguyệt, Huyền Thanh bỗng im lặng, ánh mắt buồn thiu, Mỹ Nguyệt liền nhận ra, có vẻ Huyền Thanh đang tội nghiệp cho hoàn cảnh của cô. Không khí 3 người bỗng trầm mặc hơn bao giờ hết.
Diệp Chính Thần đang cầm quyển sách, thấy vậy thì đặt quyển sách xuống, đưa tay xoa nhẹ đầu Mỹ Nguyệt.
“Muốn đi thử không?”
Trong chốc lát, mắt Mỹ Nguyệt sáng bừng lên, hào hứng đáp lại.
“Có ạ.”
Diệp Chính Thần vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Mỹ Nguyệt, dịu dàng nói.
“Được, cuối tuần anh đưa em đi nhé.”
“Hứa nhé.”. Mỹ Nguyệt vừa nói vừa đưa ngón út ra.
Diệp Chính Thần phì cười, chiều theo hành động trẻ con của Mỹ Nguyệt đưa ngón út ra, móc ngoéo với cô.
“Ừm, hứa.”
Chỉ tiếc là lời hứa ấy chưa được thực hiện thì những chuyện không ngờ tới đã xảy ra, anh và cô mỗi người một nơi cách nhau cả nửa bán cầu. Lời hứa ấy đã qua 5 năm rồi, không ngờ Diệp Chính Thần vẫn nhớ, thậm chí còn thực hiện cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro