Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa

Nó Có Đáng Giá...

2024-10-24 00:02:38

Ánh mắt Thẩm Tinh Lạc hơi lóe lên khi nhìn thấy túi vải đặt trên xe gỗ.

“Nương tử mua gạo và bột mì sao?”

“Đúng vậy, ta thấy thời tiết gần đây hơi lạnh nên mua chút đồ ăn để tích trữ trong nhà để không phải lo lắng.”

Trình Khê không suy nghĩ nhiều liền đem đồ vật bỏ vào phòng bếp.

“Ta cũng mua một ít bông và một ít vải, phu quân có quần áo mùa đông nào cần mua không?”

“Quả thực là nên mua thêm một ít.”

Thẩm Tinh Lạc nhìn cô bằng đôi mắt đen láy " Nương tử có thể thay ta đi thư cục được không”

“Đương nhiên rồi, phu quân tôi bệnh nặng, làm sao có thể ra ngoài được?”

Trình Khê nói như vậy chỉ là để kích thích anh ấy thôi.

Rõ ràng hắn là một thiếu niên 18 tuổi, nhưng mỗi động tác lại càng giống một ông già mấy chục tuổi, không còn chút sức sống.

Tuy nhiên, Thẩm Tinh Lạc không những không phản bác mà còn dẫn cô vào thư phòng mà không nói một lời.

Phòng học của Thẩm gia nằm ở phía tây của ngôi nhà phía bắc, vừa bước vào cửa

sẽ thấy mực in tràn ngập trên tường, giá sách gỗ chứa đầy sách, bút, giấy và mực, mọi thứ đều thiếu.

Chữ viết của triều đại Đại Yên là chữ Hán truyền thống vì vậy việc in ấn vẫn còn ở thời kỳ cứng nhắc nên Tứ Thư Ngũ Kinh được lưu truyền hoàn toàn bằng cách sao chép thủ công.

Khi cô đang quan sát, hai cuốn sách đóng bìa liền xuất hiện trước mặt cô.

“Đây là hai cuốn sách tôi mới sao chép gần đây, giao nó cho trưởng quầy Triệu của hiệu sách Hoài Viễn, có thể đổi lấy một lượng bạc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có cần tôi mang cho anh ít giấy và bút không?”

“Không cần.”

Thẩm Tinh Lạc lấy ra một cuốn sách từ trong hộp gỗ trên giá sách, đặt tay phải lên mặt sau cuốn sách.

“Đưa cuốn sách này cho trưởng quầy Triệu, tất cả tiền điều đổi lấy lương thực.”

“Đây có phải là sách cổ không?”

“Hmm.”

“Nó có vẻ khá giá trị. Nó có thể bán được bao nhiêu bạc?”

“Hai trăm lượng”

Ồ haha, thật quý giá!

Trình Khê cầm lấy cuốn sách và suy nghĩ sâu xa hơn một chút.

Sách cổ đối với độc giả còn quan trọng hơn mạng sống. Cuốn sách này thoạt nhìn có vẻ như nằm ở đáy hộp, chủ nhân của nó thực sự muốn bán nó để lấy đồ ăn, vậy nên...chỉ có thể là ... cái sau quan trọng hơn.

Thẩm Tinh Lạc lúc này đang ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trong mắt không hề có chút bất đắc dĩ nào đối với cuốn sách cổ.

Nếu là ở quá khứ, hắn có thể coi nó như báu vật, nhưng ở kiếp khác những thứ này không còn quan trọng nữa. Hơn nữa, kiếp trước rất nhiều quan to quyền quý đều biết hắn thích điều hai tay dân lên nên trong phòng hắn có vô số sách cổ.

“Hãy giữ lấy thứ quan trọng như vậy.”

Trình Khê trầm ngâm một lát, sau đó đem cuốn sách trong tay cất lại vào hộp gỗ.

“Phụ thân ta khi làm bảo tiêu đã đi khắp nơi từ nam vào bắc, đã gửi cho ta những thứ đồ vật mới lạ, có thể ứng phó với tình huống khẩn cấp.”

Trình Đại Càn có thói quen mang quà lưu niệm cho con gái, nhưng phần lớn đều là đồ dùng địa phương, không có giá trị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng Thẩm Tinh Lạc cũng nghĩ như vậy, đôi mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm một lúc.

“Đợi một chút, tôi lấy cho anh xem.”

Sau khi Trình Khê trở về phòng, trong nháy mắt cô liền nhanh chóng tiến vào không gian, trong phòng chứa đồ có rất nhiều thứ bừa bộn, sau khi lục lọi một lúc, cô nhặt lên một chiếc hộp gỗ có chạm khắc hoa văn và đi ra.

"Đây, lão công giúp em xem một chút?"

Nàng cũng không phải người cổ đại thuần túy, ký ức nhỏ bé của nguyên chủ chứa đựng rất ít điều mới lạ, sở dĩ để cho anh ta xem qua là để hắn từ bỏ ý niệm bán sách cổ, hai là để anh ta ước tính giá cả.

Chiếc hộp gỗ hình chữ nhật được đặt ngay ngắn trên bàn, bên ngoài có chạm khắc vài bông hoa mận, toát lên vẻ sang trọng.

Trong mắt Thẩm Tinh Lạc dần dần lộ ra vẻ thích thú, hắn dùng ngón tay thon dài trắng nõn mở hộp gỗ ra, lộ ra một bộ ấm trà tinh xảo trước mặt.

Đó là một bộ ấm trà tráng men ngọc bích, một chiếc bát uống trà tinh xảo với sáu tách trà nhỏ hơn một chút.

Bởi vì bộ ấm trà này dựa trên chủ đề hoa mận nên tổng thể nó có màu hồng. Nó có độ trong suốt độc đáo của men màu, không có tạp chất và đẹp đến nghẹt thở. Một bên tách trà màu hồng có tay cầm bằng gỗ, cành hoa mận kéo dài từ đáy đến thân cốc. Sự xuất hiện xen kẽ của lá xanh và cánh hoa đỏ thêm phần thơ mộng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vẻ đẹp của nó đã gây chấn động vào thời xa xưa khi men màu chưa xuất hiện.

Thẩm Tinh Lạc cầm một tách trà lên, cẩn thận quan sát, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp và sự sang trọng như vậy dù đã từng nhìn thấy những thứ hiếm có trên đời. Chẳng lẽ đó thực sự là đồ mới lạ được người cha nhà họ Trình mua cho con gái mình sao?

Trình Khê không biết thứ mà cô mua với giá 118 đô la lại hiếm có tới mức nào.

“Thế nào, nó đáng giá 200 lượng không?"

Bản thân thứ này trông thực sự rất tao nhã. Khi đó, cô cũng bị cô gái trẻ trong phòng phát sóng trực tiếp hấp dẫn, nhưng sau khi cô đã đặt mua năm bộ và cô không bao giờ nhìn lại chúng nữa sau khi chúng được giao tới.

Không có anh, ngọc, thủy tinh và men đầy màu sắc kết hợp với nhau, củng chỉ để bám bụi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa

Số ký tự: 0