Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Suy nghĩ (2).
2024-11-28 12:34:39
Huyền Thanh nhận ra trong cái đầu nhỏ của Mỹ Nguyệt đang nghĩ ngợi lung tung, cô liền nắm lấy tay Mỹ Nguyệt, nói lảng sang chuyện khác.
“Không nói cái này nữa. Đúng rồi, ông nội nói ngày mai ông sẽ qua chơi đó.
Mỹ Nguyệt mở mắt, thoáng chốc đã bị câu nói của Huyền Thanh đánh lạc hướng.
“Ông nội á? Thật sao?”
Huyền Thanh cười vừa uống trà sữa vừa nói.
“Ừm, hôm qua bố tao bảo ông nội muốn đi thăm công ty ở đây, nên muốn ở lại thăm hai đứa cháu gái.”
Mỹ Nguyệt nở nụ cười vui vẻ khi nghe ông nói mình là cháu gái ông, nói với Huyền Thanh.
“Thế, tí nữa tao với mày cùng về nhà, mai đợi ông qua, đằng nào mai cũng không có tiết.”
Mọi việc đã nhanh chóng được quyết định như thế. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cùng về nhà đã thấy Lâm Thịnh và Lý Thục An bận rộn trong bếp. Hương thơm tỏa ra ngào ngạt, khiến hai đứa nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lanh lợi hỏi thăm.
“Chú, dì, con về rồi ạ.”. Mỹ Nguyệt nhìn thấy Lâm Thịnh và Lý Thục An trong bếp thì tươi cười chào hỏi, chạy đến ôm hai người một cái.
Đây là thông lệ chào hỏi bình thường mà Lý Thục An đã dạy Mỹ Nguyệt, lần nào về nhà cũng phải nói “Con về rồi ạ” và ôm hai người một cái. Mỹ Nguyệt luôn ngoan ngoãn làm theo, không bỏ qua lần nào, vì cô thấy nó rất tình cảm, luôn có cảm giác có người luôn đợi cô trở về nơi gọi là nhà.
Huyền Thanh thì nhìn ngó bàn thức ăn đang được chuẩn bị, xem xét xem có thể ăn vụng được không, nhìn cẩn thận một lượt, Huyền Thanh chuẩn bị lấy miếng thịt để bỏ vô bụng thì bị Lâm Thịnh chặn lại.
“E hèm, Lâm Huyền Thanh, chào hỏi đâu?”
Huyền Thanh bị bắt quả tang, cười hì hì rồi tiến lên chào hỏi bố mẹ, sau đó mới được phép bốc miếng thịt, bị Mỹ Nguyệt đứng một bên cười nhạo. Lý Thục An nói hai đứa lên phòng tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm.
Tối đến, mọi người ngồi ăn cơm, cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Sau bữa cơm tối, cả nhà bốn người đã trò chuyện rất nhiều.
Đêm đến, mọi người về phòng đi ngủ. Mỹ Nguyệt nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, quyết định đi ra vườn hoa sau nhà đi dạo một lúc. Trong vườn hoa có một cái xích đu nhỏ, Huyền Thanh ngồi đó đu đưa ngắm nhìn vườn hoa, ngắm nhìn ánh trăng. Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng nói.
“Muộn vậy rồi, con còn chưa ngủ sao?”
Lý Thục An cầm cốc nước ấm từ đằng sau tiến tới. Mỹ Nguyệt bị tiếng nói làm cho giật mình, quay lại thấy là Lý Thục An thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
“Dạ, con không ngủ được, ra đây ngồi một lát.”
Lý Thục An ngồi xuống cạnh Mỹ Nguyệt, xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mỹ Nguyệt đứng người, không biết sao Lý Thục An biết được, ngơ ngác hỏi lại.
“Dì, dì đọc được suy nghĩ con ạ?”
Lý Thục An bật cười trước câu hỏi ngây ngô của Mỹ Nguyệt, nhẹ nhàng nói.
“Đứa bé này thật là. Nghĩ gì thế hả, dì đương nhiên không có rồi. Chỉ là, dì nhìn con là biết con có chuyện rồi. Con cũng là con gái dì mà.”
Mỹ Nguyệt cảm động, cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lại của mình, sắp xếp cẩn thận suy nghĩ của mình rồi mới bắt đầu mở miệng hỏi Lý Thục An.
“Dì, nếu như lúc trước dì làm tổn thương một người, rồi lúc gặp lại người ấy, dì làm như thế nào ạ?”
Lý Thục An nhìn đứa nhỏ trước mặt, nhỏ bé nhưng trong lòng lại chất chứa quá nhiều âu lo mà con bé không đáng phải chịu đựng. Lý Thục An nhẹ nhàng nắm lấy tay Mỹ Nguyệt, từ tốn nói.
“Bé con, đó là người con thích sao?”
Đã lâu rồi, Mỹ Nguyệt mới nghe lại từ “bé con” mà Lý Thục An gọi cô, câu nói chan chứa tình yêu thương, luôn lắng nghe nỗi lòng cô như một người mẹ.
Mỹ Nguyệt gật nhẹ đầu trước câu hỏi của Lý Thục An, ánh mắt đượm buồn, bồn chồn lo lắng như đứa trẻ làm sai chuyện gì sợ bị người lớn trách phạt.
Lý Thục An cười nhẹ nhàng, vòng tay ôm lấy vai Mỹ Nguyệt để cô tựa vào vai bà, vỗ nhẹ, từ từ nói.
“Hừm... để xem nào. Nếu là dì, dì sẽ đến xin lỗi người ấy.”
Mỹ Nguyệt tựa đầu trên vai Lý Thục An, bình tĩnh cảm xúc chầm chầm hỏi.
“XIn lỗi nhưng người ấy không tha thứ thì sao ạ?”
Lý Thục An cười nhẹ tiếp tục trả lời Mỹ Nguyệt.
“Bé con, con làm tổn thương người ấy là vì con ghét người ấy sao?”
Mỹ Nguyệt lắc nhẹ chiếc đầu nhỏ. Lý Thục An thấy vậy, tiếp tục nói.
“Đúng vậy, con tổn thương người ấy không phải vì con ghét người ấy. Và dì cũng tin chắc rằng bé Nguyệt của chúng ta sẽ không đột nhiên đi làm tổn thương người khác mà không có lý do gì hết. Con chỉ cần nói xin lỗi người ấy và nói ra nguyên nhân thôi. Dì tin người ấy cũng sẽ tin tưởng và tha thứ cho con thôi.”
“Không nói cái này nữa. Đúng rồi, ông nội nói ngày mai ông sẽ qua chơi đó.
Mỹ Nguyệt mở mắt, thoáng chốc đã bị câu nói của Huyền Thanh đánh lạc hướng.
“Ông nội á? Thật sao?”
Huyền Thanh cười vừa uống trà sữa vừa nói.
“Ừm, hôm qua bố tao bảo ông nội muốn đi thăm công ty ở đây, nên muốn ở lại thăm hai đứa cháu gái.”
Mỹ Nguyệt nở nụ cười vui vẻ khi nghe ông nói mình là cháu gái ông, nói với Huyền Thanh.
“Thế, tí nữa tao với mày cùng về nhà, mai đợi ông qua, đằng nào mai cũng không có tiết.”
Mọi việc đã nhanh chóng được quyết định như thế. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cùng về nhà đã thấy Lâm Thịnh và Lý Thục An bận rộn trong bếp. Hương thơm tỏa ra ngào ngạt, khiến hai đứa nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lanh lợi hỏi thăm.
“Chú, dì, con về rồi ạ.”. Mỹ Nguyệt nhìn thấy Lâm Thịnh và Lý Thục An trong bếp thì tươi cười chào hỏi, chạy đến ôm hai người một cái.
Đây là thông lệ chào hỏi bình thường mà Lý Thục An đã dạy Mỹ Nguyệt, lần nào về nhà cũng phải nói “Con về rồi ạ” và ôm hai người một cái. Mỹ Nguyệt luôn ngoan ngoãn làm theo, không bỏ qua lần nào, vì cô thấy nó rất tình cảm, luôn có cảm giác có người luôn đợi cô trở về nơi gọi là nhà.
Huyền Thanh thì nhìn ngó bàn thức ăn đang được chuẩn bị, xem xét xem có thể ăn vụng được không, nhìn cẩn thận một lượt, Huyền Thanh chuẩn bị lấy miếng thịt để bỏ vô bụng thì bị Lâm Thịnh chặn lại.
“E hèm, Lâm Huyền Thanh, chào hỏi đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyền Thanh bị bắt quả tang, cười hì hì rồi tiến lên chào hỏi bố mẹ, sau đó mới được phép bốc miếng thịt, bị Mỹ Nguyệt đứng một bên cười nhạo. Lý Thục An nói hai đứa lên phòng tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm.
Tối đến, mọi người ngồi ăn cơm, cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Sau bữa cơm tối, cả nhà bốn người đã trò chuyện rất nhiều.
Đêm đến, mọi người về phòng đi ngủ. Mỹ Nguyệt nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, quyết định đi ra vườn hoa sau nhà đi dạo một lúc. Trong vườn hoa có một cái xích đu nhỏ, Huyền Thanh ngồi đó đu đưa ngắm nhìn vườn hoa, ngắm nhìn ánh trăng. Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng nói.
“Muộn vậy rồi, con còn chưa ngủ sao?”
Lý Thục An cầm cốc nước ấm từ đằng sau tiến tới. Mỹ Nguyệt bị tiếng nói làm cho giật mình, quay lại thấy là Lý Thục An thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
“Dạ, con không ngủ được, ra đây ngồi một lát.”
Lý Thục An ngồi xuống cạnh Mỹ Nguyệt, xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mỹ Nguyệt đứng người, không biết sao Lý Thục An biết được, ngơ ngác hỏi lại.
“Dì, dì đọc được suy nghĩ con ạ?”
Lý Thục An bật cười trước câu hỏi ngây ngô của Mỹ Nguyệt, nhẹ nhàng nói.
“Đứa bé này thật là. Nghĩ gì thế hả, dì đương nhiên không có rồi. Chỉ là, dì nhìn con là biết con có chuyện rồi. Con cũng là con gái dì mà.”
Mỹ Nguyệt cảm động, cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lại của mình, sắp xếp cẩn thận suy nghĩ của mình rồi mới bắt đầu mở miệng hỏi Lý Thục An.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dì, nếu như lúc trước dì làm tổn thương một người, rồi lúc gặp lại người ấy, dì làm như thế nào ạ?”
Lý Thục An nhìn đứa nhỏ trước mặt, nhỏ bé nhưng trong lòng lại chất chứa quá nhiều âu lo mà con bé không đáng phải chịu đựng. Lý Thục An nhẹ nhàng nắm lấy tay Mỹ Nguyệt, từ tốn nói.
“Bé con, đó là người con thích sao?”
Đã lâu rồi, Mỹ Nguyệt mới nghe lại từ “bé con” mà Lý Thục An gọi cô, câu nói chan chứa tình yêu thương, luôn lắng nghe nỗi lòng cô như một người mẹ.
Mỹ Nguyệt gật nhẹ đầu trước câu hỏi của Lý Thục An, ánh mắt đượm buồn, bồn chồn lo lắng như đứa trẻ làm sai chuyện gì sợ bị người lớn trách phạt.
Lý Thục An cười nhẹ nhàng, vòng tay ôm lấy vai Mỹ Nguyệt để cô tựa vào vai bà, vỗ nhẹ, từ từ nói.
“Hừm... để xem nào. Nếu là dì, dì sẽ đến xin lỗi người ấy.”
Mỹ Nguyệt tựa đầu trên vai Lý Thục An, bình tĩnh cảm xúc chầm chầm hỏi.
“XIn lỗi nhưng người ấy không tha thứ thì sao ạ?”
Lý Thục An cười nhẹ tiếp tục trả lời Mỹ Nguyệt.
“Bé con, con làm tổn thương người ấy là vì con ghét người ấy sao?”
Mỹ Nguyệt lắc nhẹ chiếc đầu nhỏ. Lý Thục An thấy vậy, tiếp tục nói.
“Đúng vậy, con tổn thương người ấy không phải vì con ghét người ấy. Và dì cũng tin chắc rằng bé Nguyệt của chúng ta sẽ không đột nhiên đi làm tổn thương người khác mà không có lý do gì hết. Con chỉ cần nói xin lỗi người ấy và nói ra nguyên nhân thôi. Dì tin người ấy cũng sẽ tin tưởng và tha thứ cho con thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro