Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa

Tiêu Tiền

2024-10-24 00:02:38

300 miếng bánh rán hành lá và 9 cân thịt lợn kho đã nhanh chóng được bán hết.

Trình khê kiểm tra lợi nhuận và trừ đi các loại chi phí cô kiếm lời được 1 lượng bạc.

Thu nhập này đủ để người dân bình thường có đủ ăn đủ mặc, nhưng giờ thời bây giờ không chờ đợi ai, vẫn là quá ít.

Một khi danh tiếng của món thịt kho đã được khẳng định, cô đang nghĩ có thể thử bán nó.

“ Vương đại ca, hôm nay cho ta ba mươi cân thịt heo.”

“ Được rồi, mỗi cân tôi sẽ giảm bớt cho cô một đồng, phải rồi đống đồ hôm qua cô mua đã xử ý xong hết chưa?”

“Rồi, đã làm một chút buôn bán nhỏ.”

Trình Khê đếm một số đồng xu và đưa cho chủ quầy thịt và lấy chân giò heo và tai heo mà cô đã đặt trước từ lâu.

Để đi từ bến tàu về nhà, cô phải đi qua con đường chính của phủ Lâm An. Cô đến cửa hàng ngũ cốc và mua 50 cân bột mì trắng, 30 cân gạo tinh và 10 cân đậu nành, mọi thứ đặt trên xe điều được sắp xếp rõ ràng.

Nhờ vào sức mạnh tự nhiên của nguyên chủ, nếu không thì dựa vào cơ thể của cô không biết có thể đẩy được nó hay không.

Rẽ vào con hẻm nơi Thẩm gia tọa lạc, Trình Khê nhìn thấy một chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng sang trọng đậu ở trước cửa, hai bên có người hầu mặc áo xám đứng.

Có khách đến.

Trong đầu cô suy đoán được thân phận của đối phương, từ trong sân truyền đến tiếng nói chuyện rõ ràng.

“Anh Thẩm, dạo này anh cảm thấy thế nào? Anh đã gặp đại phu chưa?”

“Ahem... Làm phiền anh Chu quan tâm rồi, tôi không sao.”

Một tiếng ho dữ dội vang lên.

Thẩm Tinh Kỳ có chút lo lắng

“Anh, bên ngoài trời lạnh, anh vừa mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút nên không thể ở bên ngoài này lâu được.”

Trình Khê đẩy xe đến cửa, mở cửa bước vào điều đầu tiên cô nhìn thấy là gã phu quân rẻ tiền của cô yếu đuối đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Khuôn mặt Tinh Lạc đầy kiệt sức và xanh xao hiện rõ trong mắt cô.

"???"

Chồng cô từ khi nào lại trở nên yếu đuối như vậy?

Có vẻ như anh ấy sẽ không sống sót được quá hai tập phim, nhìn có vẻ hơi giả dối.

“Anh Thẩm, đây là...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vị thiếu gia mặc cẩm phục nhướng mày khi nhìn thấy Trình Khê, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười nhẹ, nhìn có vẻ hiền lành và thân thiện.

Thẩm Tinh Lạc ho hai tiếng, thở dốc giới thiệu.

“ Đây là vợ ta Khê nhi, đây là Chu công tử Chu Húc Chi là đồng học ở thư viện của vi phu.”

“Thì ra là Thẩm phu nhân, từ lúc Thẩm ca kết hôn đến bây giờ, Chu mỗ cũng chưa đến chúc mừng huynh ấy, ta cảm thấy thật thất lễ.”

“Chu công tử, đã là đồng môn của phu quân ta có lòng đến là được rồi.”

Trình Khê hơi quay người tránh né sự khách sáo của đối phương, bình tĩnh đối mặt.

Bộ cẩm phục và mũ đều tốt, dù là chiếc trâm cài tóc được khảm hồng ngọc trên đầu hay chiếc xe ngựa bên ngoài, cũng đủ để chứng minh xuất thân của gia đình Chu Công Tử này, và nét mặt tuấn tú, đặc biệt là nụ cười trên môi càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai của anh ta có chút quyến rũ.

Tri phủ huyện Lâm An hình như tên là Chu Lai...

“Ừm -.-”

Trình Khê quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Thẩm Tinh Lạc.

“Thẩm huynh, hôm nay ta đặc biệt mời đại phu Ngô tới từ Nhân Tâm Đường, hãy để hắn bắt mạch cho ngươi.”

“Cảm ơn Chu huynh. Cảm ơn Ngô đại phu.”

Lão nhân gia đứng phía sau tiến tới với một hộp thuốc đưa tay phải lên cổ tay Thẩm Tinh Lạc, sau khi bắt mạch một lúc rồi thở dài.

“Thẩm tiên sinh mạch yếu, phần bụng sợ là bị thương tới chổ yếu hại.”

“Thẩm huynh là thủ khoa nguyên của Lâm An phủ chúng ta, không thể có chuyện gì xảy ra được, cho dù Ngô đại phu dùng cách gì, cũng phải chữa lành vết thương cho huynh ấy.”

“Vâng, vâng, tôi sẽ kê đơn ngay bây giờ.”

Ngô đại phu cẩn thận viết đơn thuốc, Thẩm Tinh Lạc cảm ơn cầm lấy đơn thuốc đưa cho em gái rồi lại ho.

Trình Khê đỡ anh: “Phu quân à, anh có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”

Thẩm phu nhân nói đúng, Thẩm huynh nên về phòng nghỉ ngơi đi, là lỗi của Chu mỗ, mấy bữa nữa ta sẽ quay lại thăm.”

Đối phương tựa hồ cũng không có dự định gì, nói vài câu sau đó lên cỗ xe xa hoa nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ.

Bên cạnh anh,Thẩm Tinh Kỳ đang cầm trên tay một đơn thuốc mới với vẻ mặt mất tinh thần

"Anh ơi, tại sao tình trạng của anh lại trở nên trầm trọng hơn vậy? Em phải làm sao đây…..Em đi lấy thuốc cho anh trước nhé?”

“Đi đi”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng mấy chốc trong sân chỉ còn lại hai người.

Trình khê rút lại bàn tay đang đỡ lấy anh và cầm trong tay một quả bóng nhỏ vừa cỡ lòng bàn tay.

“Người ta nói rằng kẹp một quả cầu sắt dưới cánh tay có thể làm thay đổi cường độ mạch máu, thậm chí có thể gây ra tình trạng ngừng mạch trong thời gian ngắn, có đúng không?”

“Vợ tôi thông minh, vi phu không ngờ rằng nương tử lại có nghiên cứu về y học.”

Thẩm Tinh Lạc bị bại lộ cũng không có cảm giác áy náy, đôi mắt sắc lạnh tràn đầy lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa.

“Chu Húc Chi kia là muốn giải trạng nguyên?"

“Trên đời này có học sinh nào mà không muốn mình đoạt giải cao nhất? Sao nương tử lại hỏi điều đó?”

“Ta nhớ rõ kì thì hương ở huyện Lâm An hắn là á nguyên, hủy hoại ngươi, hơn nữa Chu gia còn có thế lực trong triều, muốn một lần thi đỗ cũng không khó.”

Trình Khê vừa nói xong, cô nhận thấy cách nhìn của người chồng rẻ tiền đã thay đổi..

“Sao vậy, ta nói sai gì sao?”

Đôi mắt đen láy của Thẩm Tinh Lạc tối sầm, đôi môi mỏng mím chặt, bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên căng thẳng.

Một lúc sau, anh thu ánh mắt lại.

"Làm sao ngươi biết?"

"Ta đoán được. Hiện tại xem ra ta đoán đúng."

Trình Khê hiếm khi nhớ lại nguyên chủ trải qua những gì từ khi nàng đến đây, nhưng vừa rồi Thẩm Tinh Lạc giả vờ bệnh làm nàng nhớ đến một điều gì đó.

Vào ngày kết quả được công bố, anh gặp phải những tên cướp tàn nhẫn, thậm chí còn hủy hoại đi diện mạo của anh. Mà nguyên chủ đi khắp huyện cũng không tìm được đại phu nào chịu ra ngoài. Cho dù trời mưa to, tên tuổi của Tinh Lạc cũng không nên rẻ tiền như vậy. Một số người không thích người chồng rẻ tiền của cô và muốn loại bỏ anh ta một cách nhanh chóng. Người này có thể là ai? Thứ nhất, phản ứng của Thẩm Tinh Lạc đã truyền cảm hứng cho cô, thứ hai là kỹ năng diễn xuất của Chu Húc Chi chưa đạt tiêu chuẩn. Nụ cười hiền lành của chàng trai trẻ đẹp trai đủ để đánh lừa cô bé, nhưng nó không thể che giấu được ánh mắt của Trình Khê. Cô đã phải đối mặt với vô số người tinh ranh trong giới kinh doanh, bề ngoài mỉm cười nhưng bên trong là muốn giết nhau mỗi ngày ở nơi làm việc, làm sao cô có thể dám quản lý một công ty lớn như vậy mà không có chút sáng suốt nào.

"Đã biết hắn không có ý tốt, còn để Tinh Kỳ đi lấy loại thuốc chắc chắn không có tác dụng, ngươi định kéo hắn xuống sao?”

“Bây giờ không phải là lúc để đánh trả.”

Thẩm Tinh Lạc cụp mắt xuống, ẩn giấu ý tứ sâu xa trong mắt

"Nương tử có cao kiến gì không?”

" Cũng không phải là không có.”

Trình Khê có chút đau răng "Chỉ là có chút tốn tiền thôi."

Thẩm Tinh Lạc: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa

Số ký tự: 0