Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ,...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Thực tế, theo như tiền lệ trước đây, chỉ cần là giống cái ở trong bộ tộc, thì tất cả mọi người đều được chia một phần thịt. Nhưng sau khi vụ cháy rừng xảy ra, đàn ông còn sống sót trong bộ tộc rất ít, một số được giữ lại để canh giữ bộ tộc. Số ít còn lại thì mỗi ngày phải lên núi để săn bắt trông thật đáng thương. Con mồi săn bắt về được cũng chỉ có thể ăn vừa đủ no cái bụng mà thôi.
Hằng ngày, nếu như giống cái trong bộ tộc ra ngoài săn bắt cùng đàn ông, kiếm được đồ ăn mang về thì bọn họ sẽ có một phần nhỏ. Còn nếu như không đi săn bắt thì họ chỉ có thể ăn chung khẩu phần với người đàn ông của mình.
Tộc trưởng có lòng tốt muốn cho anh ta nhiều hơn, nhưng sợ nếu cho anh ta thêm một phần nữa thì trong mắt những người trong bộ tộc, ông ấy sẽ không được tôn trọng, như vậy sẽ không hay chút nào.
Dương Sí cầm gọn miếng thịt của mình trong tay rồi lập tức rời đi.
Đầu tiên anh ta đi đến chỗ sơn động của mẹ mình.
Ở trong tộc lúc này đang tiến hành chia thịt, tất cả các giống cái đang ngồi chờ sẵn bên ngoài sơn động của mình. Bọn họ nhìn thấy trong tay Dương Sí cầm một miếng thịt lớn như vậy, thật sự là vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Mặc dù Cáp Nhĩ bị người đàn ông của bà ấy bỏ rơi, nhưng bà ấy lại có một người con trai có thể làm chỗ dựa vững chắc cho bà ấy.
Từ trước đến nay Cáp Nhĩ vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt soi mói của mọi người nhìn vào mình, bà ấy chào những người bạn của mình một tiếng rồi dẫn con trai đi vào trong sơn động.
“Sao con không dẫn giống cái của con đến đây?.”
“Cô ấy à, cô ấy đang tắm nên con đến đây một mình.”
Dương Sí không muốn mẹ anh ta quan tâm nhiều đến giống cái đó, vì vậy anh ta vội vàng thay đổi đề tài.
“Mẹ, đây là phần thịt được chia hôm nay.”
Cáp Nhĩ vừa cầm con dao đá lên, vừa nhìn miếng thịt, bà ấy liền nở một nụ cười.
“Là thịt linh hươu à…”
Trong lời nói mang hàm ý sâu sắc, có chút giống những người bạn của anh ta lúc nãy. Dương Sí đành bất lực, nhưng cũng không tiện để giải thích.
“Được rồi, mẹ ăn cũng không được bao nhiêu, chỉ một miếng nhỏ là đủ rồi. Số còn lại này con mau mang về đi, đừng để cô ấy chờ con với cái bụng đói.”
“Được… à, phải rồi mẹ. Hai ngày nữa con sẽ dẫn mấy người đến vùng đất của tộc Man Ngưu một chuyến. Con không có ở trong tộc, mẹ phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé, phần thịt hằng ngày của con, A Mục sẽ thay con mang sang cho mẹ.”
Nghe con trai mình nói sắp rời khỏi tộc để đi xa, Cáp Nhĩ lập tức dập tắt nụ cười trên mặt.
“Sao đột nhiên lại đến tộc Man Ngưu làm gì vậy? Mẹ nhớ cha con đã từng nói với mẹ là bộ tộc Man Ngưu từ trước đến nay không giao du với các bộ tộc khác mà.”
“Từ miệng ông ta cũng chỉ nói được vài câu là sự thật, mẹ, mẹ đừng tin lời ông ta. Lần này con đến đó là có việc, nếu nhưng làm xong việc, trở về con sẽ kể cho mẹ nghe.”
Thật ra người đàn ông đó nói không sai, đúng là bộ tộc Man Ngưu từ trước đến nay không giao du với các bộ tộc khác. Nhưng sau khi xảy ra vụ cháy rừng, rất nhiều bộ tộc đều tràn sang bên kia sông để tranh giành địa bàn thì làm sao bọn họ còn có thể ổn định được.
Ở kiếp trước, bộ tộc Man Ngưu đã bị bộ tộc Phi Ưng thuyết phục liên minh, hai bộ tộc đã hợp sức lại, thực lực lớn mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù bọn họ chiếm cứ một vùng đất lớn có số lượng con mồi phong phú nhưng các bộ tộc khác cũng không dám đả động gì đến bọn họ.
Mục đích của Dương Sí lần này đi đến đó là muốn thành lập liên minh với bọn họ, nhưng anh lại không có ý định sát nhập hai bộ tộc lại với nhau. Bởi vì trải qua hai trận cháy rừng thì hầu hết những khu rừng có nhiều con mồi đã bị cháy thành tro bụi và trở thành một vùng đất đầy hoang vu.
Mục đích của anh là muốn dựa theo mấy tin tức mà A Mục đã nghe ngóng được trong kiếp trước từng nói với anh, nên lần này anh mới quyết định đến đó tìm hiểu trước.
Những điều này Dương Sí đã âm thầm bàn bạc với tộc trưởng và đại vu rồi.
Trong kiếp trước, trước khi xảy ra vụ cháy rừng lần thứ hai, đại vu luôn nói rằng trong lòng bà ấy cảm thấy rất bất an, giống như có một điềm báo không tốt sẽ xảy ra, nhưng bà ấy làm lễ tế rồi mà lại không nhận được chỉ thị nào từ thần thú cả, vì vậy bà ấy đã nghĩ chắc do lúc đó mình bị bệnh nên mới như vậy.
Sau đó, vụ cháy rừng đã xảy ra, bà ấy tự trách bản thân rất nhiều, cuối cùng vì cứu những người trong bộ tộc mà bà đã chết cháy ở trong trận cháy rừng đó, Dương Sí rất kính nể bà ấy.
Hằng ngày, nếu như giống cái trong bộ tộc ra ngoài săn bắt cùng đàn ông, kiếm được đồ ăn mang về thì bọn họ sẽ có một phần nhỏ. Còn nếu như không đi săn bắt thì họ chỉ có thể ăn chung khẩu phần với người đàn ông của mình.
Tộc trưởng có lòng tốt muốn cho anh ta nhiều hơn, nhưng sợ nếu cho anh ta thêm một phần nữa thì trong mắt những người trong bộ tộc, ông ấy sẽ không được tôn trọng, như vậy sẽ không hay chút nào.
Dương Sí cầm gọn miếng thịt của mình trong tay rồi lập tức rời đi.
Đầu tiên anh ta đi đến chỗ sơn động của mẹ mình.
Ở trong tộc lúc này đang tiến hành chia thịt, tất cả các giống cái đang ngồi chờ sẵn bên ngoài sơn động của mình. Bọn họ nhìn thấy trong tay Dương Sí cầm một miếng thịt lớn như vậy, thật sự là vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Mặc dù Cáp Nhĩ bị người đàn ông của bà ấy bỏ rơi, nhưng bà ấy lại có một người con trai có thể làm chỗ dựa vững chắc cho bà ấy.
Từ trước đến nay Cáp Nhĩ vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt soi mói của mọi người nhìn vào mình, bà ấy chào những người bạn của mình một tiếng rồi dẫn con trai đi vào trong sơn động.
“Sao con không dẫn giống cái của con đến đây?.”
“Cô ấy à, cô ấy đang tắm nên con đến đây một mình.”
Dương Sí không muốn mẹ anh ta quan tâm nhiều đến giống cái đó, vì vậy anh ta vội vàng thay đổi đề tài.
“Mẹ, đây là phần thịt được chia hôm nay.”
Cáp Nhĩ vừa cầm con dao đá lên, vừa nhìn miếng thịt, bà ấy liền nở một nụ cười.
“Là thịt linh hươu à…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lời nói mang hàm ý sâu sắc, có chút giống những người bạn của anh ta lúc nãy. Dương Sí đành bất lực, nhưng cũng không tiện để giải thích.
“Được rồi, mẹ ăn cũng không được bao nhiêu, chỉ một miếng nhỏ là đủ rồi. Số còn lại này con mau mang về đi, đừng để cô ấy chờ con với cái bụng đói.”
“Được… à, phải rồi mẹ. Hai ngày nữa con sẽ dẫn mấy người đến vùng đất của tộc Man Ngưu một chuyến. Con không có ở trong tộc, mẹ phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé, phần thịt hằng ngày của con, A Mục sẽ thay con mang sang cho mẹ.”
Nghe con trai mình nói sắp rời khỏi tộc để đi xa, Cáp Nhĩ lập tức dập tắt nụ cười trên mặt.
“Sao đột nhiên lại đến tộc Man Ngưu làm gì vậy? Mẹ nhớ cha con đã từng nói với mẹ là bộ tộc Man Ngưu từ trước đến nay không giao du với các bộ tộc khác mà.”
“Từ miệng ông ta cũng chỉ nói được vài câu là sự thật, mẹ, mẹ đừng tin lời ông ta. Lần này con đến đó là có việc, nếu nhưng làm xong việc, trở về con sẽ kể cho mẹ nghe.”
Thật ra người đàn ông đó nói không sai, đúng là bộ tộc Man Ngưu từ trước đến nay không giao du với các bộ tộc khác. Nhưng sau khi xảy ra vụ cháy rừng, rất nhiều bộ tộc đều tràn sang bên kia sông để tranh giành địa bàn thì làm sao bọn họ còn có thể ổn định được.
Ở kiếp trước, bộ tộc Man Ngưu đã bị bộ tộc Phi Ưng thuyết phục liên minh, hai bộ tộc đã hợp sức lại, thực lực lớn mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù bọn họ chiếm cứ một vùng đất lớn có số lượng con mồi phong phú nhưng các bộ tộc khác cũng không dám đả động gì đến bọn họ.
Mục đích của Dương Sí lần này đi đến đó là muốn thành lập liên minh với bọn họ, nhưng anh lại không có ý định sát nhập hai bộ tộc lại với nhau. Bởi vì trải qua hai trận cháy rừng thì hầu hết những khu rừng có nhiều con mồi đã bị cháy thành tro bụi và trở thành một vùng đất đầy hoang vu.
Mục đích của anh là muốn dựa theo mấy tin tức mà A Mục đã nghe ngóng được trong kiếp trước từng nói với anh, nên lần này anh mới quyết định đến đó tìm hiểu trước.
Những điều này Dương Sí đã âm thầm bàn bạc với tộc trưởng và đại vu rồi.
Trong kiếp trước, trước khi xảy ra vụ cháy rừng lần thứ hai, đại vu luôn nói rằng trong lòng bà ấy cảm thấy rất bất an, giống như có một điềm báo không tốt sẽ xảy ra, nhưng bà ấy làm lễ tế rồi mà lại không nhận được chỉ thị nào từ thần thú cả, vì vậy bà ấy đã nghĩ chắc do lúc đó mình bị bệnh nên mới như vậy.
Sau đó, vụ cháy rừng đã xảy ra, bà ấy tự trách bản thân rất nhiều, cuối cùng vì cứu những người trong bộ tộc mà bà đã chết cháy ở trong trận cháy rừng đó, Dương Sí rất kính nể bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro