Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 30
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
Gương mặt Hề Lan Dự không cảm xúc mà nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đánh giá:
“Cô không cười sẽ tự nhiên hơn.”
Ninh Chi: ……
Ninh Tương Lan từ xa nhìn về phía cặp vợ chồng son đang đứng, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi, trong lòng bà lúc này đã rất hài lòng.
Hiện tại được chứng kiến cảnh hai người thân mật như vậy, suốt trong lúc chờ họ tiến lại gần, khóe miệng cụ bà đều không ngừng nhấc lên.
Hề Lan Dự mang theo Ninh Chi tiến lên, hơi hơi gật đầu chào:
“Bà ngoại.”
“Xin lỗi bà, con và Ninh Chi lãnh chứng xong vốn có ý định qua chào hỏi bà, nào ngờ công việc bận rộn quá không sắp xếp được. Cuối cùng lại để người lớn phải đến tìm trước, thật sự là chúng con hành xử không đúng rồi.”
Giọng nói Hề Lan Dự trầm thấp, và mặc dù anh không dùng cảm xúc gì đặc biệt để nói chuyện, nhưng lời nói ra vô cùng mượt mà.
Ninh Tương Lan lập tức mặt mày hớn hở, xua tay:
“Không đáng ngại, chỉ cần vợ chồng son các con yêu thương nhau là được.”
Ninh Chi nhịn không được mà nhìn Hề Lan Dự với ánh mắt ngưỡng mộ. Không hổ là một doanh nhân, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Có thể nói ra một chuỗi dài lời nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
Trương Ngật không biết từ nơi nào lấy ra một đống đồ bồi bổ dành cho người cao tuổi, nhét từng cái từng cái chật ních cốp xe của Ninh Chi. Cô nhìn lại, hai túi lá trà mà cô và bà ngoại mua trông có vẻ thật nghèo nàn.
Ninh Chi liếc nhìn người đàn ông đang đứng tựa bên xe ô tô, có lẽ chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể làm bất cứ điều gì khiến người khác hài lòng.
Mấy người họ chuẩn bị hướng đến nhà hàng.
Bọn họ có hai chiếc xe. Trước khi lên ô tô, Ninh Chi bắt đầu thấy rắc rối. Theo lý thuyết, thời điểm này hẳn là cô cùng Hề Lan Dự nên ngồi chung trên một chiếc xe, nhưng xe của cô thì phải xử lý sao bây giờ?
Ninh Tương Lan đẩy Ninh Chi về phía Hề Lan Dự, bà chỉ vào Trương Ngật rồi tự quyết định:
“Cậu này và ta sẽ đi chung một xe, Chi Chi cùng Lan Dự đi cùng nhau đi.”
Hề Lan Dự im lặng liếc nhìn cô một cái, đưa tay mở cửa ô tô ra, ý bảo cô lên xe.
Vị trí ngồi y như lần trước, khi hai người cùng nhau đi đăng ký kết hôn.
Cảm giác lại hoàn toàn khác, giờ phút này, vận mệnh đã đem cô cùng Hề Lan dự trói thành người cùng thuyền.
Nhưng mà rốt cuộc chiếc thuyền này có chìm hay không, Ninh Chi không biết.
“Cô không cười sẽ tự nhiên hơn.”
Ninh Chi: ……
Ninh Tương Lan từ xa nhìn về phía cặp vợ chồng son đang đứng, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi, trong lòng bà lúc này đã rất hài lòng.
Hiện tại được chứng kiến cảnh hai người thân mật như vậy, suốt trong lúc chờ họ tiến lại gần, khóe miệng cụ bà đều không ngừng nhấc lên.
Hề Lan Dự mang theo Ninh Chi tiến lên, hơi hơi gật đầu chào:
“Bà ngoại.”
“Xin lỗi bà, con và Ninh Chi lãnh chứng xong vốn có ý định qua chào hỏi bà, nào ngờ công việc bận rộn quá không sắp xếp được. Cuối cùng lại để người lớn phải đến tìm trước, thật sự là chúng con hành xử không đúng rồi.”
Giọng nói Hề Lan Dự trầm thấp, và mặc dù anh không dùng cảm xúc gì đặc biệt để nói chuyện, nhưng lời nói ra vô cùng mượt mà.
Ninh Tương Lan lập tức mặt mày hớn hở, xua tay:
“Không đáng ngại, chỉ cần vợ chồng son các con yêu thương nhau là được.”
Ninh Chi nhịn không được mà nhìn Hề Lan Dự với ánh mắt ngưỡng mộ. Không hổ là một doanh nhân, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể nói ra một chuỗi dài lời nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
Trương Ngật không biết từ nơi nào lấy ra một đống đồ bồi bổ dành cho người cao tuổi, nhét từng cái từng cái chật ních cốp xe của Ninh Chi. Cô nhìn lại, hai túi lá trà mà cô và bà ngoại mua trông có vẻ thật nghèo nàn.
Ninh Chi liếc nhìn người đàn ông đang đứng tựa bên xe ô tô, có lẽ chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể làm bất cứ điều gì khiến người khác hài lòng.
Mấy người họ chuẩn bị hướng đến nhà hàng.
Bọn họ có hai chiếc xe. Trước khi lên ô tô, Ninh Chi bắt đầu thấy rắc rối. Theo lý thuyết, thời điểm này hẳn là cô cùng Hề Lan Dự nên ngồi chung trên một chiếc xe, nhưng xe của cô thì phải xử lý sao bây giờ?
Ninh Tương Lan đẩy Ninh Chi về phía Hề Lan Dự, bà chỉ vào Trương Ngật rồi tự quyết định:
“Cậu này và ta sẽ đi chung một xe, Chi Chi cùng Lan Dự đi cùng nhau đi.”
Hề Lan Dự im lặng liếc nhìn cô một cái, đưa tay mở cửa ô tô ra, ý bảo cô lên xe.
Vị trí ngồi y như lần trước, khi hai người cùng nhau đi đăng ký kết hôn.
Cảm giác lại hoàn toàn khác, giờ phút này, vận mệnh đã đem cô cùng Hề Lan dự trói thành người cùng thuyền.
Nhưng mà rốt cuộc chiếc thuyền này có chìm hay không, Ninh Chi không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro