Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 31
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
Bà ngoại không ngồi trên xe này nên Ninh Chi cũng chẳng cần làm bộ.
Cô và Hề Lan Dự chẳng có điều gì để nói với nhau, cô đơn giản chỉ cúi đầu chơi di động.
Không khí bên trong xe không những không áp lực, mà còn như dòng nước chảy trôi phẳng lặng.
Nếu như Ninh Chi không vô tình mở tin nhắn thoại của Trương Nhất Mãn lên giữa chừng.
“A a a Chi Chi cậu nhất định phải tới! Đêm nay SOULS sẽ khai trương, soái ca nhiều đến mức có thể làm món sủi cảo! Không tới sẽ hối hận cả năm!”
Trịnh Nhất Mãn là chuyên gia câu lạc bộ và sưu tầm tem hình trai đẹp yêu thích đã nhiều năm, nếu gặp được người cô thích ở bên ngoài, bất kể thế nào cũng sẽ muốn kéo theo cô đi cùng.
Ninh Chi đã có tâm lý “hi sinh cuộc sống để đồng hành cùng quân tử”.
Nhưng tình hình trước mắt như vậy, cô không biết phải giải thích thế nào cho rõ, Ninh Chi quay đầu ra cửa sổ, trốn tránh hiện thực.
Gương mặt lạnh lùng của Hề Lan Dự phản chiếu trên cửa kính xe. Anh cười khẩy, chỉnh lại tay áo, nhìn thẳng vào mắt cô trong cửa kính, thong thả ung dung nói:
“Chồng không ghen nữa sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Chi dường như chưa từng gặp khoảnh khắc nào xấu hổ như vậy.
Anh rõ ràng đã sớm nghe được, lại cố tình chọn thời điểm và phương thức như vậy để nói ra.
Ninh Chi hít sâu, vẻ mặt bình tĩnh:
“Xin lỗi, chưa được sự đồng ý đã lấy anh ra làm bình phong, là tôi không đúng.”
Hề Lan dự không nhìn cô, “Ừm” một tiếng.
Rốt cuộc là có lần sau hay không? Đây là ngầm đồng ý?
Ninh Chi không quan tâm nữa, cô tiếp tục nói:
“Nhưng anh đã nói mà, công khai hay không, tôi có quyền tự do lựa chọn.”
Hề Lan Dự lúc này mới hơi hơi nghiêng đầu, trong khoảnh khắc, ánh mắt sâu thẳm rơi trên gương mặt cô.
Ninh Chi cũng có điểm cứng đầu, giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, tự do và bình đẳng, tại sao lúc này cô phải nhìn sắc mặt anh mà nhân nhượng?
Cô không sợ phải đối thoại, nhưng thật sự không thể chịu nổi ánh nhìn chằm chằm của anh.
Cho tới khi Ninh Chi sắp chịu thua đến nơi, Hề Lan Dự mới nâng chiếc áo khoác đang gác trên đầu gối lên gấp lại, tùy tay đặt ở khoảng trống giữa hai người, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dường như anh lười so đo mấy thứ này.
Ninh Chi có cảm giác thua cuộc nặng nề, cô nghiêng đầu qua nhìn anh, đang định nói thêm gì đó.
Hề Lan Dự bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt nhả ra hai chữ:
“Tùy cô.”
….
Cô và Hề Lan Dự chẳng có điều gì để nói với nhau, cô đơn giản chỉ cúi đầu chơi di động.
Không khí bên trong xe không những không áp lực, mà còn như dòng nước chảy trôi phẳng lặng.
Nếu như Ninh Chi không vô tình mở tin nhắn thoại của Trương Nhất Mãn lên giữa chừng.
“A a a Chi Chi cậu nhất định phải tới! Đêm nay SOULS sẽ khai trương, soái ca nhiều đến mức có thể làm món sủi cảo! Không tới sẽ hối hận cả năm!”
Trịnh Nhất Mãn là chuyên gia câu lạc bộ và sưu tầm tem hình trai đẹp yêu thích đã nhiều năm, nếu gặp được người cô thích ở bên ngoài, bất kể thế nào cũng sẽ muốn kéo theo cô đi cùng.
Ninh Chi đã có tâm lý “hi sinh cuộc sống để đồng hành cùng quân tử”.
Nhưng tình hình trước mắt như vậy, cô không biết phải giải thích thế nào cho rõ, Ninh Chi quay đầu ra cửa sổ, trốn tránh hiện thực.
Gương mặt lạnh lùng của Hề Lan Dự phản chiếu trên cửa kính xe. Anh cười khẩy, chỉnh lại tay áo, nhìn thẳng vào mắt cô trong cửa kính, thong thả ung dung nói:
“Chồng không ghen nữa sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Chi dường như chưa từng gặp khoảnh khắc nào xấu hổ như vậy.
Anh rõ ràng đã sớm nghe được, lại cố tình chọn thời điểm và phương thức như vậy để nói ra.
Ninh Chi hít sâu, vẻ mặt bình tĩnh:
“Xin lỗi, chưa được sự đồng ý đã lấy anh ra làm bình phong, là tôi không đúng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hề Lan dự không nhìn cô, “Ừm” một tiếng.
Rốt cuộc là có lần sau hay không? Đây là ngầm đồng ý?
Ninh Chi không quan tâm nữa, cô tiếp tục nói:
“Nhưng anh đã nói mà, công khai hay không, tôi có quyền tự do lựa chọn.”
Hề Lan Dự lúc này mới hơi hơi nghiêng đầu, trong khoảnh khắc, ánh mắt sâu thẳm rơi trên gương mặt cô.
Ninh Chi cũng có điểm cứng đầu, giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, tự do và bình đẳng, tại sao lúc này cô phải nhìn sắc mặt anh mà nhân nhượng?
Cô không sợ phải đối thoại, nhưng thật sự không thể chịu nổi ánh nhìn chằm chằm của anh.
Cho tới khi Ninh Chi sắp chịu thua đến nơi, Hề Lan Dự mới nâng chiếc áo khoác đang gác trên đầu gối lên gấp lại, tùy tay đặt ở khoảng trống giữa hai người, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dường như anh lười so đo mấy thứ này.
Ninh Chi có cảm giác thua cuộc nặng nề, cô nghiêng đầu qua nhìn anh, đang định nói thêm gì đó.
Hề Lan Dự bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt nhả ra hai chữ:
“Tùy cô.”
….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro