Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Suy nghĩ (1).
2024-11-28 12:34:39
Buổi tối tại thành phố ồn ào và náo nhiệt, ánh đèn điện chiếu sáng khắp nơi, người người tấp nập đi lại trên đường phố, tiếng cười nói, tiếng xe cộ trộn lẫn. Trong không khí nhộn nhịp ấy, có hai người im lặng chìm trong thế giới của riêng họ.
Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần trầm lặng không nói gì, tâm tình phức tạp xen lẫn bối rối, không khí né tránh bao trùm lấy hai người. Diệp Chính Thần đưa Mỹ Nguyệt về đến nhà cô, quay sang nhìn cô vẫn đang bối rối về những lời vừa nãy anh nói. Diệp Chính Thần thở dài, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Mỹ Nguyệt.
“Đừng vội, từ từ nghĩ. Anh đã đợi em 5 năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao hết. Vào nhà đi. Ngủ ngon”
Mỹ Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Ừm, anh cũng ngủ ngon.”
Nói xong, Mỹ Nguyệt bước vào nhà, đầu không dám quay lại nhìn.
Sáng hôm sau, Mỹ Nguyệt có tiết học lúc 2 giờ chiều. Mỹ Nguyệt nhìn đôi mắt gấu trúc của mình trong gương, bất lực thở dài, nói là không nghĩ ngợi, nhưng cô làm sao có thể không nghĩ được. Từng câu từng chữ Diệp Chính Thần nói với cô ngày hôm qua in sâu vào tâm trí của Ly Mỹ Nguyệt, khiến cô cả tối không thể ngủ được, vừa nhắm mắt đã nghĩ đến hình ảnh Diệp Chính Thần, trong đầu toàn là anh ấy.
Vừa đến lớp, Mỹ Nguyệt đã nhìn thấy Huyền Thanh ngồi đợi từ bao giờ, ánh mắt hóng chuyện thể hiện rõ trên khuôn mặt. Huyền Thanh đợi Mỹ Nguyệt ngồi xuống ổn thỏa rồi bắt đầu tiến đến hỏi tấp nập.
“Hôm qua đi đâu rồi? Có chuyện gì xảy ra phải khum? Khai mau.
Mỹ Nguyệt bất lực, ngồi im cho Huyền Thanh lay lay người mình, không chịu bỏ cuộc.
“Mày sao bây giờ lại hóng chuyện thế nhờ.”
Mỹ Nguyệt vừa nói vừa quay mình sang chỗ khác.
Huyền Thanh hiên ngang trả lời.
“Đương nhiên phải hóng rồi. Chuyện của chị em tao phải hóng từng ly từng tí chứ. Hôm qua anh Chính Thần đưa đi đâu rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mỹ Nguyệt quay qua, ánh mắt hình viên đạn, tóm lấy cằm của Huyền Thanh hỏi ngược lại.
“Mày làm sao biết hôm qua anh ấy đến đón tao? Hửm? Mày bán tao???"
Huyền Thanh chột dạ, bị nói trúng tim đen, không dám náo nháo nữa, ngoan ngoãn giải thích.
“Hahaha, đâu có đâu, là anh họ tao nói đó, tao có biết gì đâu”
Mỹ Nguyệt dễ dàng nhận ra ánh mắt nói dối của Huyền Thanh, lườm cho một cái rồi buông tay, nhìn vào sách đọc bài học hôm trước. Huyền Thanh thấy Mỹ Nguyệt không truy hỏi nữa thì lại tiếp tục ngồi sát lại, cố gắng mọi móc thông tin.
“Thế... rốt cuộc có chuyện gì?”
Đúng lúc ấy, giảng viên bước vào, Mỹ Nguyệt nói cho qua chuyện.
“Tan học rồi nói.”
Lúc này, Huyền Thanh mới chịu tạm thời buông tha cho Mỹ Nguyệt. Cả hai ngồi nghiêm túc bắt đầu buổi học.
Mấy tiếng sau, tại quán trà sữa trước cổng trường, sinh viên đông đúc ngồi vừa uống trà sữa vừa tán chuyện. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cũng không ngoại lệ. Mỹ Nguyệt bắt đầu kể chuyện tối qua cho Huyền Thanh nghe, từ việc đưa đi công viên chơi, đến việc nhận được lời tỏ tình từ Diệp Chính Thần.
“What???”. Huyền Thanh lên tông giọng cao vút, khiến mọi người trong quán đều đồng loạt nhìn về phía hai đứa đang ngồi. Mỹ Nguyệt vội vàng bịt mồm Huyền Thanh lại, cười gượng củi nhẹ đầu xin lỗi mọi người.
Huyền Thanh lúc này vẫn chưa hoàn toàn hồi hồn.
“Thật hay giả dị? Tỏ tình á? Diệp Chính Thần á?”
Mỹ Nguyệt nghe câu hỏi của Huyền Thanh thấy được ngữ khí vừa ngạc nhiên vừa trêu chọc thì ngại ngùng cúi mặt uống trà sữa, gật nhẹ đầu.
Huyền Thanh mắt chữ O mồm chữ A không tin vào tai mình, nghĩ là bản thân mình đang nghe nhầm. Trong mắt cô Diệp Chính Thần từ trước đến giờ vẫn luôn cái bộ mặt không cảm xúc, chả bao giờ thấy anh ta cười hay bộc lộ cảm xúc gì hết. Qua lời kể của Mỹ Nguyệt, Huyền Thanh không tin vào tai mình, nghi ngờ có phải Diệp Chính Thần mà cô biết và Diệp Chính Thần trong lời kể của Mỹ Nguyệt là hai người khác nhau hay không?
Cái người vô cảm ấy mà cũng có cảm xúc chân thành? Nói lời thích người khác? Lại còn đỏ mặt vì tỏ tình nữa? Huyền Thanh ngơ ngác, cảm thấy bản thân đang bị đả kích, hỏi đi hỏi lại Mỹ Nguyệt mấy lần nhưng vẫn là câu trả lời
như thế.
Bị đả kích xong, Huyền Thanh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cười nham hiểm, đưa tay huých nhẹ Mỹ Nguyệt.
“Thế nào? Đồng ý rồi chứ?”
Mỹ Nguyệt ngậm ngụm trà sữa trong miệng, từ từ nuốt xuống, lắc đầu.
“Chưa. Tạo vẫn đang suy nghĩ..”
“Còn suy nghĩ? Mày với anh Chính Thần mập mờ suốt từ cấp 3 rồi, nhìn ông ấy đối với mày rõ ràng quá đi còn gì nữa. Giờ người ta tỏ tình rồi mày còn suy nghĩ gì nữa?”
Mỹ Nguyệt im lặng, nhìn chằm chằm cốc trà sữa trước mặt, suy ngẫm điều gì đó. Huyền Thanh lúc này bỗng nhiên nhận ra.
“Có phải, chuyện hôm đó?”
Mỹ Nguyệt cũng vẫn không trả lời, nhưng lần này là sự im lặng ngầm thừa nhận, ánh mắt cũng trở nên đục đi không ít. Sự kiện đó vẫn khiến cho Mỹ Nguyệt có sự ám ảnh không nguôi. Mỹ Nguyệt nắm chặt cốc trà sữa.
“Tao cũng không biết trả lời anh ấy như nào nữa. Cho dù tao bây giờ với tao của 5 năm trước không giống nhau nữa nhưng mà sự thật tao làm anh ấy tổn thương là thật, với cả..”
Nói đến đây, giọng Mỹ Nguyệt nghẹn lại, không thốt ra lời nói, hình ảnh quá khứ hiện trong đầu trong thoáng chốc khiến Mỹ Nguyệt bỗng nhiên sợ hãi, nhắm chặt mắt lại...
Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần trầm lặng không nói gì, tâm tình phức tạp xen lẫn bối rối, không khí né tránh bao trùm lấy hai người. Diệp Chính Thần đưa Mỹ Nguyệt về đến nhà cô, quay sang nhìn cô vẫn đang bối rối về những lời vừa nãy anh nói. Diệp Chính Thần thở dài, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Mỹ Nguyệt.
“Đừng vội, từ từ nghĩ. Anh đã đợi em 5 năm rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao hết. Vào nhà đi. Ngủ ngon”
Mỹ Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Ừm, anh cũng ngủ ngon.”
Nói xong, Mỹ Nguyệt bước vào nhà, đầu không dám quay lại nhìn.
Sáng hôm sau, Mỹ Nguyệt có tiết học lúc 2 giờ chiều. Mỹ Nguyệt nhìn đôi mắt gấu trúc của mình trong gương, bất lực thở dài, nói là không nghĩ ngợi, nhưng cô làm sao có thể không nghĩ được. Từng câu từng chữ Diệp Chính Thần nói với cô ngày hôm qua in sâu vào tâm trí của Ly Mỹ Nguyệt, khiến cô cả tối không thể ngủ được, vừa nhắm mắt đã nghĩ đến hình ảnh Diệp Chính Thần, trong đầu toàn là anh ấy.
Vừa đến lớp, Mỹ Nguyệt đã nhìn thấy Huyền Thanh ngồi đợi từ bao giờ, ánh mắt hóng chuyện thể hiện rõ trên khuôn mặt. Huyền Thanh đợi Mỹ Nguyệt ngồi xuống ổn thỏa rồi bắt đầu tiến đến hỏi tấp nập.
“Hôm qua đi đâu rồi? Có chuyện gì xảy ra phải khum? Khai mau.
Mỹ Nguyệt bất lực, ngồi im cho Huyền Thanh lay lay người mình, không chịu bỏ cuộc.
“Mày sao bây giờ lại hóng chuyện thế nhờ.”
Mỹ Nguyệt vừa nói vừa quay mình sang chỗ khác.
Huyền Thanh hiên ngang trả lời.
“Đương nhiên phải hóng rồi. Chuyện của chị em tao phải hóng từng ly từng tí chứ. Hôm qua anh Chính Thần đưa đi đâu rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỹ Nguyệt quay qua, ánh mắt hình viên đạn, tóm lấy cằm của Huyền Thanh hỏi ngược lại.
“Mày làm sao biết hôm qua anh ấy đến đón tao? Hửm? Mày bán tao???"
Huyền Thanh chột dạ, bị nói trúng tim đen, không dám náo nháo nữa, ngoan ngoãn giải thích.
“Hahaha, đâu có đâu, là anh họ tao nói đó, tao có biết gì đâu”
Mỹ Nguyệt dễ dàng nhận ra ánh mắt nói dối của Huyền Thanh, lườm cho một cái rồi buông tay, nhìn vào sách đọc bài học hôm trước. Huyền Thanh thấy Mỹ Nguyệt không truy hỏi nữa thì lại tiếp tục ngồi sát lại, cố gắng mọi móc thông tin.
“Thế... rốt cuộc có chuyện gì?”
Đúng lúc ấy, giảng viên bước vào, Mỹ Nguyệt nói cho qua chuyện.
“Tan học rồi nói.”
Lúc này, Huyền Thanh mới chịu tạm thời buông tha cho Mỹ Nguyệt. Cả hai ngồi nghiêm túc bắt đầu buổi học.
Mấy tiếng sau, tại quán trà sữa trước cổng trường, sinh viên đông đúc ngồi vừa uống trà sữa vừa tán chuyện. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cũng không ngoại lệ. Mỹ Nguyệt bắt đầu kể chuyện tối qua cho Huyền Thanh nghe, từ việc đưa đi công viên chơi, đến việc nhận được lời tỏ tình từ Diệp Chính Thần.
“What???”. Huyền Thanh lên tông giọng cao vút, khiến mọi người trong quán đều đồng loạt nhìn về phía hai đứa đang ngồi. Mỹ Nguyệt vội vàng bịt mồm Huyền Thanh lại, cười gượng củi nhẹ đầu xin lỗi mọi người.
Huyền Thanh lúc này vẫn chưa hoàn toàn hồi hồn.
“Thật hay giả dị? Tỏ tình á? Diệp Chính Thần á?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỹ Nguyệt nghe câu hỏi của Huyền Thanh thấy được ngữ khí vừa ngạc nhiên vừa trêu chọc thì ngại ngùng cúi mặt uống trà sữa, gật nhẹ đầu.
Huyền Thanh mắt chữ O mồm chữ A không tin vào tai mình, nghĩ là bản thân mình đang nghe nhầm. Trong mắt cô Diệp Chính Thần từ trước đến giờ vẫn luôn cái bộ mặt không cảm xúc, chả bao giờ thấy anh ta cười hay bộc lộ cảm xúc gì hết. Qua lời kể của Mỹ Nguyệt, Huyền Thanh không tin vào tai mình, nghi ngờ có phải Diệp Chính Thần mà cô biết và Diệp Chính Thần trong lời kể của Mỹ Nguyệt là hai người khác nhau hay không?
Cái người vô cảm ấy mà cũng có cảm xúc chân thành? Nói lời thích người khác? Lại còn đỏ mặt vì tỏ tình nữa? Huyền Thanh ngơ ngác, cảm thấy bản thân đang bị đả kích, hỏi đi hỏi lại Mỹ Nguyệt mấy lần nhưng vẫn là câu trả lời
như thế.
Bị đả kích xong, Huyền Thanh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cười nham hiểm, đưa tay huých nhẹ Mỹ Nguyệt.
“Thế nào? Đồng ý rồi chứ?”
Mỹ Nguyệt ngậm ngụm trà sữa trong miệng, từ từ nuốt xuống, lắc đầu.
“Chưa. Tạo vẫn đang suy nghĩ..”
“Còn suy nghĩ? Mày với anh Chính Thần mập mờ suốt từ cấp 3 rồi, nhìn ông ấy đối với mày rõ ràng quá đi còn gì nữa. Giờ người ta tỏ tình rồi mày còn suy nghĩ gì nữa?”
Mỹ Nguyệt im lặng, nhìn chằm chằm cốc trà sữa trước mặt, suy ngẫm điều gì đó. Huyền Thanh lúc này bỗng nhiên nhận ra.
“Có phải, chuyện hôm đó?”
Mỹ Nguyệt cũng vẫn không trả lời, nhưng lần này là sự im lặng ngầm thừa nhận, ánh mắt cũng trở nên đục đi không ít. Sự kiện đó vẫn khiến cho Mỹ Nguyệt có sự ám ảnh không nguôi. Mỹ Nguyệt nắm chặt cốc trà sữa.
“Tao cũng không biết trả lời anh ấy như nào nữa. Cho dù tao bây giờ với tao của 5 năm trước không giống nhau nữa nhưng mà sự thật tao làm anh ấy tổn thương là thật, với cả..”
Nói đến đây, giọng Mỹ Nguyệt nghẹn lại, không thốt ra lời nói, hình ảnh quá khứ hiện trong đầu trong thoáng chốc khiến Mỹ Nguyệt bỗng nhiên sợ hãi, nhắm chặt mắt lại...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro