Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ C...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Hợp Khương lúc này có đồ ăn rồi nên không tiếp tục làm việc nữa. Cô ấy cầm một đống hạt dẻ trong tay rồi ăn một cách sung sướng, miệng của cô ấy phồng lên xẹp xuống như một con hamster. Hàn Lộ cũng ăn liền mấy hạt dẻ, cảm thấy cái bụng của cô bây giờ cũng không còn khó chịu nữa, liền tiếp tục công việc chà xát dây cỏ.
Thậm chí cô cũng không còn để ý đến làn da bị bong tróc trong lòng bàn tay mình nữa. Cô cứ tiếp tục chà xát thật mạnh, làn da trong lòng bàn tay của cô bong tróc ra rồi lại khỏi, khỏi rồi lại bong ra, cứ thế lặp đi lặp lại. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trên trán. Cũng may cũng có chút gió thổi vào cửa động mát rượi sảng khoái, phảng phất như cơn đau cũng giảm đi mấy phần.
Hợp Khương cũng ngồi chà xát dây cỏ cùng cô khoảng tầm hai giờ đồng hồ, nhưng cứ ngồi một chỗ để chà xát những cọng cỏ như vậy cũng thấy nhàm chán, lại không có ai trò chuyện, vì thế rất nhanh liền nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên.
Trước đây khi Hàn Lộ ở thế giới cũ, lúc ở nhà cô cũng phải ngồi cả ngày để tu sửa lại những dụng cụ đánh bắt cá cho nên bây giờ cô cũng không cảm thấy buồn chán khi ngồi đan giỏ như thế này. Cô vừa ngồi lắng nghe những tin tức mà Hợp Khương lơ đãng kể ra, sửa sang lại vừa chà xát dây cỏ. Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, mới đó cũng đã qua buổi chiều.
Buổi chiều, mặt trời lại chiếu xuống cửa sơn động, cô liền di chuyển từ cửa động vào bên trong. Bữa trưa của cô cũng như cũ, là mấy hạt dẻ sống còn để dành lại. Khi nhai hạt dẻ sống cũng có một ít nước trong đó nên cô cũng không cảm thấy khát nước cho lắm, bữa ăn như vậy cũng xem như rất ngon. Hôm qua lúc ở gần con suối nhỏ đó thì phát hiện người của tộc Minh Xà, trong lòng cô chẳng hiểu sao lại có một sự bài xích không muốn đi tới đó nữa.
Đợi sau khi cô thực sự khát nước đến không chịu được nữa rồi lại tính tiếp.
Làm việc một cách chăm chỉ thì thời gian cũng trôi qua nhanh chóng. Cho đến khi Hàn Lộ cảm thấy cổ của mình đau đến mức không thể chịu đựng được, mới nhận ra là mặt trời sắp lặn.
Chiếc giỏ đã đan được hơn một nửa, chỉ cần thêm khoảng vài giờ đồng hồ nữa thì cũng sẽ hoàn thành. Nhưng do cô cứ mãi cúi mặt xuống khiến cho chiếc cổ của cô lúc này cứng đờ, đau không chịu được, đành phải để ngày mai lại đan tiếp. Hơn nữa, suốt cả ngày không uống một ngụm nước nào khiến cho cổ họng của cô khô khốc gần như bốc khói.
Hàn Lộ nhét cái giỏ đang đan dở vào đống cỏ khô rồi đứng dậy muốn đi đến con suối trước khi trời tối.
Không chỉ để uống nước, mà còn muốn tắm rửa một chút.
Thời tiết ở nơi đây, vào buổi chiều nhiệt độ có lẽ khoảng tầm ba mươi sáu độ. Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, cảm giác dính dính nhớp nháp vô cùng khó chịu.
Cũng không biết có phải do cô ngồi lâu quá mà máu huyết trong người khó lưu thông không, hay do bị say nắng gì đó, lúc Hàn Lộ đứng dậy thì cả người cô bỗng chao đảo choáng váng. Cô phải dựa vào tường một lúc lâu, sau đó mới tỉnh lại được một chút.
Có lẽ do cô bị say nắng, cô phải nhanh chóng đi uống một ít nước mới được.
Hàn Lộ cố gắng lấy lại tinh thần rồi đi về phía con suối gần đó, không biết có phải do cô bị ảnh hưởng tâm lý hay không mà càng đi đến gần con suối thì cô lại có cảm giác mát mẻ thoải mái.
Chờ cho đến khi cô đến được bên cạnh con suối nhỏ đó thì trong mắt cô giờ đây chỉ toàn một màu trong vắt của dòng suối đang chảy róc rách. Cô vui vẻ khoát nước lên rửa mặt, rồi dùng hai bàn tay hứng một ít nước trong lòng bàn tay uống một cách sảng khoái, lúc này cô mới có cảm giác như mình vừa được sống lại.
Hàn Lộ lại khoát nước lên rửa đôi chân và dội một ít lên cơ thể mình.
Đây là một nơi hoang dã, vì vậy cô không dám cởi chiếc váy da thú và áo ngực mình ra, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô tắm rửa thân mình. Đặc biệt là chiếc váy da thú được người chủ cũ mặc trên người rất nhiều ngày, cũng bị bám bẩn và bốc mùi hôi thối, nên cần phải giặt chúng.
Cô đang vui vẻ tắm rửa thì đột nhiên có tiếng bước chân đang mỗi lúc mỗi tiến lại gần cô.
Không hiểu sao Hàn Lộ đột nhiên thấy căng thẳng, khi cô ngước lên nhìn, thật sự là hận không thể lập tức đâm mù hai con mắt!
Chính là Dương Sí, anh ta từ trên thượng nguồn đi xuống.
Anh ta, anh ta, anh ta không mặc quần áo! Không đúng! Là không quấn váy da thú trên người!
Thậm chí cô cũng không còn để ý đến làn da bị bong tróc trong lòng bàn tay mình nữa. Cô cứ tiếp tục chà xát thật mạnh, làn da trong lòng bàn tay của cô bong tróc ra rồi lại khỏi, khỏi rồi lại bong ra, cứ thế lặp đi lặp lại. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trên trán. Cũng may cũng có chút gió thổi vào cửa động mát rượi sảng khoái, phảng phất như cơn đau cũng giảm đi mấy phần.
Hợp Khương cũng ngồi chà xát dây cỏ cùng cô khoảng tầm hai giờ đồng hồ, nhưng cứ ngồi một chỗ để chà xát những cọng cỏ như vậy cũng thấy nhàm chán, lại không có ai trò chuyện, vì thế rất nhanh liền nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên.
Trước đây khi Hàn Lộ ở thế giới cũ, lúc ở nhà cô cũng phải ngồi cả ngày để tu sửa lại những dụng cụ đánh bắt cá cho nên bây giờ cô cũng không cảm thấy buồn chán khi ngồi đan giỏ như thế này. Cô vừa ngồi lắng nghe những tin tức mà Hợp Khương lơ đãng kể ra, sửa sang lại vừa chà xát dây cỏ. Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, mới đó cũng đã qua buổi chiều.
Buổi chiều, mặt trời lại chiếu xuống cửa sơn động, cô liền di chuyển từ cửa động vào bên trong. Bữa trưa của cô cũng như cũ, là mấy hạt dẻ sống còn để dành lại. Khi nhai hạt dẻ sống cũng có một ít nước trong đó nên cô cũng không cảm thấy khát nước cho lắm, bữa ăn như vậy cũng xem như rất ngon. Hôm qua lúc ở gần con suối nhỏ đó thì phát hiện người của tộc Minh Xà, trong lòng cô chẳng hiểu sao lại có một sự bài xích không muốn đi tới đó nữa.
Đợi sau khi cô thực sự khát nước đến không chịu được nữa rồi lại tính tiếp.
Làm việc một cách chăm chỉ thì thời gian cũng trôi qua nhanh chóng. Cho đến khi Hàn Lộ cảm thấy cổ của mình đau đến mức không thể chịu đựng được, mới nhận ra là mặt trời sắp lặn.
Chiếc giỏ đã đan được hơn một nửa, chỉ cần thêm khoảng vài giờ đồng hồ nữa thì cũng sẽ hoàn thành. Nhưng do cô cứ mãi cúi mặt xuống khiến cho chiếc cổ của cô lúc này cứng đờ, đau không chịu được, đành phải để ngày mai lại đan tiếp. Hơn nữa, suốt cả ngày không uống một ngụm nước nào khiến cho cổ họng của cô khô khốc gần như bốc khói.
Hàn Lộ nhét cái giỏ đang đan dở vào đống cỏ khô rồi đứng dậy muốn đi đến con suối trước khi trời tối.
Không chỉ để uống nước, mà còn muốn tắm rửa một chút.
Thời tiết ở nơi đây, vào buổi chiều nhiệt độ có lẽ khoảng tầm ba mươi sáu độ. Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, cảm giác dính dính nhớp nháp vô cùng khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không biết có phải do cô ngồi lâu quá mà máu huyết trong người khó lưu thông không, hay do bị say nắng gì đó, lúc Hàn Lộ đứng dậy thì cả người cô bỗng chao đảo choáng váng. Cô phải dựa vào tường một lúc lâu, sau đó mới tỉnh lại được một chút.
Có lẽ do cô bị say nắng, cô phải nhanh chóng đi uống một ít nước mới được.
Hàn Lộ cố gắng lấy lại tinh thần rồi đi về phía con suối gần đó, không biết có phải do cô bị ảnh hưởng tâm lý hay không mà càng đi đến gần con suối thì cô lại có cảm giác mát mẻ thoải mái.
Chờ cho đến khi cô đến được bên cạnh con suối nhỏ đó thì trong mắt cô giờ đây chỉ toàn một màu trong vắt của dòng suối đang chảy róc rách. Cô vui vẻ khoát nước lên rửa mặt, rồi dùng hai bàn tay hứng một ít nước trong lòng bàn tay uống một cách sảng khoái, lúc này cô mới có cảm giác như mình vừa được sống lại.
Hàn Lộ lại khoát nước lên rửa đôi chân và dội một ít lên cơ thể mình.
Đây là một nơi hoang dã, vì vậy cô không dám cởi chiếc váy da thú và áo ngực mình ra, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô tắm rửa thân mình. Đặc biệt là chiếc váy da thú được người chủ cũ mặc trên người rất nhiều ngày, cũng bị bám bẩn và bốc mùi hôi thối, nên cần phải giặt chúng.
Cô đang vui vẻ tắm rửa thì đột nhiên có tiếng bước chân đang mỗi lúc mỗi tiến lại gần cô.
Không hiểu sao Hàn Lộ đột nhiên thấy căng thẳng, khi cô ngước lên nhìn, thật sự là hận không thể lập tức đâm mù hai con mắt!
Chính là Dương Sí, anh ta từ trên thượng nguồn đi xuống.
Anh ta, anh ta, anh ta không mặc quần áo! Không đúng! Là không quấn váy da thú trên người!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro