Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Quan tâm
2024-11-28 12:34:39
Mọi người cùng nhìn ra ngoài cửa, một nam sinh nào đó đang đứng đó, tay cầm một bó hoa hồng to, với một túi gì đó. Mọi người trong phòng ngay lập tức hiểu ra, đẩy Mỹ Nguyệt ra ngoài nhanh đến mức Mỹ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại tình hình.
Mỹ Nguyệt đến trước mặt nam sinh kia, thắc mắc hỏi.
“Ừm… bạn là…?”
Nam sinh ngập ngừng, đầu hơi cúi ngại ngùng nói.
“Mình là Lê Quang, năm ba, khoa kỹ thuật điện tử. Hôm nay thấy cậu biểu diễn rất hay, xin hãy nhận lấy món quà này với hoa của mình.”
Nam sinh có vẻ lúng túng, bối rối, dường như đã lấy hết can đảm để đến tặng quà cho Mỹ Nguyệt. Chuyện này mấy năm nay cô cũng gặp không ít, mỗi lần là một đối tượng khác nhau, mỗi lần đều có cách đáp lại như nhau.
“Cảm ơn cậu đã thích màn biểu diễn của mình. Còn quà với hoa này, cậu hãy giữ lại đi. Cảm ơn nhiều nhé.”
Mỹ Nguyệt vừa cười vừa nhẹ nhàng đáp lại. Nhận được câu trả lời của Mỹ Nguyệt, nam sinh kia thất vọng, nhưng cũng vẫn gượng cười, cúi đầu cảm ơn rồi quay người bỏ đi.
Mỹ Nguyệt thở dài, xoa xoa cổ tay đang nhói đau, ngồi xuống ghế đá trên sân trường, lười không muốn quay lại phòng hậu đài vì sẽ bị mọi người vây quanh hỏi tới hỏi lui.
Cách đó không xa, Diệp Chính Thần và Huyền Thanh đã đứng đó từ bao giờ, nhìn thấy trọn vẹn một màn tặng quà vừa rồi. Huyền Thanh thấy mặt Diệp Chính Thần tỏ rõ không vui, khuôn mặt cau có như chọc phải tổ ong, cô cố tình thêm dầu vào lửa.
“Ây dô, lại tỏ tình nữa hả? Nguyệt nhà ta đúng là được người ta yêu quý mà.”
“Lại?”. Diệp Chính Thần quay sang cau có nhìn Huyền Thanh, tâm tình càng thêm khó chịu.
Huyền Thanh cười, khẳng định chắc nịch.
“Đúng đó. Nó xinh như thế được tỏ tình cũng là chuyện bình thường mà. Giờ đã không đếm được là bao nhiêu lần nữa rồi.”
Diệp Chính Thần đứng im lặng, ánh mắt tràn đầy sát khí, khó chịu muốn băm vằm mấy tên dám đánh chủ ý lên người con gái của anh. Nhưng lại không có thân phận gì để làm vậy nên nén nhịn cơn tức trong lòng, nuốt khan xuống bụng.
Huyền Thanh thấy ai kia khó chịu như vậy thì càng trêu chọc thêm.
“Cũng có vài người đẹp trai đó, chắc là Nguyệt sẽ đồng ý thôi ha.”
Diệp Chính Thần nghe đến đây không nhịn được nữa, ngay lập tức đáp lại.
“Không có chuyện đấy đâu.”
Nói dứt lời, Diệp Chính Thần nhanh chóng bước đến chỗ Mỹ Nguyệt đang ngồi, bàn tay nắm chặt lại như quyết tâm làm điều gì đó. Huyền Thanh cười bất lực, trong lòng mong rằng hai người có thể sớm ngày hiểu được tâm ý của nhau, đừng vì những tác động của vật chất và con người bên ngoài làm ảnh hưởng.
Mỹ Nguyệt ngồi cúi đầu xoa cổ tay đau, có lẽ vì lúc nãy cô đã đàn quá sức, lâu rồi không đàn nên tay có chút không chịu được áp lực độ dài của bản nhạc. Bỗng cô thấy có bàn chân đứng trước mình. Ngẩng đầu lên, Mỹ Nguyệt giật mình, ngơ ngác hỏi.
“Anh sao lại ở đây?”
Diệp Chính Thần không còn ánh mắt sắc lạnh như khi nãy mà thay vào đó là sự dịu dàng, ân cần mà Mỹ Nguyệt vẫn thường thấy. Diệp Chính Thần nhẹ nhàng quỳ một bên gối xuống trước mặt Mỹ Nguyệt, cầm lấy cổ tay của Mỹ Nguyệt, ân cần dịu dàng ấn xoa cổ tay cho cô. Anh vừa xoa vừa trả lời câu hỏi của Mỹ Nguyệt.
“Đến xem em biểu diễn.”
Sau câu trả lời, cả hai người cùng im lặng, không nói gì. Diệp Chính Thần vẫn nhẹ nhàng xoa hai cổ tay đau cho Mỹ Nguyệt. Mỹ Nguyệt cũng không từ chối, đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự dịu dàng ấy, cô không muốn từ chối nó, muốn nó cứ kéo dài mãi.
Mỹ Nguyệt bỗng nhớ ra chuyện luyện đàn hôm trước, lắp bắp nói.
“Hôm trước, anh nói… em ghét anh… không phải đâu. Em chỉ là đau tay nên mới… không phải ghét anh đâu.”
Diệp Chính nghe được lời giải thích của Mỹ Nguyệt thì dừng lại động tác, ngẩng mặt lên nhìn Mỹ Nguyệt.
“Em là sợ anh hiểu lầm sao?”
Mỹ Nguyệt không dám nhìn vào mắt Diệp Chính Thần, cúi mặt gật gật đầu.
Diệp Chính Thần được đà, hỏi tiếp.
“Không ghét anh, tức là thích anh sao?”
Mỹ Nguyệt nghe được câu hỏi bất ngờ này, mặt lập tức đỏ bừng, đỏ lên cả vành tai, ngại ngùng rút tay lại, che mặt không trả lời Diệp Chính Thần. Nhìn dáng vẻ co lại như sóc con của Mỹ Nguyệt, Diệp Chính Thần thấy vô cùng đáng yêu, chỉ muốn tiếp tục trêu cô, nhưng lại sợ con sóc nhỏ này sẽ chạy mất, nên anh cười nhẹ, đứng dậy, xoa đầu Mỹ Nguyệt nói.
“Nguyệt, anh của 5 năm trước và 5 năm sau đều chỉ có một tâm ý, tâm ý dành riêng cho em, không hề thay đổi, và tương lai chắc chắn vẫn như vậy. Nên Nguyệt à, em có thể suy nghĩ đến anh một chút không?”
Mỹ Nguyệt đến trước mặt nam sinh kia, thắc mắc hỏi.
“Ừm… bạn là…?”
Nam sinh ngập ngừng, đầu hơi cúi ngại ngùng nói.
“Mình là Lê Quang, năm ba, khoa kỹ thuật điện tử. Hôm nay thấy cậu biểu diễn rất hay, xin hãy nhận lấy món quà này với hoa của mình.”
Nam sinh có vẻ lúng túng, bối rối, dường như đã lấy hết can đảm để đến tặng quà cho Mỹ Nguyệt. Chuyện này mấy năm nay cô cũng gặp không ít, mỗi lần là một đối tượng khác nhau, mỗi lần đều có cách đáp lại như nhau.
“Cảm ơn cậu đã thích màn biểu diễn của mình. Còn quà với hoa này, cậu hãy giữ lại đi. Cảm ơn nhiều nhé.”
Mỹ Nguyệt vừa cười vừa nhẹ nhàng đáp lại. Nhận được câu trả lời của Mỹ Nguyệt, nam sinh kia thất vọng, nhưng cũng vẫn gượng cười, cúi đầu cảm ơn rồi quay người bỏ đi.
Mỹ Nguyệt thở dài, xoa xoa cổ tay đang nhói đau, ngồi xuống ghế đá trên sân trường, lười không muốn quay lại phòng hậu đài vì sẽ bị mọi người vây quanh hỏi tới hỏi lui.
Cách đó không xa, Diệp Chính Thần và Huyền Thanh đã đứng đó từ bao giờ, nhìn thấy trọn vẹn một màn tặng quà vừa rồi. Huyền Thanh thấy mặt Diệp Chính Thần tỏ rõ không vui, khuôn mặt cau có như chọc phải tổ ong, cô cố tình thêm dầu vào lửa.
“Ây dô, lại tỏ tình nữa hả? Nguyệt nhà ta đúng là được người ta yêu quý mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lại?”. Diệp Chính Thần quay sang cau có nhìn Huyền Thanh, tâm tình càng thêm khó chịu.
Huyền Thanh cười, khẳng định chắc nịch.
“Đúng đó. Nó xinh như thế được tỏ tình cũng là chuyện bình thường mà. Giờ đã không đếm được là bao nhiêu lần nữa rồi.”
Diệp Chính Thần đứng im lặng, ánh mắt tràn đầy sát khí, khó chịu muốn băm vằm mấy tên dám đánh chủ ý lên người con gái của anh. Nhưng lại không có thân phận gì để làm vậy nên nén nhịn cơn tức trong lòng, nuốt khan xuống bụng.
Huyền Thanh thấy ai kia khó chịu như vậy thì càng trêu chọc thêm.
“Cũng có vài người đẹp trai đó, chắc là Nguyệt sẽ đồng ý thôi ha.”
Diệp Chính Thần nghe đến đây không nhịn được nữa, ngay lập tức đáp lại.
“Không có chuyện đấy đâu.”
Nói dứt lời, Diệp Chính Thần nhanh chóng bước đến chỗ Mỹ Nguyệt đang ngồi, bàn tay nắm chặt lại như quyết tâm làm điều gì đó. Huyền Thanh cười bất lực, trong lòng mong rằng hai người có thể sớm ngày hiểu được tâm ý của nhau, đừng vì những tác động của vật chất và con người bên ngoài làm ảnh hưởng.
Mỹ Nguyệt ngồi cúi đầu xoa cổ tay đau, có lẽ vì lúc nãy cô đã đàn quá sức, lâu rồi không đàn nên tay có chút không chịu được áp lực độ dài của bản nhạc. Bỗng cô thấy có bàn chân đứng trước mình. Ngẩng đầu lên, Mỹ Nguyệt giật mình, ngơ ngác hỏi.
“Anh sao lại ở đây?”
Diệp Chính Thần không còn ánh mắt sắc lạnh như khi nãy mà thay vào đó là sự dịu dàng, ân cần mà Mỹ Nguyệt vẫn thường thấy. Diệp Chính Thần nhẹ nhàng quỳ một bên gối xuống trước mặt Mỹ Nguyệt, cầm lấy cổ tay của Mỹ Nguyệt, ân cần dịu dàng ấn xoa cổ tay cho cô. Anh vừa xoa vừa trả lời câu hỏi của Mỹ Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến xem em biểu diễn.”
Sau câu trả lời, cả hai người cùng im lặng, không nói gì. Diệp Chính Thần vẫn nhẹ nhàng xoa hai cổ tay đau cho Mỹ Nguyệt. Mỹ Nguyệt cũng không từ chối, đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự dịu dàng ấy, cô không muốn từ chối nó, muốn nó cứ kéo dài mãi.
Mỹ Nguyệt bỗng nhớ ra chuyện luyện đàn hôm trước, lắp bắp nói.
“Hôm trước, anh nói… em ghét anh… không phải đâu. Em chỉ là đau tay nên mới… không phải ghét anh đâu.”
Diệp Chính nghe được lời giải thích của Mỹ Nguyệt thì dừng lại động tác, ngẩng mặt lên nhìn Mỹ Nguyệt.
“Em là sợ anh hiểu lầm sao?”
Mỹ Nguyệt không dám nhìn vào mắt Diệp Chính Thần, cúi mặt gật gật đầu.
Diệp Chính Thần được đà, hỏi tiếp.
“Không ghét anh, tức là thích anh sao?”
Mỹ Nguyệt nghe được câu hỏi bất ngờ này, mặt lập tức đỏ bừng, đỏ lên cả vành tai, ngại ngùng rút tay lại, che mặt không trả lời Diệp Chính Thần. Nhìn dáng vẻ co lại như sóc con của Mỹ Nguyệt, Diệp Chính Thần thấy vô cùng đáng yêu, chỉ muốn tiếp tục trêu cô, nhưng lại sợ con sóc nhỏ này sẽ chạy mất, nên anh cười nhẹ, đứng dậy, xoa đầu Mỹ Nguyệt nói.
“Nguyệt, anh của 5 năm trước và 5 năm sau đều chỉ có một tâm ý, tâm ý dành riêng cho em, không hề thay đổi, và tương lai chắc chắn vẫn như vậy. Nên Nguyệt à, em có thể suy nghĩ đến anh một chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro