Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký
Giống Cái Nhỏ,...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-11-07 16:02:13
Hàn Lộ không phải là không nghĩ đến chuyện cứ mặt dày mày dạn mà ở lại trong bộ tộc Bạch Hổ. Nhưng trước đó Hợp Khương đã từng nói với cô, bộ tộc Bạch Hổ từ trước đến nay đều không chấp nhận người ngoài, trừ khi người đó là bạn đời của một người đàn ông nào đó trong bộ tộc. Trong hoàn cảnh hiện nay, giống cái không phải hiếm, cô muốn ở lại trong bộ tộc, thì cần phải dựa vào một người đàn ông nào đó.
Và người đàn ông mà cô quen biết chỉ có mỗi một mình Dương Sí.
Nhưng kể từ khi Dương Sí bị cô đánh thì trong mắt của anh ta chưa bao giờ có thiện cảm với cô, đương nhiên là anh ta không thích cô. Cho dù da mặt của cô có dày đến đâu thì cô cũng không thể cứ bám dính lấy anh ta hoài như vậy được.
Hơn nữa, trong mấy ngày qua cô tiếp xúc gần với bọn họ thì phát hiện ra rất nhiều vấn đề, Hàn Lộ cảm thấy, cô nên sống một mình vẫn tốt hơn.
Cô tự tin là mình có thể sống tốt một mình, dù sao đã trải qua mười mấy năm sống ở thời hiện đại, một mình cô vừa có thể chăm sóc ông nội, vừa có thể làm tốt việc nhà, cô cũng đã quen với điều đó.
Có điều chút tự tin này của cô bỗng chốc tiêu tan, sau khi màn đêm buông xuống.
Đêm nay cũng giống như các đêm trước, phụ nữ và những con hổ nằm giữa, những người đàn ông canh giữ vòng ngoài.
Hàn Lộ vẫn như cũ nằm cùng với Hợp Khương, có điều đêm nay vị trí sau lưng cô đã bị Hòa Nhạc chiếm giữ. Không biết là cô ta đang nghĩ gì, rõ ràng đang rất ghét mình, còn muốn đến ngủ bên cạnh mình.
Lẽ nào là vì vị trí sau lưng mình rất thoáng và rộng rãi?
Rất nhanh sau đó cô đã biết lý do tại sao.
Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào đứt quãng không ngừng vang lên bên tai cô, âm thanh này khác với giọng nói của con người, ngay lập tức nó xua tan cơn buồn ngủ của Hàn Lộ.
“Cô đang ôm cái gì trong tay vậy?”
“Mặc kệ tôi, cô không được phép nói cho người khác biết!”
Giọng điệu của Hòa Nhạc vẫn rất hung dữ, sau khi tỏ ra hung dữ liền ôm vật đó trong tay xê dịch sang phía sau một chút.
Trong lòng Hàn Lộ lúc này có cảm giác bất an.
Suốt cả chặng đường tuy cô không có bất kỳ liên quan gì đến cái người tên Hòa Nhạc này, nhưng cô cũng biết là cô ta ngoài con hổ của mình ra thì không còn con vật nào khác.
Hôm nay cô ta cùng bọn đàn ông ra ngoài săn bắt, lúc trở về trên người cô ta cũng không có lấy một còn mồi nào, rất sạch sẽ, cũng không mang theo bất kỳ động vật sống nào trở về.
Vì vậy bây giờ, con vật đang nằm trong vòng tay cô ấy là từ đâu ra chứ??
Đó là một con thú nhỏ bé, dường như đang bị bịt miệng lại, nên cứ phát ra những âm thanh e e. Hòa Nhạc còn không cho mình nói ra, rõ ràng là con nhỏ này không muốn để người ta phát hiện ra.
Nghĩ lại những con mồi hôm nay bọn họ đi săn mang về, trong lòng Hàn Lộ càng cảm thấy bứt rứt khó chịu. Điều chưa biết đó luôn khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, không biết đằng sau nó là con vật gì, nó luôn phát ra âm thanh rên rỉ không ngừng bên tai, lại ngọ nguậy, càng nghĩ càng rợn tóc gáy.
“Cô phải nói cho tôi biết thứ nằm trong lòng cô là con gì, nếu không bây giờ tôi sẽ gọi Dương Sí đến.”
“Cô dám!”
“Cô xem tôi có dám không!”
Hàn Lộ nói xong liền ngồi dậy, cô mở miệng định gọi ai đó, Hòa Nhạc quá sợ hãi, liền vội vàng bật dậy kéo cô nằm xuống.
“Cô thật là phiền chết đi được, chẳng phải chỉ là con sói con thôi sao, cô đừng nói cho bọn họ biết, anh của tôi không cho tôi bắt nó mang về.”
“…”
Chỉ là một con sói con thôi!
Hàn Lộ bị chọc tức đến bật cười.
Hôm nay bọn họ chỉ săn về được một con sói, nhưng sói là động vật luôn sống thành bầy đàn, bắt con của chúng về, bọn chúng nhất định sẽ lần theo dấu vết mà đuổi đến!
“Sao cô không đi hỏi anh của cô, tại sao không để cô mang về đi?!’
Đồ ngốc!
Hàn Lộ bỏ qua câu nói này, cô lập tức gọi Dương Sí.
Hòa Nhạc tức giận tới mức giơ chân, còn muốn đưa tay ra định đánh cô, nhưng bị cô chặn lại. Hợp Khương đang nằm bên cạnh ngủ rất say, không có tiếng động nào có thể đánh thức được cô ấy.
Dương Sí rất nhanh sau đó liền đi tới.
“Sao vậy?”
Hàn Lộ không chút chậm trễ, trực tiếp nói ra việc Hòa Nhạc đang ôm một con sói con bên mình.
“Con sói con?!”
Giọng nói của Dương Sí trở nên căng thẳng.
Vốn dĩ hôm nay, sau khi săn được mấy con vượn đầu chó thì nhóm người của bọn họ chuẩn bị quay về, nhưng Hòa Nhạc không biết từ đâu mang về một con sói con, khi bọn họ còn chưa kịp vứt đi thì gặp một con sói hoang đang đi tìm sói con, con sói hoang này truy đuổi bọn họ đến chết không tha, cuối cùng bọn họ chỉ có thể giết nó.
Con sói hoang thì đã bị giết, nhưng anh nhớ ra là con sói con hôm nay đã bị mất.
Và người đàn ông mà cô quen biết chỉ có mỗi một mình Dương Sí.
Nhưng kể từ khi Dương Sí bị cô đánh thì trong mắt của anh ta chưa bao giờ có thiện cảm với cô, đương nhiên là anh ta không thích cô. Cho dù da mặt của cô có dày đến đâu thì cô cũng không thể cứ bám dính lấy anh ta hoài như vậy được.
Hơn nữa, trong mấy ngày qua cô tiếp xúc gần với bọn họ thì phát hiện ra rất nhiều vấn đề, Hàn Lộ cảm thấy, cô nên sống một mình vẫn tốt hơn.
Cô tự tin là mình có thể sống tốt một mình, dù sao đã trải qua mười mấy năm sống ở thời hiện đại, một mình cô vừa có thể chăm sóc ông nội, vừa có thể làm tốt việc nhà, cô cũng đã quen với điều đó.
Có điều chút tự tin này của cô bỗng chốc tiêu tan, sau khi màn đêm buông xuống.
Đêm nay cũng giống như các đêm trước, phụ nữ và những con hổ nằm giữa, những người đàn ông canh giữ vòng ngoài.
Hàn Lộ vẫn như cũ nằm cùng với Hợp Khương, có điều đêm nay vị trí sau lưng cô đã bị Hòa Nhạc chiếm giữ. Không biết là cô ta đang nghĩ gì, rõ ràng đang rất ghét mình, còn muốn đến ngủ bên cạnh mình.
Lẽ nào là vì vị trí sau lưng mình rất thoáng và rộng rãi?
Rất nhanh sau đó cô đã biết lý do tại sao.
Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào đứt quãng không ngừng vang lên bên tai cô, âm thanh này khác với giọng nói của con người, ngay lập tức nó xua tan cơn buồn ngủ của Hàn Lộ.
“Cô đang ôm cái gì trong tay vậy?”
“Mặc kệ tôi, cô không được phép nói cho người khác biết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu của Hòa Nhạc vẫn rất hung dữ, sau khi tỏ ra hung dữ liền ôm vật đó trong tay xê dịch sang phía sau một chút.
Trong lòng Hàn Lộ lúc này có cảm giác bất an.
Suốt cả chặng đường tuy cô không có bất kỳ liên quan gì đến cái người tên Hòa Nhạc này, nhưng cô cũng biết là cô ta ngoài con hổ của mình ra thì không còn con vật nào khác.
Hôm nay cô ta cùng bọn đàn ông ra ngoài săn bắt, lúc trở về trên người cô ta cũng không có lấy một còn mồi nào, rất sạch sẽ, cũng không mang theo bất kỳ động vật sống nào trở về.
Vì vậy bây giờ, con vật đang nằm trong vòng tay cô ấy là từ đâu ra chứ??
Đó là một con thú nhỏ bé, dường như đang bị bịt miệng lại, nên cứ phát ra những âm thanh e e. Hòa Nhạc còn không cho mình nói ra, rõ ràng là con nhỏ này không muốn để người ta phát hiện ra.
Nghĩ lại những con mồi hôm nay bọn họ đi săn mang về, trong lòng Hàn Lộ càng cảm thấy bứt rứt khó chịu. Điều chưa biết đó luôn khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, không biết đằng sau nó là con vật gì, nó luôn phát ra âm thanh rên rỉ không ngừng bên tai, lại ngọ nguậy, càng nghĩ càng rợn tóc gáy.
“Cô phải nói cho tôi biết thứ nằm trong lòng cô là con gì, nếu không bây giờ tôi sẽ gọi Dương Sí đến.”
“Cô dám!”
“Cô xem tôi có dám không!”
Hàn Lộ nói xong liền ngồi dậy, cô mở miệng định gọi ai đó, Hòa Nhạc quá sợ hãi, liền vội vàng bật dậy kéo cô nằm xuống.
“Cô thật là phiền chết đi được, chẳng phải chỉ là con sói con thôi sao, cô đừng nói cho bọn họ biết, anh của tôi không cho tôi bắt nó mang về.”
“…”
Chỉ là một con sói con thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Lộ bị chọc tức đến bật cười.
Hôm nay bọn họ chỉ săn về được một con sói, nhưng sói là động vật luôn sống thành bầy đàn, bắt con của chúng về, bọn chúng nhất định sẽ lần theo dấu vết mà đuổi đến!
“Sao cô không đi hỏi anh của cô, tại sao không để cô mang về đi?!’
Đồ ngốc!
Hàn Lộ bỏ qua câu nói này, cô lập tức gọi Dương Sí.
Hòa Nhạc tức giận tới mức giơ chân, còn muốn đưa tay ra định đánh cô, nhưng bị cô chặn lại. Hợp Khương đang nằm bên cạnh ngủ rất say, không có tiếng động nào có thể đánh thức được cô ấy.
Dương Sí rất nhanh sau đó liền đi tới.
“Sao vậy?”
Hàn Lộ không chút chậm trễ, trực tiếp nói ra việc Hòa Nhạc đang ôm một con sói con bên mình.
“Con sói con?!”
Giọng nói của Dương Sí trở nên căng thẳng.
Vốn dĩ hôm nay, sau khi săn được mấy con vượn đầu chó thì nhóm người của bọn họ chuẩn bị quay về, nhưng Hòa Nhạc không biết từ đâu mang về một con sói con, khi bọn họ còn chưa kịp vứt đi thì gặp một con sói hoang đang đi tìm sói con, con sói hoang này truy đuổi bọn họ đến chết không tha, cuối cùng bọn họ chỉ có thể giết nó.
Con sói hoang thì đã bị giết, nhưng anh nhớ ra là con sói con hôm nay đã bị mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro