Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ,...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
“Tiểu Lộ?”
Dương Sí đương nhiên không ngờ rằng anh ta lại gặp Hàn Lộ ở chỗ này. Thấy gương mặt cô ấy đỏ bừng, lại lấy tay che mắt, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng anh ta bước về phía cô.
Hàn Lộ lúc này thật sự hận bản thân mình không thể mở miệng nói được. Cô có thể nghe tiếng bước chân của Dương Sí đang giẫm lên mặt nước, đi thẳng về phía mình, âm thanh đó càng ngày càng đến gần cô hơn, thật sự quá xấu hổ.
“Cô sao vậy?”
Theo bước chân Dương Sí tiến sát gần cô, dòng suối mát lạnh bỗng trở nên nóng như lửa đốt. Trong nháy mắt trong đầu Hàn Lộ lại hiện lên một màn cô thoáng nhìn thấy lúc nãy, cô cảm thấy xấu hổ liền quay người lại, hít một hơi thật sâu, rồi dùng tay khoát mạnh nước lên lên ngực và trán, cần phải nhanh chóng làm cho đầu óc tỉnh táo trở lại.
“Cô bị làm sao vậy?”
Dương Sí hỏi lại một lần nữa.
Hàn Lộ ngoài việc lắc đầu ra thì chẳng còn cách nào khác để biểu đạt ý của mình muốn nói.
“Cô thật sự không sao chứ?”
Dương Sí có chút nghi ngờ, nếu như thật sự không có chuyện gì thì sao cô không dám nhìn vào anh, mặt cô lại còn đỏ bừng lên như vậy? Anh ta cảm thấy không yên lòng, tiếp tục tiến lại gần hơn nữa.
“Mặt của cô sao lại đỏ vậy? Có phải là bị sốt rồi không? Có cần tôi dẫn cô đến chỗ đại vu xem thế nào không?”
Hàn Lộ lắc đầu điên cuồng, duỗi một tay ra sau lưng, đẩy anh ta về phía sau. Vô tình tay cô chạm phải một mảng da thịt nóng bỏng, cô sợ tới mức lập tức rút tay lại.
Dương Sí thấy tình thần cô vẫn tốt, nên cũng không tiếp tục hỏi thêm điều gì.
Cô ấy gấp gáp đuổi mình đi như vậy, chẳng lẽ cô muốn tắm một mình ở đây?
Bất giác dường như Dương Sí đoán được tâm ý của giống cái này, anh liền nhanh chóng rời đi.
Mặc dù những giống cái khác trong bộ tộc Bạch Hổ, khi đi tắm họ đều không bận tâm đến việc những người đàn ông khác đang tắm chung quanh mình, nhưng giống cái này dường như có vẻ bận tâm rất nhiều.
Hôm qua mình liếc nhìn ngực của cô ấy hai lần, cô ấy đều có vẻ mặt cảnh giác và lấy tay che lại.
Có lẽ nào bộ tộc của cô ấy đều như vậy?
Dương Sí nhanh chóng quên đi tình tiết nhỏ này, lúc này trong bộ tộc đang tiến hành chia thịt, anh ta phải đi lấy phần thịt của mình.
Hôm nay, anh ta phụ trách dẫn đầu nhóm người trong bộ tộc đi săn thú, thật là may mắn, nhóm người bọn họ đã săn được mấy con lợn rừng, còn có hai con linh hươu. Thịt của linh hươu rất tươi ngon, mấy giống cái trong bộ tộc cũng rất thích chúng.
Lúc Dương Sí đến nơi thì tộc trưởng đã tiến hành phân chia các phần thịt rồi.
“A Sí tới rồi, nào, nào, nào, tôi đã để lại cho cậu một phần giò heo rất ngon.”
Không giống như giống cái, tất cả các nam giới đều thích ăn phần thịt săn chắc của con lợn hơn, đặc biệt là phần thịt giò của nó.
Dương Sí cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay anh ta không nhận phần giò heo mà tộc trưởng đã đưa cho anh, mà đưa ánh mắt chuyển hướng sang phần thịt của con linh hươu đang ở bên cạnh.
“Tộc trưởng, cho tôi một miếng thịt linh hươu là được rồi, còn giò heo tôi không cần.”
Tộc trưởng tỏ vẻ kinh ngạc, ông ấy còn chưa kịp nói gì, thì một đám đàn ông ở phía sau đều cười ồ lên.
“Ôi chao, suýt chút nữa quên mất, A Sí bây giờ đã có giống cái của cậu ấy rồi.”
“Này, A Sí, anh định lúc nào thì đem giống cái của anh đến cho mọi người làm quen vậy? Nghe mẹ anh nói là cô ấy rất đẹp phải không?”
“Phải, phải! Khi nào thì anh dẫn cô ấy đến cho chúng tôi xem mặt vậy?”
Dương Sí tỏ ra lúng túng, miệng lắp bắp, anh ta muốn nói giống cái đó không phải là giống cái của anh ta. Nhưng làm thế nào thì anh ta cũng không thể nói ra được.
Cô ấy ...
Tuy bây giờ cô ta đã thay đổi đi một chút, nhưng việc cô ta đã từng phản bội mình là có thật. Dương Sí cảm thấy, trước tiên cần nhận cô ta là giống cái của mình đi đã, nếu không cô ta đẹp như vậy, ngộ nhỡ cô ta dùng sắc đẹp của mình để đi làm hại người khác ở trong tộc thì phải làm sao bây giờ?
Đúng, chính là như vậy!
Tộc trưởng thấy Dương Sí im lặng không nói gì, lại nghĩ chắc là anh ta đang xấu hổ không dám đối diện với mọi người. Ông liền mỉm cười rồi thu lại miếng thịt giò trên tay mình, bước đến bên cạnh, cầm con dao bằng đá lên cắt một miếng thịt linh hươu to tướng đưa cho anh ta.
Dương Sí đương nhiên không ngờ rằng anh ta lại gặp Hàn Lộ ở chỗ này. Thấy gương mặt cô ấy đỏ bừng, lại lấy tay che mắt, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng anh ta bước về phía cô.
Hàn Lộ lúc này thật sự hận bản thân mình không thể mở miệng nói được. Cô có thể nghe tiếng bước chân của Dương Sí đang giẫm lên mặt nước, đi thẳng về phía mình, âm thanh đó càng ngày càng đến gần cô hơn, thật sự quá xấu hổ.
“Cô sao vậy?”
Theo bước chân Dương Sí tiến sát gần cô, dòng suối mát lạnh bỗng trở nên nóng như lửa đốt. Trong nháy mắt trong đầu Hàn Lộ lại hiện lên một màn cô thoáng nhìn thấy lúc nãy, cô cảm thấy xấu hổ liền quay người lại, hít một hơi thật sâu, rồi dùng tay khoát mạnh nước lên lên ngực và trán, cần phải nhanh chóng làm cho đầu óc tỉnh táo trở lại.
“Cô bị làm sao vậy?”
Dương Sí hỏi lại một lần nữa.
Hàn Lộ ngoài việc lắc đầu ra thì chẳng còn cách nào khác để biểu đạt ý của mình muốn nói.
“Cô thật sự không sao chứ?”
Dương Sí có chút nghi ngờ, nếu như thật sự không có chuyện gì thì sao cô không dám nhìn vào anh, mặt cô lại còn đỏ bừng lên như vậy? Anh ta cảm thấy không yên lòng, tiếp tục tiến lại gần hơn nữa.
“Mặt của cô sao lại đỏ vậy? Có phải là bị sốt rồi không? Có cần tôi dẫn cô đến chỗ đại vu xem thế nào không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Lộ lắc đầu điên cuồng, duỗi một tay ra sau lưng, đẩy anh ta về phía sau. Vô tình tay cô chạm phải một mảng da thịt nóng bỏng, cô sợ tới mức lập tức rút tay lại.
Dương Sí thấy tình thần cô vẫn tốt, nên cũng không tiếp tục hỏi thêm điều gì.
Cô ấy gấp gáp đuổi mình đi như vậy, chẳng lẽ cô muốn tắm một mình ở đây?
Bất giác dường như Dương Sí đoán được tâm ý của giống cái này, anh liền nhanh chóng rời đi.
Mặc dù những giống cái khác trong bộ tộc Bạch Hổ, khi đi tắm họ đều không bận tâm đến việc những người đàn ông khác đang tắm chung quanh mình, nhưng giống cái này dường như có vẻ bận tâm rất nhiều.
Hôm qua mình liếc nhìn ngực của cô ấy hai lần, cô ấy đều có vẻ mặt cảnh giác và lấy tay che lại.
Có lẽ nào bộ tộc của cô ấy đều như vậy?
Dương Sí nhanh chóng quên đi tình tiết nhỏ này, lúc này trong bộ tộc đang tiến hành chia thịt, anh ta phải đi lấy phần thịt của mình.
Hôm nay, anh ta phụ trách dẫn đầu nhóm người trong bộ tộc đi săn thú, thật là may mắn, nhóm người bọn họ đã săn được mấy con lợn rừng, còn có hai con linh hươu. Thịt của linh hươu rất tươi ngon, mấy giống cái trong bộ tộc cũng rất thích chúng.
Lúc Dương Sí đến nơi thì tộc trưởng đã tiến hành phân chia các phần thịt rồi.
“A Sí tới rồi, nào, nào, nào, tôi đã để lại cho cậu một phần giò heo rất ngon.”
Không giống như giống cái, tất cả các nam giới đều thích ăn phần thịt săn chắc của con lợn hơn, đặc biệt là phần thịt giò của nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Sí cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay anh ta không nhận phần giò heo mà tộc trưởng đã đưa cho anh, mà đưa ánh mắt chuyển hướng sang phần thịt của con linh hươu đang ở bên cạnh.
“Tộc trưởng, cho tôi một miếng thịt linh hươu là được rồi, còn giò heo tôi không cần.”
Tộc trưởng tỏ vẻ kinh ngạc, ông ấy còn chưa kịp nói gì, thì một đám đàn ông ở phía sau đều cười ồ lên.
“Ôi chao, suýt chút nữa quên mất, A Sí bây giờ đã có giống cái của cậu ấy rồi.”
“Này, A Sí, anh định lúc nào thì đem giống cái của anh đến cho mọi người làm quen vậy? Nghe mẹ anh nói là cô ấy rất đẹp phải không?”
“Phải, phải! Khi nào thì anh dẫn cô ấy đến cho chúng tôi xem mặt vậy?”
Dương Sí tỏ ra lúng túng, miệng lắp bắp, anh ta muốn nói giống cái đó không phải là giống cái của anh ta. Nhưng làm thế nào thì anh ta cũng không thể nói ra được.
Cô ấy ...
Tuy bây giờ cô ta đã thay đổi đi một chút, nhưng việc cô ta đã từng phản bội mình là có thật. Dương Sí cảm thấy, trước tiên cần nhận cô ta là giống cái của mình đi đã, nếu không cô ta đẹp như vậy, ngộ nhỡ cô ta dùng sắc đẹp của mình để đi làm hại người khác ở trong tộc thì phải làm sao bây giờ?
Đúng, chính là như vậy!
Tộc trưởng thấy Dương Sí im lặng không nói gì, lại nghĩ chắc là anh ta đang xấu hổ không dám đối diện với mọi người. Ông liền mỉm cười rồi thu lại miếng thịt giò trên tay mình, bước đến bên cạnh, cầm con dao bằng đá lên cắt một miếng thịt linh hươu to tướng đưa cho anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro