Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Đẹp Zai Thì Mới...

Flashpoint291

2024-08-08 01:08:08

Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương sau khi dùng phép và đã tiến được vào bên trong thần thức của Hải Yến, hiện giờ thì nhiệm vụ trước mắt của hai người bây giờ là làm sao phải tìm được một phần hồn và hai phần phách của cô nàng Hải Yến vì một phần này trước đó đã bị một phần nhỏ thủy độc khí của con thủy quái kia giam cầm trong một vòng kết giới nhỏ và vấn đề của cả hai bây giờ là phải lần theo dấu vết mà giải cứu người đẹp.

Dùng phép để định hướng thì sau vài giây thì Tuấn Anh cũng nhận thấy được vị trí của Hải Yến đang ở khá gần hai người mình nên hắn cũng nhanh chóng cùng Kiến Phương lao đi, nói thêm thì không gian mà hai người đang ở lúc này vô cùng đặc biệt, xung quanh hai người lúc này không gì khác chính là toàn bộ những miền ký ức của cô nàng, Kiến Phương nhìn những đoạn hình ảnh xung quanh rồi quay sang Tuấn Anh nói:

- Cô người yêu của cậu kể ra cũng thú vị đấy nhỉ!!!

Tuấn Anh nghe vậy thì gãi đầu phản bác:

- Bậy nào, tôi với cô ấy chỉ là bạn thôi, đâu như cậu, xa huynh đệ hơn mấy tháng đã hốt được một con "sư tử"!!!

Rồi như nhớ ra cái gì, Tuấn Anh nói tiếp:

- À mà cậu không sợ cô nàng của cậu ở ngoài sẽ bị tên đạo sĩ cùng phòng với tôi ăn hiếp sao???

Kiến Phương nghe vậy thì cười cười:

- Haha, cô nàng này tính tình khá mạnh bạo đó, chỉ tỏ ra yếu ớt mềm mỏng khi ở bên cạnh tôi và các bạn của cô ấy thôi, nói vậy là cậu đủ hiểu rồi chứ, mà gạt nó sang một bên đi, bây giờ quan trọng là phải đi tìm phần hồn cho cô bạn của cậu còn tỉnh lại nào!!!

Tuấn Anh gật đầu:

- Vậy thì nhanh lên!!!

Trở lại với thế giới thực tại ở bên ngoài, khi này thì Kính Thiên đang ngồi trên giường của mình mà cày rank liên quân thì nhận thấy không gian trong phòng mình là một sự im lặng lạ thường, hơi có chút gì đó ngột ngạt, ngay sau khi giành ss xạ thủ thì hắn liền hướng về phía giường đối diện mà trao đổi một chút với Tô Vân, Kính Thiên nói:

- Tô cảnh quan, tôi là một người từ miền khác tới nơi này, cũng chỉ là để làm tròn bổn phận của một vị pháp sư nhân gian, mong rằng sau này nếu có gì vướng mắc thì mong Tô cảnh quan chiếu cố à!!!

Tô Vân đang ngồi bên cạnh Hải Yến trên giường của Tuấn Anh nghe Kính Thiên nói thì nàng không chần chừ mà đáp lại:

- Được thôi, cứ gọi tôi là Mỹ Vân, từ hôm nay tôi cũng coi cậu như là người quen, nếu có gì khó khăn thì alô cho tôi, tôi sẽ giúp cậu hết sức trong khả năng của mình!!

Kính Thiên nghe vậy thì cũng tươi cười mà gật đầu:

- Vậy thì xin đa tạ đại mỹ nhân vậy!!!

Dứt câu thì hắn cũng rút ra điện thoại để trao đổi số với cô nàng Tô Vân và cũng không quên xin cả số của Kiến Phương nữa để sau này tiện liên lạc, sau đó trong lúc cả hai đang nói chuyện phiếm với nhau một hồi thì lại tiếp tục ai làm việc đó, trong lúc Kính Thiên hắn đang chuẩn bị leo lên rank chiến tướng, top 10 Valhein server đại lục thì thứ không mong chờ nhất đã đến.

Còn đang cố gắng thoát khỏi cảnh bị vây hội đồng bởi Ngộ Không và Toro thì bỗng từ bên ngoài nổi lên một trận âm phong khiến cho cát bụi bay mù mịt, những tấm mái tôn va đập với nhau khiến cho khung cảnh bên ngoài như đang trong một cơn giông Kính Thiên đang ngồi để cố gắng thoát thì với giác quan của một đạo sĩ ngàn năm có một của mình đã cảm nhận trong đó có khí tức của một kẻ lạ mặt, hắn không màng đến rank đấu mà trực tiếp AFK rồi liền đứng bật dậy rồi nói về phía Tô Vân một cách vô cùng gấp gáp:

- Mỹ Vân, có biến, không hay rồi!!!

-------------------

Ở một diễn biến khác, cách Bàn Cổ giới hai vòng tuần cảnh tức là rơi vào khoảng 1652956 năm ánh sáng theo giới khoa học tính toán là như thê và nơi đó không đâu khác chính là tại Cửu Tinh giới của Cửu Long đại đế, khi này tại quân doanh của đại quân chinh phạt Vĩ Thành đang quan sát huấn luyện quân thì từ sau một đại quan nào đó đã tới rồi thông báo với hắn là vào bên trong cung để cùng với Cửu Long đại đế để bàn kế hoạch tác chiến với đám quân Thiết Cốt kia.

Vĩ Thành thấy vậy thì cũng đáp ứng rồi một bước phi thân vào giữa khoảng không mà lao đi về phía đại cung của Cửu Long, khoảng năm giờ đồng sau thì khi này hai người đang nghiên cứu về những tên đại tướng quan trọng của đám quân Thiết Cốt này, đang bàn bạc thì khi chỉ tới những điểm mạnh và điểm yếu của từng tên một thì Cửu Long đại đế nhận thấy biểu hiện của Vĩ Thành đều tỏ ra như là không để đám này vào mắt vậy.

Qua biểu hiện của Vĩ Thành bên ngoài như vậy thì Cửu Long đã dường như là đoán ra Vĩ Thành đã có kế sách và điều cần thiết nhất bây giờ chính là khảo nghiệm khả năng của Vĩ Thành đến đâu hay cũng chỉ là một tên thùng rỗng kêu to, bỗng như nhớ ra được điều gì, Cửu Long đại đế liền quay sang nói với Nguyệt Lệ đang ngồi gần đó:

- Tiểu nữ của ta, con hãy ở đây trông những vị trí quan trọng trên sa bàn giúp ta, ta và Vĩ Thành có một chút việc riêng!!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong không để cho Nguyệt Lệ đồng ý, hắn liền kéo Vĩ Thành đi theo mình, ngay khi cả hai ra khỏi cấm cung thì ở bên ngoài, bất kể một tên binh lính đang làm gì thì cũng phải dừng lại để hành lễ với đại đế của mình rồi mới tiếp tục làm việc của mình, nhìn qua thì có thể thấy rằng Cửu Long đại đế là một bậc đế vương luôn được kẻ dưới kính trọng hết mực, trở lại việc chính thì khi này ông ta cùng với Vĩ Thành đi tới một khoảng đất rộng và ở chính giữa là một đấu trường, nhìn qua thì có vẻ như đó là một trường đấu võ, Cửu Long quay lại rồi nói với Vĩ Thành:

- Vĩ Thành, ngươi vào trước đi!!!

Vĩ Thành không nói không rằng liền tuân lệnh bố vợ mà đi vào bên trong, chờ cho Vĩ Thành hắn đi vào, Cửu Long liền ra lệnh cho một đám thuộc hạ đứng ở bên ngoài mà trông chừng không để cho bất kể ai vào, khi nào có lệnh của ông ta thì mới được mở, nói xong hắn cũng đóng lại và khi này bên trong đấu trường là một màu đen tối.

Vĩ Thành sau đó liền dùng một lực nhỏ rồi cả người hắn sáng lên và hiện ra một màng kết giới mỏng màu lam, Cửu Long thấy vậy thì cũng gật đầu rồi ông ta liền phẩy tay một cái thì ngay lập tức một luồng linh lực bá đạo khiến cho những ngọn đèn đuốc được gắn trên những bức tường thành sáng rực lên, thấy đã có ánh đèn, Vĩ Thành liền không dùng phép nữa.

Bỗng từ phía sau hắn, một luồng kình lực từ phía sau hắn đánh tới vô cùng mạnh mẽ, Vĩ Thành cảm giác thấy chưởng lực này vô cùng uy vũ, hắn liền nhanh chóng kết ấn rồi dùng trấn hồn chưởng mà đánh lại với hai mục đích, một là để cản bớt lực đạo, hai là thăm dò đối phương.

Ngay khi hai luồng lực lượng va vào nhau thì liền nổ cái đoàng, vụ nổ khiến cho cát bụi bị thổi đi mà bay lên mù mịt, trong một màn này thì Vĩ Thành không vì vậy mà hắn mắt cảnh giác, bỗng vù một cái, một bóng người mờ mờ chộp tới, hiển nhiên đó chính là Cửu Long.

Thấy vậy, Vĩ Thành với thân thủ dẻo dai liền ngả người ra sau, hắn liền dồn một phần lực mà nhằm vào phần bụng của Cửu Long mà đánh tới, tất nhiên là đã giảm đi đáng để linh lực, mặc cho Cửu Long ông ta đang tung cả 7 thành công lực của ông ta mà đánh về phía mình, còn Cửu Long bên này, mắt thấy đòn hiểm đánh tới thì liền ngay lập tức đánh ra một chưởng để tiếp chưởng với Vĩ Thành, khi này là cảnh một người ở trên không một người ở phía dưới mà đối chưởng.

Hai luồng kình lực đối nghịch chạm vào nhau liền nổ cái bùm khiến cho Cửu Long bay lên không một đoạn tầm hơn 100 mét, tiếp đà Vĩ Thành cũng phóng người lên theo nhưng chưa kịp thì hắn lại bị một quyền của Cửu Long đánh xuống, hắn biết rằng Cửu Long đang thử mình, hắn cười và dùng thêm một chút lực nữa, hắn liền nói:

- Nhạc phụ đại nhân, con xin phép người bây giờ con sẽ dùng thêm một chút lực, người cẩn thận!!!!

Cửu Long trước giờ vẫn đánh nhưng hắn đâu ngờ là thằng con rể của mình mới dùng chưa tới một nửa công lực, còn Vĩ Thành nói là làm, hắn liền dồn thêm ba thành công lực, tay phải hắn liền đánh tới một luồng chưởng lực vô cùng mạnh mẽ mà theo như hắn nói thì chỉ có khoảng bảy phần công lực của hắn trong đó, Cửu Long thấy vậy thì cũng dừng lại mà cười lớn, hắn cũng dồn toàn bộ lực lượng trong người mình và dùng thêm Cửu Tinh linh khí mà đánh lại với luồng chưởng lực kia của Vĩ Thành.

Khi này thì hai người chỉ còn cách xa nhau cả hơn 50 mét mà chưởng lực vẫn không hề yếu mà còn mạnh hơn, hai luồng lực lượng chạm vào nhau được một hồi thì lại một tiếng nổ bùm, dư chấn từ hai luồng lực lượng đó lần này vô cùng mạnh mẽ, có thể là còn uy lực hơn lần trước rất nhiều và sau khi cả hai hạ người xuống thì cũng là lúc hai luồng chưởng lực tiếp sau đó cũng dần dần tan biến và bùm lại một tiếng nổ ra.

Hai người Vĩ Thành và Cửu Long cũng bị chịu tác động lớn, Vĩ Thành phải lùi lại ba bước còn Cửu Long thì lùi lại hơn chục bước, trong miệng còn thổ ra một búng máu, hắn liền ngồi thụp xuống mà thở, Vĩ Thành liền nhanh chóng tiến lại, thấy vậy Cửu Long đại đế liền xua xua tay ra hiệu như không có chuyện gì, Vĩ Thành vừa tiến lại, hắn liền nói:

- Hừ, ngươi nói là ngươi đã sử ra bảy phần công lực sao???

Vĩ Thành nghe vậy thì khẽ nở một nụ cười hiếm hoi:

- Nhạc phụ, thú thật là con mới chỉ dùng sáu thành!!!

Cửu Long ngạc nhiên:

- Chỉ sáu thành công lực mà đã mạnh như vậy sao, ta đã dồn toàn lực và thêm cả Cửu Tinh linh khí mà vẫn không đánh lại được ngươi, ngươi đã dùng phép gì vậy???

Vĩ Thành đỡ Cửu Long đứng dậy rồi nói:

- Nhạc phụ, con thực ra chẳng có công pháp gì trong người cả, lúc đấu với người con chỉ dùng trấn hồn chưởng tầm thường thôi mà, không có gì là tuyệt diệu cả!!!

Cửu Long nói:

- Không đúng, rõ ràng là ta cảm nhận được trong luồng chưởng lực của ngươi rất giống khí tức của một vị bằng hữu cũ....

Như nhớ ra điều gì đó, hắn liền nói:

- Mà Vĩ Thành này, chẳng phải ngươi là cô nhi hay sao, chẳng lẽ...

Như nhận ra mình sắp tiết lộ thiên cơ thì Cửu Long đã vội gạt đi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mà thôi ta đã suy nghĩ nhiều rồi, ta và ngươi nên về doanh trại, đợi sau khi dẹp được bọn Thiết Cốt này, ta sẽ tặng cho ngươi một bộ công pháp mới!!!

Nói xong thì Vĩ Thành liền dìu Cửu Long đại đế đi ra ngoài, dù không để tâm tới công pháp nhưng qua lời nói của Cửu Long thì có lẽ bố vợ của mình có thể biết được thân phận thực sự của mình, còn trong suy nghĩ của Cửu Long thì có lẽ là Vĩ Thành chính là hậu duệ của tộc trưởng Hoàng kim thánh long vương - một tộc đã bị Quỷ đế tiêu diệt vào 1 vạn năm trước!!!

----------------

Trở lại với ký túc xá, ngay khi Kính Thiên nhận thấy có yêu ma chúng quỷ thì hắn liền dùng bút chu sa vẽ ra hai đạo phù trấn yêu, xong thì hắn liền dán vào hai bên cửa phòng, ngay khi hắn dán xong thì một tiếng sét đánh ngang qua bầu trời đêm và hắn đã nhìn thấy trong bóng tối là một bóng người đang bước không mà đi tới, kẻ đó mặc áo choàng, tay trái cầm tích trượng hiển nhiên đang hướng về phía cửa phòng, hắn liền lui lại vào rồi lấy ra trong túi đồ của mình rồi đưa cho Tô Vân một lọ thuốc mắt rồi nói:

- Mỹ Vân, đây là nước của thất tinh thảo, nó có thể giúp cô nhìn thấy được yêu quỷ!!!

Nói xong hắn lại cắn đầu ngón tay rồi chấm máu mà vẽ lên một đạo bùa, rút ra từ trong túi một cây kiếm gỗ rồi dán lá bùa vào cây kiếm rồi đưa cho Tô Vân lại nói:

- Nếu có ma quỷ nào đến gần thì cô cứ vung tay mà chém!!!

Tô Vân nhận lấy rồi gật đầu, Kính Thiên lại tiếp tục lấy từ trong túi ra một túi muối rồi rắc ra một vòng tròn xung quanh bốn người để phòng bị đánh lén, xong xuôi, hắn liền rút ra một cái bao đổ mà bước về phía cửa phòng rồi rút ra trong cái bao đó là một thanh kiếm, hắn nhận thấy kẻ này quanh người là một mùi yêu khí nồng đậm, không nghĩ nhiều mà cứ theo nghiệp vụ mà chỉ thẳng về phía tên yêu quái rồi quát to:

- Ngươi là yêu quái phương nào???

Tên yêu quái không rõ lai lịch kia khi này đã gần tới phòng của Tuấn Anh và Kính Thiên, hắn đứng trên không rồi cũng cầm cây trượng mà chỉ về phía Kính Thiên mà nói:

- Pháp sư nhân gian sao???

Rồi ngoác miệng ra mà cười lớn tỏ rõ sự khinh bỉ:

- Hừ, ngươi đánh không lại ta đâu!!!!

Kính Thiên nghe những lời này thì cười lớn:

- Chưa thử làm sao biết, có giỏi thì đến đây đi!!!

Tên yêu quái nghe vậy thì cũng cười:

- Hừ, ta tới đây chỉ muốn cô gái kia làm vợ, khôn hồn ngươi hãy tránh sang một bên đi, đừng để ta phải động thủ!!!

Hắn nói xong thì lại thêm một tràng những tiếng sấm sét đánh xuống và Kính Thiên lúc này cũng đã nhìn ra hắn, hắn có một cái đầu khá to, da đỏ, không có mũi và hắn mặc một bộ áo choàng đen, nhìn hắn rất giống với tên yêu quái cá chép ở sông Thông Thiên trong Tây Du Ký, vốn là vật nuôi trong hồ sen của Quan Âm, còn tên ở phía trước mặt Kính Thiên thì không biết là lai lịch của nó như thế nào.

Kính Thiên cảm nhận được khí tức trong người nó vô cùng mạnh mẽ, biết rằng là khó đối phó, nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, lại thêm cái câu trước đó thì Kính Thiên liền phản bác lại:

- Hừ, muốn kiếm vợ thì sinh ở đâu về đấy mà kiếm, đây không sẵn, đẹp zai cỡ như ông đây còn khó kiếm chứ đừng nói gì tới thằng quái thai nhà ngươi!!!

Dứt lời, Kính Thiên hắn liền cắn tiếp lên đầu ngón tay rồi dùng máu vẽ ra hai đạo bùa rồi dán lên cây kiếm rồi trước khi xuất thủ hắn liền đánh ra ba đạo phù về phía tên yêu quái, rồi đọc chú ngữ:

- "Cổ Phong trảm yêu... cấp cấp như luật lệnh!!!"

Dứt câu chú thì cây kiếm của hắn liền sáng rực lên một màu bạc rồi hắn dùng thuật khinh công rồi một bước đạp không mà phi thân lên để đánh với tên yêu quái, ở phía đối diện cảm thấy trong tay tên đạo có binh khí tốt, như nhận ra điều gì tên yêu quái liền nói:

- Cổ Phong kiếm, hảo thần khí!!!

Dứt câu thì hắn cũng nhanh chóng tiếp chiêu với Kính Thiên, trong màn đêm thì một luồng gió liền nổi lên khi mà cả hai binh khí vừa chạm vào nhau......

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Manh Mối Đầu.(3)

Số ký tự: 0