Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ,...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Tất cả mọi người đều tập trung lại, Hàn Lộ trong lúc đang rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, nghe Hợp Khương gọi cô ấy cũng đi theo sau Hợp Khương.
Số con mồi mà những người đàn ông đem về đều đã giết mổ và làm sạch sẽ, cũng không còn máu trên cơ thể bọn chúng, có lẽ là đã làm sạch chúng ở con suối trên đường bọn họ quay trở về.
Hàn Lộ nhìn đi nhìn lại, thì cũng nhận ra trong số chúng có một con chó sói, những con vật khác thì cô không thể nhận ra chúng là con gì. Cô thì không thể biết được chúng là con vật gì, nhưng Hợp Khương thì có thể nhận dạng ra được chúng. Nhìn thấy con mồi mà những người đàn ông mang về, cô ấy lập tức kêu to lên một tiếng.
“Oa, hôm nay có một con vượn đầu chó nữa!”
Vượn đầu chó sao?
Hàn Lộ nhanh chóng lục lại trí nhớ một lượt trong đầu, cô không có một chút ấn tượng gì về con vật này. Trước đây cô từng nghe nói qua về con khỉ đầu chó, con vượn đầu chó này với con khỉ cô từng nghe qua có cùng một chủng loại không?
Trong khi cô còn đang cố gắng phân biệt các chủng loại của các con vật mang về, thì mấy người chung quanh đó đã bắt đầu tiến hành lột da và tách thịt chúng ra. Những người đàn ông cầm miếng thịt đã được tách da liền ăn sống nó.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lộ phải đối mặt với một cảnh tượng như vậy.
Mọi người đang gặm những miếng thịt sống đang còn bê bết máu một cách ngon lành, trên mặt và tay của bọn họ đều vương vãi vết máu của con vật, cộng thêm nụ cười đầy đắc ý của bọn họ, quả thật, nhìn cảnh tượng đó trông bọn họ chẳng khác gì cảnh trong một bộ phim kinh dị!
Nói thật, khi cô nhìn thấy cảnh này, trong cô có chút sợ hãi và buồn nôn.
Hàn Lộ lặng lẽ rời khỏi vòng vây mà không để lại dấu vết gì, một lần nữa cô nhận ra được sự khác biệt rất rõ ràng giữa mình và bọn họ.
Không chỉ là quan điểm và nhận thức không thôi, mà còn cả thói quen sinh hoạt, thói quen ăn uống, khiến cho cô cảm thấy bản thân mình không thể hòa nhập được với cuộc sống của bọn họ.
“Tại sao cô lại bỏ đi vậy? Thịt cũng không lấy.”
Tiếng nói của Dương Sí vang lên từ sau lưng, Hàn Lộ giật mình quay đầu lại, trong lòng cô có chút sợ hãi khi phải quay đầu lại và đối diện sự thật này với anh ấy.
“Tôi, tôi có hạt dẻ rồi, tôi không ăn thịt, mọi người cứ ăn đi.”
“Tôi đã lấy cho cô một miếng thịt bụng ngon nhất, cô ăn thử chúng đi? Ngày nào cũng chỉ ăn loại quả đó thì làm sao được chứ.”
Dương Sí bước lên phía trước, đứng đối diện với giống cái, trong tay còn cầm miếng thịt đưa lên cao, kết quả là anh ta không thấy sự vui mừng của giống cái mà chỉ nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt của giống cái.
Cô ấy đang sợ điều gì chứ?
Sợ mình? Hay là sợ miếng thịt trong tay mình?
“Cảm ơn miếng thịt của anh, nhưng tôi thật sự là không muốn ăn. Bộ tộc của chúng tôi rất ít khi ăn thịt.”
Hàn Lộ nhìn miếng thịt còn đỏ tươi đó, nói dối anh ta mà mặt không chút biến sắc. Trong đầu cô không hiểu sao lại nhớ đến miếng thịt nướng của thời hiện đại.
Nếu như ở đây có dụng cụ, có gia vị, thì có thể cắt miếng thịt này thành một dĩa thịt xiên lớn. Đến lúc đó có thể rắc vào một chút ớt, một chút thì là, cái mùi vị đó… tuyệt vời làm sao.
Nghĩ đến đó, Hàn Lộ không kìm lòng được cứ liên tục nuốt nước miếng. Nhưng trong mắt của Dương Sí, khi thấy cô như vậy thì anh ta lại tưởng rằng cô muốn ăn chúng, nhưng không muốn ăn những gì anh ta đưa đến.
“Chẳng lẽ cô ghét tôi đến như vậy sao?”
“Hả??”
Hàn Lộ cảm thấy khó hiểu, giống như hòa thượng sờ mãi cũng không thấy tóc..
Tại sao gọi là mình ghét anh ta chứ?
Chẳng phải anh ta lúc nào cũng ghét mình sao? Ngay từ ngày đầu tiên khi mình đến đây thì anh ta chẳng có chút biểu hiện nào tốt đẹp đối với mình cả. Câu hỏi này, thực sự hơi kỳ lạ.
Dương Sí không nhận được câu trả lời như mình mong muốn, lại nhìn thấy Hợp Khương cầm miếng thịt đi đến, anh ta đành bấm bụng cầm miếng thịt trong sự bực bội chán nản mà bỏ đi khỏi chỗ đó.
Hàn Lộ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khi cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Hợp Khương đang cầm trên tay miếng thịt chạy về phía mình, đột nhiên cô cảm thấy đau đầu. Phải mất một thời gian mới thuyết phục được người ta cầm miếng thịt trở lại.
Không phải là cô không thích ăn thịt, ngày nào cũng chỉ ăn hạt dẻ, làm sao có thể không mệt mỏi cơ chứ. Nhưng thịt cô muốn ăn phải là thịt đã được nấu chín, không phải là thịt sống còn cả máu như thế này.
Tuy nhiên, người ở đây vì ám ảnh bởi vụ cháy rừng xảy ra nên bọn họ rất kiêng kỵ đối với lửa, thậm chí chỉ nói chuyện thôi cũng khiến cho tim họ đập liên hồi, chứ chưa nói đến chuyện đốt lửa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cô quyết định phải rời xa bộ tộc Bạch Hổ để sống một mình.
Số con mồi mà những người đàn ông đem về đều đã giết mổ và làm sạch sẽ, cũng không còn máu trên cơ thể bọn chúng, có lẽ là đã làm sạch chúng ở con suối trên đường bọn họ quay trở về.
Hàn Lộ nhìn đi nhìn lại, thì cũng nhận ra trong số chúng có một con chó sói, những con vật khác thì cô không thể nhận ra chúng là con gì. Cô thì không thể biết được chúng là con vật gì, nhưng Hợp Khương thì có thể nhận dạng ra được chúng. Nhìn thấy con mồi mà những người đàn ông mang về, cô ấy lập tức kêu to lên một tiếng.
“Oa, hôm nay có một con vượn đầu chó nữa!”
Vượn đầu chó sao?
Hàn Lộ nhanh chóng lục lại trí nhớ một lượt trong đầu, cô không có một chút ấn tượng gì về con vật này. Trước đây cô từng nghe nói qua về con khỉ đầu chó, con vượn đầu chó này với con khỉ cô từng nghe qua có cùng một chủng loại không?
Trong khi cô còn đang cố gắng phân biệt các chủng loại của các con vật mang về, thì mấy người chung quanh đó đã bắt đầu tiến hành lột da và tách thịt chúng ra. Những người đàn ông cầm miếng thịt đã được tách da liền ăn sống nó.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lộ phải đối mặt với một cảnh tượng như vậy.
Mọi người đang gặm những miếng thịt sống đang còn bê bết máu một cách ngon lành, trên mặt và tay của bọn họ đều vương vãi vết máu của con vật, cộng thêm nụ cười đầy đắc ý của bọn họ, quả thật, nhìn cảnh tượng đó trông bọn họ chẳng khác gì cảnh trong một bộ phim kinh dị!
Nói thật, khi cô nhìn thấy cảnh này, trong cô có chút sợ hãi và buồn nôn.
Hàn Lộ lặng lẽ rời khỏi vòng vây mà không để lại dấu vết gì, một lần nữa cô nhận ra được sự khác biệt rất rõ ràng giữa mình và bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ là quan điểm và nhận thức không thôi, mà còn cả thói quen sinh hoạt, thói quen ăn uống, khiến cho cô cảm thấy bản thân mình không thể hòa nhập được với cuộc sống của bọn họ.
“Tại sao cô lại bỏ đi vậy? Thịt cũng không lấy.”
Tiếng nói của Dương Sí vang lên từ sau lưng, Hàn Lộ giật mình quay đầu lại, trong lòng cô có chút sợ hãi khi phải quay đầu lại và đối diện sự thật này với anh ấy.
“Tôi, tôi có hạt dẻ rồi, tôi không ăn thịt, mọi người cứ ăn đi.”
“Tôi đã lấy cho cô một miếng thịt bụng ngon nhất, cô ăn thử chúng đi? Ngày nào cũng chỉ ăn loại quả đó thì làm sao được chứ.”
Dương Sí bước lên phía trước, đứng đối diện với giống cái, trong tay còn cầm miếng thịt đưa lên cao, kết quả là anh ta không thấy sự vui mừng của giống cái mà chỉ nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt của giống cái.
Cô ấy đang sợ điều gì chứ?
Sợ mình? Hay là sợ miếng thịt trong tay mình?
“Cảm ơn miếng thịt của anh, nhưng tôi thật sự là không muốn ăn. Bộ tộc của chúng tôi rất ít khi ăn thịt.”
Hàn Lộ nhìn miếng thịt còn đỏ tươi đó, nói dối anh ta mà mặt không chút biến sắc. Trong đầu cô không hiểu sao lại nhớ đến miếng thịt nướng của thời hiện đại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như ở đây có dụng cụ, có gia vị, thì có thể cắt miếng thịt này thành một dĩa thịt xiên lớn. Đến lúc đó có thể rắc vào một chút ớt, một chút thì là, cái mùi vị đó… tuyệt vời làm sao.
Nghĩ đến đó, Hàn Lộ không kìm lòng được cứ liên tục nuốt nước miếng. Nhưng trong mắt của Dương Sí, khi thấy cô như vậy thì anh ta lại tưởng rằng cô muốn ăn chúng, nhưng không muốn ăn những gì anh ta đưa đến.
“Chẳng lẽ cô ghét tôi đến như vậy sao?”
“Hả??”
Hàn Lộ cảm thấy khó hiểu, giống như hòa thượng sờ mãi cũng không thấy tóc..
Tại sao gọi là mình ghét anh ta chứ?
Chẳng phải anh ta lúc nào cũng ghét mình sao? Ngay từ ngày đầu tiên khi mình đến đây thì anh ta chẳng có chút biểu hiện nào tốt đẹp đối với mình cả. Câu hỏi này, thực sự hơi kỳ lạ.
Dương Sí không nhận được câu trả lời như mình mong muốn, lại nhìn thấy Hợp Khương cầm miếng thịt đi đến, anh ta đành bấm bụng cầm miếng thịt trong sự bực bội chán nản mà bỏ đi khỏi chỗ đó.
Hàn Lộ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khi cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Hợp Khương đang cầm trên tay miếng thịt chạy về phía mình, đột nhiên cô cảm thấy đau đầu. Phải mất một thời gian mới thuyết phục được người ta cầm miếng thịt trở lại.
Không phải là cô không thích ăn thịt, ngày nào cũng chỉ ăn hạt dẻ, làm sao có thể không mệt mỏi cơ chứ. Nhưng thịt cô muốn ăn phải là thịt đã được nấu chín, không phải là thịt sống còn cả máu như thế này.
Tuy nhiên, người ở đây vì ám ảnh bởi vụ cháy rừng xảy ra nên bọn họ rất kiêng kỵ đối với lửa, thậm chí chỉ nói chuyện thôi cũng khiến cho tim họ đập liên hồi, chứ chưa nói đến chuyện đốt lửa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cô quyết định phải rời xa bộ tộc Bạch Hổ để sống một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro