Xung Quanh Anh...
Flashpoint291
2024-08-08 01:08:08
Sau khi đã tập hợp mọi người làm một bữa thật vui thì khi này cũng đã tới gần cuối bữa ăn, Tuấn Anh nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc không chắc là fake hay real nhưng xem được giờ là tốt bên góc tường thì nhận ra hiện tại cũng đã gần 21 giờ 30, nhận thấy cũng đã bây giờ đã đẹp để bàn đến công chuyện ngoài kia, đang định mở lời thì bất giác hắn nhận ra có gì đó không đúng, nhanh chóng liền quay sang phía Hải Yến như muốn nói gì đó nhưng thấy nàng đang nói chuyện gì đó với Tô Vân nên cũng hơi có chút gì đó ấp úng chưa biết nói như thế nào.
Phía bên này, Kiến Phương đang cùng với Tịnh Hòa và Khải Vũ dùng trà, trong khi hai người Khải Vũ và Tịnh Hòa đang uống nước như tu rượu còn Kiến Phương hắn chưa kịp nhấp tạm vài ba chén trà bát bảo coi như là để miễn cưỡng giải đi đống hơi cồn trong người nhưng qua ánh mắt của Tuấn Anh đang nhìn về phía cô nàng Hải Yến kia thì hắn cũng thừa hiểu ý huynh đệ mình là gì, Kiến Phương sau đó liền nói với Tô Vân:
"Mỹ Vân, em và Trương tiểu thư có thể đi dạo phố được không, bây giờ bọn anh có việc bí mật phải bàn bạc à!!!"
Tô Vân nghe Kiến Phương nói như vậy thì lúc đầu nàng cũng không chịu nhưng sau khi nghe được Kiến Phương ghé sát vào tai nói gì đó, cô nàng cũng đành miễn cưỡng đứng lên rồi nói với Hải Yến sau đó thì cả hai cũng ra ngoài đi dạo, dù không rõ là Tô Vân nói gì với Hải Yến nhưng hai nàng đã đi rồi thì là ổn, đợi cho hai nàng đi hẳn thì Tuấn Anh cùng với huynh đệ của mình cũng bắt đầu bàn bạc:
"Haizz, Kiến Phương và Kính Thiên thì cũng đã biết nhưng hai người Khải Vũ với Tịnh Hòa do mới tới nên tôi sẽ nói lại từ đầu."
Rồi hắn quay sang Kiến Phương mà cười cười:
"Kiến Phương, cậu nói đê!!!"
Kiến Phương nghe xong thì đứng hình mất mấy giây, hắn ngơ ngác khi thấy Tuấn Anh chuyền bóng sang chân mình, sau đó thì hắn quay sang nhìn huynh đệ tốt của mình mà nói:
"What the....??? Này, cậu đùa tôi à, vụ này là ở trường cậu mà!!!"
Kính Thiên thấy vậy thì liền nhảy vào:
"Thôi, thôi, hai cậu để đó tôi nói!!!"
Tuấn Anh nghe xong thì cũng gật đầu, Kính Thiên sau đó liền hắng giọng cho ra vẻ trước đám đông rồi nói:
"Trường chúng tôi thì blah...blah..."
Trong lúc Kính Thiên tường thuật lại thì phía bên này ba người Nhị Phú, Khải Vũ và Tịnh Hòa qua lời kể của Kính Thiên thì cũng đã có thể phần nào hiểu được nhưng thực ra là như chó ngồi xem tát ao chẳng qua là ra vẻ cho có tí chút gọi là tiên phong đạo cốt, còn đối với Hà Nhị Phú thì hắn đã vố là người từng trải, qua lời của Kính Thiên thì nói chung là cũng biết chút liền nói:
"Haizz, vậy là có thủy quái à, chưa kể là cái hồ nước và khu rừng đó chỉ xuất hiện khi vào ban đêm ít người qua lại sao, dù ta cũng muốn giúp các đệ nhưng kỳ thực là ta cũng muốn giúp nhưng mà ta cũng chẳng có tài liệu gì về vấn đề này cả!!!"
Dừng một chút Hà Nhị Phú lại nói tiếp:
"Mà ta nghe nói các đệ có cái tên Tử gì gì đó là thợ lặn cơ mà!!!"
Tuấn Anh nghe Nhị Phú nói vậy thì cũng gật gật đầu rồi nói:
"Haizz, đệ cũng muốn cậu ta có mặt lắm chứ nhưng đang thuê bao rồi, có gọi cũng chẳng được, tuy nhiên thì bọn đệ lại có tay trong rồi!!!"
Kính Thiên nghe xong thì cũng ngay lập tức cũng nói thêm:
"Hắn là Huyết Ngư, cũng có vẻ như gây thù chuốc oán với tên thủy quái nhiều vòi này và đang giúp bọn đệ tìm hiểu ở phía dưới lòng hồ nước đó à!!!"
Khải Vũ bên này nghe thấy vậy thì cũng không khỏi nghi ngờ về tên Huyết Ngư này thì không khỏi nghi ngờ, hắn liền hỏi lại Tuấn Anh:
"Liệu các cậu có thể tin tưởng hắn không, tôi nghĩ có thể hắn lại là tay trong của con quái nhiều vòi kia thì sao???"
Tịnh Hòa cũng chung suy nghĩ với Khải Vũ liền nói thêm:
"Hay là thử cử một người xuống cái hồ nước đó do thám đi, biết đâu lại có manh mối gì thì sao!!!"
Tuấn Anh nghe thấy cũng có lý thì liền hỏi:
"Cậu đã nói vậy thì ai xuống, ở đây thì chẳng ai có thể thủy chiến giỏi cả!!!"
Hà Nhị Phú nghe thấy thế thì liền cười một cách bí ẩn rồi đứng lên, hắn liền tiến lại về phía tủ đồ rồi cầm chìa khóa mở ra rồi lôi ra trong một hộc ngăn kéo sau đó trông mặt hơi đắn đo nhưng sau đó thì hắn cũng lấy ra một hạt thuốc gì đó nhìn qua thì trông đen xì nhưng to như quả bóng golf rồi trở lại bàn trà sau đó thì chìa ra cho đám người Nguyễn Hoàng Dương xem rồi hướng về phía Kính Thiên mà nói:
"Để tên đạo sĩ này xuống đi!!!"
Kính Thiên nghe Nhị Phú nói tới mình thì giật mình, hắn trên mặt luôn với biểu cảm nhăn nhó tỏ ý từ chối:
"Ấy, ấy Hà lão huynh, tiểu đệ đây chỉ là một đạo sĩ nhân gian, mà đạo sĩ thì cũng chỉ là người bình thường, chỉ hơn người bình thường một chút thôi à, đệ đây xuống nước thì cũng chỉ có thể nhịn thở được max nhất là hơn 1 phút thôi, nếu quá thì đệ đây chỉ có thể về nhà vào mùng một với rằm giữa tháng thôi đó!!!"
Hà Nhị Phú nghe Kính Thiên với ý định thoái thác thì hắn cũng nhe cái bộ nhá nhấp nhô vàng khè toàn cao răng với cả quyện thêm cái mùi xì gà ra mà cười:
"Tên đạo sĩ ngươi kém vậy, cứ xuống đi, đương nhiên là ta đã có cách giúp ngươi xuống, nếu không thì ta lôi bảo vật của ta ra làm giề!!!"
Rồi hắn cầm lấy con dao ra rồi cắt một phần nhỏ của cái viên đen xì đó rồi ném cho Kính Thiên sau đó hắn cũng cất cái viên đen xì một cách cẩn thận mà hắn coi như bảo bối đi một cách bảo mật, sau đó hắn liền nói:
"Cái tên đạo sĩ nhà ngươi nghe kỹ ta nói đây, trước khi xuống nước thì cầm chặt lấy cái viên này trong tay tất nhiên là đừng có bỏ vào mồm, chừng này là đủ để giúp ngươi tạo ra một khoảng kết giới để tránh nước cho tới khi viên thuốc này tan hết và nhớ là đừng có làm rơi viên thuốc ra, ngươi mà làm rơi thì kệ ngươi đó!!!"
Kính Thiên nghe xong thì tung tung cái thứ đen xì đó lên rồi cười cười:
"Được, nếu huynh đã nói vậy thì ta sẽ xuống đó đánh đầu giúp mọi người!!!"
Tịnh Hòa ngồi bên này thấy Kính Thiên có đồ tốt và từ khi gặp mặt lần đầu đã cảm thấy tên đạo sĩ này khá hợp cạ với mình thì liền nói:
"Nếu có đồ tốt như vậy thì tôi sẽ xuống nước cùng với Lưu huynh đệ đây, còn ba người các cậu ở trên mà chờ đánh con quái đó khi nó lên bờ nhá!!!"
Lưu Kính Thiên thấy có người đi theo trợ giúp thì cười rồi tiến tới mà khoác lấy vai của Tịnh Hòa như hai người anh em thân thiết lâu năm, Khải Vũ thấy vậy thì liền khịa vào:
"Này, hai người các cậu thân thiết như vậy thì cái hôm động phòng nhớ là đừng gọi chúng tôi nhé!!!"
Tuấn Anh và Kiến Phương bên này nghe Khải Vũ nói vậy thì cả ba cùng cười một tràng sảng khoái, còn phía Tịnh hào và Kính Thiên nghe vậy thì cái mặt tối sầm lại:
"Cái định mệnh..."
Kính Thiên và Tịnh Hòa cạn lời sau đó thì cũng chỉ biết làm bia đỡ đạn, mặc cho bốn người sư huynh đệ nhà Nguyễn Hoàng Dương khịa mà cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cười khổ.
Cả đám còn đang sảng khoái thì bỗng trong tai Kiến Phương như nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài, hắn nhẩm đoán trong đầu có gì đó sai sai, Kiến Phương liền nhanh chóng đứng lên rồi chạy ra ngoài cửa xem có vấn đề gì thì khoảng vài giây sau thì hắn đã chạy trở lại vào trong rồi nói với mọi người:
"Hỏng rồi, ngoài trời mưa lớn!!!"
Tuấn Anh nghe Kiến Phương nói vậy thì tưởng là Tử Lam đang tạo mưa thì tỏ ra bình thường liền nói:
"Hay lắm, trai miền biển cũng đã tới!!!"
Kiến Phương trên nét mặt tỏ ra nghiêm túc liền nói:
"Trong gió có mùi yêu khí, xen lẫn còn có tí oán khí!!!"
Tuấn Anh nghe Kiến Phương nói vậy thì cũng giật mình, ngay lập tức thì cả năm người nghe xong liền đứng bật dậy rồi hướng cả ra ngoài xem xét, sau đó thì Hà Nhị Phú cũng ra xem hóng biến, sau một phí thì dù cho là pháp lực kém như Hà Nhị Phú thì trong sáu người đứng ra xem thì cũng nhận thấy bên ngoài là một trời giông bão, những đám mây đen đặc đang quyện vào nhau kèm theo đó là những tiếng ù ù của sấm và đặc biệt trong đó còn có những luồng oán khí.
Đối với người bình thường thì đây chỉ là cơn dông bình thường nên ai ai cũng nhanh nhanh chóng chóng mà tìm nơi trú kẻo trời mưa, còn với đám người bọn hắn thì cơn giông này như là một điểm để báo hiệu gì đó, sau đó thì Tuấn Anh cũng nhanh chóng liền rút điện thoại ra rồi bấm số để gọi cho Hải Yến coi như để cho nàng ta mau về nhà, Kiến Phương thấy thế thì nói:
''Lại còn bảo không thích nàng ta đi!!!''
Tuấn Anh không để ý tới Kiến Phương mà chỉ lắc đầu rồi áp điện thoại lên tai mà chờ Hải Yến bắt máy, nhân lúc còn đang chờ kết nối thì Tuấn Anh nói lại với Kiến Phương:
''Hừ, tôi lo là lại giống như lần trước!!!''
Kiến Phương nghe vậy thì nói:
''Mỹ Vân đưa nàng ấy về rồi và cậu đừng có lo, tôi đã bảo Mỹ Vân đưa cho cô ấy một lá bùa trừ tà... của Hà sư huynh!!!''
Tuấn Anh nghe vậy thì ngây người, trên nét mặt thì nhăn lại:
''Con mẹ nó, đồ của huynh ấy có tin được không đấy???''
Cũng may là lão huynh Nhị Phú đã đi vào còn Kiến Phương thì hắn đang định nói gì thì bỗng hắn cảm thấy một khí tức quen thuộc liền huých vai rồi nói với Tuấn Anh:
''Có khách đến kìa!!!''
Tuấn Anh cũng cảm thấy được một khí tức cũng khá quen thuộc, hắn liền tiến ra trước hiên cửa, Lưu Kính Thiên cũng không ngoại lệ, hắn nhìn thấy một cơn gió lớn đang bay về phía này và với cái khí tức này thì hắn là người hiểu rõ nhất đó là ai, còn Tịnh Hòa và Khải Vũ bên này thì đang thủ thế nghênh địch, Kiến Phương thấy vậy thì liền vỗ vai hai người rồi nói:
''Là người quen à nhầm yêu quái quen!!!''
Tịnh Hòa quay sang hỏi lại:
''Là tên Huyết gì gì đó ấy hả???''
Kiến Phương chỉ nhún vai đáp lại:
''Ờ, là hắn đó!!!"
Dứt lời thì từ trong cơn gió bỗng xuất hiện một bóng đen với cái dáng người với cái đầu chả liên quan gì đến cái thân người, tên này đáp xuống liền nói:
''Tuấn Anh, Kiến Phương, hai tên các ngươi ở đâu rồi???''
Kính Thiên nghe xong thì liền nói:
''Ông mày đây, có gì hot, nổ đi!!!''
Khi này thì tên Huyết Ngư cũng tiến lại sát với năm người và trước khi vào việc chính hắn liền hướng về phía Tuấn Anh mà hỏi:
''Nàng thơ kiếp trước của ta đâu???''
Tuấn Anh nghe xong thì tức lắm, hắn rất muốn vung kim long châm mà đập vào đầu thằng chó này nhưng vẫn cố nén lại mà nói một cách dửng dưng:
''Về rồi, an toàn rồi, chú mày không phải lo!!!''
Nghe thấy vậy, trên nét mặt Huyết Ngư cũng thả lỏng tâm tư rồi nói:
- Ta đã đánh thử với tên tình địch kia rồi và...
Kiến Phương nghe xong và nhìn lên nét mặt của Huyết Ngư rồi cắt lời hắn liền nói:
''Và ngươi bị hắn ta đập cho tơi tả???''
Huyết Ngư gật đầu, bỗng Tịnh Hòa nảy ra một ý:
''Hay, nếu ngươi và tên đó có thù oán, tên đầu to da đỏ này, ngươi cùng với hai người bọn ta xuống đó rồi đánh một trận trước với hắn rồi lôi tên yêu quái đó lên, một công đôi việc có phải là ổn áp hơn không!!!''
Hà Nhị Phú khi này cũng đã trở lại, vừa đúng lúc nghe Tịnh Hòa nói vậy thì thấy cũng thấy khá hợp lý, liền nói:
''Ý của hòa thượng của khá hay nhưng yêu cầu lớn trước tiên là ba người các ngươi phải biết cách liên thủ trước đã!!!''
Kính Thiên liền nói:
''Việc này nên để cho tên da đỏ này choảng nhau trước với tên nhiều vòi đó rồi tiểu đệ và hòa thượng đây sẽ liên thông ý nghĩ mà trợ chiến sau à!!!''
Huyết Ngư tỏ vẻ nghi ngờ liền hỏi lại Kính Thiên:
''Liệu rằng có được không đấy???''
Tịnh Hòa nghe vậy thì cười:
''Bần tăng xưa nay chưa biết chém gió bao giờ, thí chủ có thể tin tưởng vào bần tăng!!!''
Tuấn Anh bên này thấy mọi chuyện cũng đã bàn bạc kỹ chiến thuật rồi, thấy mọi việc đã sẵn sàng thì ngay lập tức không ai nói với ai câu gì thì ngay lập tức cả đám liền dùng phép cưỡi mây rồi phóng đi dưới làn mưa mà bỏ mặc Hà Nhị Phú ở lại với con mắt ngây ngốc và để lại một bãi chiến trường trước đó mà cả đám gây ra, và tất nhiên người dọn dẹp sẽ là hắn vì trong nhà hắn chỉ còn mình hắn còn mấy con tiểu linh kia thì chẳng thể làm được việc dương thế thì khi này trong miệng hắn làu bàu:
''Haizz, bọn này nhanh thật, biến vậy thì lần sau ra nhà hàng, mẹ nó, cái lúc ăn thì năm bảy đứa bày, lúc dọn lại chả thấy đứa nào!!!''
Còn phía đám người Tuấn Anh thì sau khoảng 5 phút thì cả năm người một yêu khi này đã đứng trước cái hồ lớn phía sau Đại học Thanh Hoa, Kính Thiên lần đâu được cưỡi mây thì khi bước xuống được mặt đất thì hít sâu vào rồi lại thở ra hai ba hơi để thả lỏng cơ thể mình, Tịnh Hòa thì đã có kinh nghiệm thì nhẹ nhàng bước xuống, thấy biểu hiện của Kính Thiên như vậy thì hắn cũng tiến lại mà khoác vai Kính Thiên mà nói:
''Huynh đệ, lần đầu được cưỡi mây phi hành cảm thấy không thích hợp hả???''
Kính Thiên suýt chút nữa nôn hết những gì có trong bụng từ tối ra nhưng vẫn cố nuốt lại rồi khó khăn đáp lại Tịnh Hòa:
''Ờ, lần đầu tiên bay cao thế đó...''
Tịnh Hòa cười lớn rồi vỗ vai Kính Thiên:
''Haha lúc nữa xuống nước, cậu cứ cất viên thuốc của lão Hà đi, tôi sẽ có cách để cậu có thể thoải mái à!!!''
Kính Thiên hít sâu một hơi dài rồi nói với Tịnh Hòa:
''Đầu trọc, cậu nói vậy thì được, đến lúc rồi, chúng ta triển chiêu thôi!!!''
Tịnh Hòa nghe Kính Thiên nói vậy thì vội khoát khoát tay:
''Cứ từ từ, cứ từ từ, nên để tên Huyết Ngư này xuống trước đã rồi chúng ta xuống sau!!!''
Huyết Ngư ngay khi đặt chân xuống đất thì ngay lập tức nhảy tùm xuống hồ nước, còn phía Tịnh Hòa thì hắn cũng ngồi xuống đất mà xếp bằng, mặc kệ cho mưa rơi ướt áo cà sa mà đọc kinh phật, còn phía ba người Nguyễn Hoàng Dương lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để làm một trận, đúng lúc này, từ trên trời đen bỗng sáng rực lên rồi một tia sét đánh ngang qua như xé đôi bầu trời.
Và cùng lúc đó, Tịnh Hòa liền đứng dậy rồi hắn lấy ra hai vòng dây rồi quay sang nói với Kính Thiên làm theo mình, Kính Thiên nhận lấy vòng dây từ tay Tịnh Hòa rồi cũng nhìn theo động tác của Tịnh Hòa rồi sau một vài động tác thì cả người Kính Thiên hắn bỗng cảm thấy như nóng lên, rồi cuối cùng Tịnh Hòa liền ra hiệu cho Kính Thiên ngồi xuống xếp bằng cùng mình mà rồi hắn liền hô lớn:
"Ngã phật từ bi... hợp!!!"
Dứt lời, rồi cả hắn và Kính Thiên như có một sức mạnh gì đó đẩy cả hai lên cao rồi cả hai người hắn cũng rơi thẳng xuống hồ nước một cái tùm khiến cho mặt nước bắn tung tóe lên cả bờ đất, còn phía ba người Nguyễn Hoàng Dương thấy vậy thì cũng ngồi xuống ghế đá chờ đợi hàng lên bờ.
Khi này ở dưới làn nước đục, hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên đang từ từ chìm dần xuống nhưng ở trước hai người có một luồng kết giới đang che chắn nước cho cả hai người, Kính Thiên lần đầu được tiếp xúc với hàng ngon thì bỗng Tịnh Hòa lên tiếng và đưa hắn về thực tại:
''Huynh đệ à, tôi cậu đây là lần đầu liên thủ như thế này thì cậu...''
Kính Thiên vẫn chưa hiểu gì liền hỏi:
''Thì tôi làm sao???''
Tịnh Hòa tỏ vẻ khó chịu mà nhăn mặt nói lại:
''Thì cậu bỏ cái tay của cậu ra, đừng nắm tay tôi nữa, tôi thẳng đó!!!''
Kính Thiên nghe xong thì giật mình, nhìn lại thì hắn thấy mình đang nắm chặt tay Tịnh Hòa thì không rét mà run mà rùng mình một cái, ngay lập tức liền bỏ tay ra khỏi tay của Tịnh Hòa mà cười trừ, lúc này thì hai người cũng chạm chân xuống đáy hồ nước, trước mặt hai người là một hang động lớn và Huyết Ngư đang đứng ở đó mà chờ hai người, Tịnh Hòa liền dùng phép mà nói tới hắn:
''Đầu to, ngươi vào trước để lôi nó ra đê, bọn ta sẽ ở ngoài này chờ ngươi!!!''
Nghe thấy vậy thì Huyết Ngư liền hừ lên một tiếng rồi triệu hồi ra cây trượng quen thuộc, hắn đưa tay gạt cái lá rong trước mặt đi mà hùng dũng tiến thẳng vào bên trong cái hang tối thui kia và để lại hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên ở lại mà chờ đợi hắn.
Sau khoảng mười phút, một tiếng gầm vang lên trong hang động và làm rung chuyển cả hồ nước, ở trên bờ, ba người Nguyễn Hoàng Dương cũng cảm nhận được thì cũng cầm chắc binh khí mà thủ thế tiếp địch, còn ở bên dưới, tiếng gầm rú còn phát ra mạnh hơn khiến cho hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên cũng bị chấn động ít nhiều khiến cho hai người không đứng vững, một tích tắc sau thì Huyết Ngư liền từ trong hang động lao ra rồi hét lớn:
''Hàng đến rồi!!!''
Và điều gì đến cũng phải đến, từ trong hang xuất hiện một con thủy quái to tổ bố như kiểu quái vật Kraken trong tiểu thuyết châu Âu xuất hiện và... Tịnh Hòa liền hô lên với Kính Thiên:
''Haizz, hàng tới rồi, chiến thôi!!!''
Tịnh Hòa hét lớn rồi cầm chắc nhật nguyệt kim cang thiền trượng và tràng hạt xích quỷ mà lao lên đánh đầu, tiếp sau là Kính Thiên thì hắn trong tay trái đã cầm sẵn một tập phù chú, vừa đưa tay phải ra sau lưng định rút Cổ Phong kiếm ra... bỗng như nhớ ra điều gì đó, trên nét mặt hắn bỗng biến sắc, sau đó liền hô lớn về phía Tịnh Hòa:
''Sorry hòa thượng, tôi có biến rồi, cậu chơi một mình đi...''
Phía bên này, Kiến Phương đang cùng với Tịnh Hòa và Khải Vũ dùng trà, trong khi hai người Khải Vũ và Tịnh Hòa đang uống nước như tu rượu còn Kiến Phương hắn chưa kịp nhấp tạm vài ba chén trà bát bảo coi như là để miễn cưỡng giải đi đống hơi cồn trong người nhưng qua ánh mắt của Tuấn Anh đang nhìn về phía cô nàng Hải Yến kia thì hắn cũng thừa hiểu ý huynh đệ mình là gì, Kiến Phương sau đó liền nói với Tô Vân:
"Mỹ Vân, em và Trương tiểu thư có thể đi dạo phố được không, bây giờ bọn anh có việc bí mật phải bàn bạc à!!!"
Tô Vân nghe Kiến Phương nói như vậy thì lúc đầu nàng cũng không chịu nhưng sau khi nghe được Kiến Phương ghé sát vào tai nói gì đó, cô nàng cũng đành miễn cưỡng đứng lên rồi nói với Hải Yến sau đó thì cả hai cũng ra ngoài đi dạo, dù không rõ là Tô Vân nói gì với Hải Yến nhưng hai nàng đã đi rồi thì là ổn, đợi cho hai nàng đi hẳn thì Tuấn Anh cùng với huynh đệ của mình cũng bắt đầu bàn bạc:
"Haizz, Kiến Phương và Kính Thiên thì cũng đã biết nhưng hai người Khải Vũ với Tịnh Hòa do mới tới nên tôi sẽ nói lại từ đầu."
Rồi hắn quay sang Kiến Phương mà cười cười:
"Kiến Phương, cậu nói đê!!!"
Kiến Phương nghe xong thì đứng hình mất mấy giây, hắn ngơ ngác khi thấy Tuấn Anh chuyền bóng sang chân mình, sau đó thì hắn quay sang nhìn huynh đệ tốt của mình mà nói:
"What the....??? Này, cậu đùa tôi à, vụ này là ở trường cậu mà!!!"
Kính Thiên thấy vậy thì liền nhảy vào:
"Thôi, thôi, hai cậu để đó tôi nói!!!"
Tuấn Anh nghe xong thì cũng gật đầu, Kính Thiên sau đó liền hắng giọng cho ra vẻ trước đám đông rồi nói:
"Trường chúng tôi thì blah...blah..."
Trong lúc Kính Thiên tường thuật lại thì phía bên này ba người Nhị Phú, Khải Vũ và Tịnh Hòa qua lời kể của Kính Thiên thì cũng đã có thể phần nào hiểu được nhưng thực ra là như chó ngồi xem tát ao chẳng qua là ra vẻ cho có tí chút gọi là tiên phong đạo cốt, còn đối với Hà Nhị Phú thì hắn đã vố là người từng trải, qua lời của Kính Thiên thì nói chung là cũng biết chút liền nói:
"Haizz, vậy là có thủy quái à, chưa kể là cái hồ nước và khu rừng đó chỉ xuất hiện khi vào ban đêm ít người qua lại sao, dù ta cũng muốn giúp các đệ nhưng kỳ thực là ta cũng muốn giúp nhưng mà ta cũng chẳng có tài liệu gì về vấn đề này cả!!!"
Dừng một chút Hà Nhị Phú lại nói tiếp:
"Mà ta nghe nói các đệ có cái tên Tử gì gì đó là thợ lặn cơ mà!!!"
Tuấn Anh nghe Nhị Phú nói vậy thì cũng gật gật đầu rồi nói:
"Haizz, đệ cũng muốn cậu ta có mặt lắm chứ nhưng đang thuê bao rồi, có gọi cũng chẳng được, tuy nhiên thì bọn đệ lại có tay trong rồi!!!"
Kính Thiên nghe xong thì cũng ngay lập tức cũng nói thêm:
"Hắn là Huyết Ngư, cũng có vẻ như gây thù chuốc oán với tên thủy quái nhiều vòi này và đang giúp bọn đệ tìm hiểu ở phía dưới lòng hồ nước đó à!!!"
Khải Vũ bên này nghe thấy vậy thì cũng không khỏi nghi ngờ về tên Huyết Ngư này thì không khỏi nghi ngờ, hắn liền hỏi lại Tuấn Anh:
"Liệu các cậu có thể tin tưởng hắn không, tôi nghĩ có thể hắn lại là tay trong của con quái nhiều vòi kia thì sao???"
Tịnh Hòa cũng chung suy nghĩ với Khải Vũ liền nói thêm:
"Hay là thử cử một người xuống cái hồ nước đó do thám đi, biết đâu lại có manh mối gì thì sao!!!"
Tuấn Anh nghe thấy cũng có lý thì liền hỏi:
"Cậu đã nói vậy thì ai xuống, ở đây thì chẳng ai có thể thủy chiến giỏi cả!!!"
Hà Nhị Phú nghe thấy thế thì liền cười một cách bí ẩn rồi đứng lên, hắn liền tiến lại về phía tủ đồ rồi cầm chìa khóa mở ra rồi lôi ra trong một hộc ngăn kéo sau đó trông mặt hơi đắn đo nhưng sau đó thì hắn cũng lấy ra một hạt thuốc gì đó nhìn qua thì trông đen xì nhưng to như quả bóng golf rồi trở lại bàn trà sau đó thì chìa ra cho đám người Nguyễn Hoàng Dương xem rồi hướng về phía Kính Thiên mà nói:
"Để tên đạo sĩ này xuống đi!!!"
Kính Thiên nghe Nhị Phú nói tới mình thì giật mình, hắn trên mặt luôn với biểu cảm nhăn nhó tỏ ý từ chối:
"Ấy, ấy Hà lão huynh, tiểu đệ đây chỉ là một đạo sĩ nhân gian, mà đạo sĩ thì cũng chỉ là người bình thường, chỉ hơn người bình thường một chút thôi à, đệ đây xuống nước thì cũng chỉ có thể nhịn thở được max nhất là hơn 1 phút thôi, nếu quá thì đệ đây chỉ có thể về nhà vào mùng một với rằm giữa tháng thôi đó!!!"
Hà Nhị Phú nghe Kính Thiên với ý định thoái thác thì hắn cũng nhe cái bộ nhá nhấp nhô vàng khè toàn cao răng với cả quyện thêm cái mùi xì gà ra mà cười:
"Tên đạo sĩ ngươi kém vậy, cứ xuống đi, đương nhiên là ta đã có cách giúp ngươi xuống, nếu không thì ta lôi bảo vật của ta ra làm giề!!!"
Rồi hắn cầm lấy con dao ra rồi cắt một phần nhỏ của cái viên đen xì đó rồi ném cho Kính Thiên sau đó hắn cũng cất cái viên đen xì một cách cẩn thận mà hắn coi như bảo bối đi một cách bảo mật, sau đó hắn liền nói:
"Cái tên đạo sĩ nhà ngươi nghe kỹ ta nói đây, trước khi xuống nước thì cầm chặt lấy cái viên này trong tay tất nhiên là đừng có bỏ vào mồm, chừng này là đủ để giúp ngươi tạo ra một khoảng kết giới để tránh nước cho tới khi viên thuốc này tan hết và nhớ là đừng có làm rơi viên thuốc ra, ngươi mà làm rơi thì kệ ngươi đó!!!"
Kính Thiên nghe xong thì tung tung cái thứ đen xì đó lên rồi cười cười:
"Được, nếu huynh đã nói vậy thì ta sẽ xuống đó đánh đầu giúp mọi người!!!"
Tịnh Hòa ngồi bên này thấy Kính Thiên có đồ tốt và từ khi gặp mặt lần đầu đã cảm thấy tên đạo sĩ này khá hợp cạ với mình thì liền nói:
"Nếu có đồ tốt như vậy thì tôi sẽ xuống nước cùng với Lưu huynh đệ đây, còn ba người các cậu ở trên mà chờ đánh con quái đó khi nó lên bờ nhá!!!"
Lưu Kính Thiên thấy có người đi theo trợ giúp thì cười rồi tiến tới mà khoác lấy vai của Tịnh Hòa như hai người anh em thân thiết lâu năm, Khải Vũ thấy vậy thì liền khịa vào:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này, hai người các cậu thân thiết như vậy thì cái hôm động phòng nhớ là đừng gọi chúng tôi nhé!!!"
Tuấn Anh và Kiến Phương bên này nghe Khải Vũ nói vậy thì cả ba cùng cười một tràng sảng khoái, còn phía Tịnh hào và Kính Thiên nghe vậy thì cái mặt tối sầm lại:
"Cái định mệnh..."
Kính Thiên và Tịnh Hòa cạn lời sau đó thì cũng chỉ biết làm bia đỡ đạn, mặc cho bốn người sư huynh đệ nhà Nguyễn Hoàng Dương khịa mà cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cười khổ.
Cả đám còn đang sảng khoái thì bỗng trong tai Kiến Phương như nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài, hắn nhẩm đoán trong đầu có gì đó sai sai, Kiến Phương liền nhanh chóng đứng lên rồi chạy ra ngoài cửa xem có vấn đề gì thì khoảng vài giây sau thì hắn đã chạy trở lại vào trong rồi nói với mọi người:
"Hỏng rồi, ngoài trời mưa lớn!!!"
Tuấn Anh nghe Kiến Phương nói vậy thì tưởng là Tử Lam đang tạo mưa thì tỏ ra bình thường liền nói:
"Hay lắm, trai miền biển cũng đã tới!!!"
Kiến Phương trên nét mặt tỏ ra nghiêm túc liền nói:
"Trong gió có mùi yêu khí, xen lẫn còn có tí oán khí!!!"
Tuấn Anh nghe Kiến Phương nói vậy thì cũng giật mình, ngay lập tức thì cả năm người nghe xong liền đứng bật dậy rồi hướng cả ra ngoài xem xét, sau đó thì Hà Nhị Phú cũng ra xem hóng biến, sau một phí thì dù cho là pháp lực kém như Hà Nhị Phú thì trong sáu người đứng ra xem thì cũng nhận thấy bên ngoài là một trời giông bão, những đám mây đen đặc đang quyện vào nhau kèm theo đó là những tiếng ù ù của sấm và đặc biệt trong đó còn có những luồng oán khí.
Đối với người bình thường thì đây chỉ là cơn dông bình thường nên ai ai cũng nhanh nhanh chóng chóng mà tìm nơi trú kẻo trời mưa, còn với đám người bọn hắn thì cơn giông này như là một điểm để báo hiệu gì đó, sau đó thì Tuấn Anh cũng nhanh chóng liền rút điện thoại ra rồi bấm số để gọi cho Hải Yến coi như để cho nàng ta mau về nhà, Kiến Phương thấy thế thì nói:
''Lại còn bảo không thích nàng ta đi!!!''
Tuấn Anh không để ý tới Kiến Phương mà chỉ lắc đầu rồi áp điện thoại lên tai mà chờ Hải Yến bắt máy, nhân lúc còn đang chờ kết nối thì Tuấn Anh nói lại với Kiến Phương:
''Hừ, tôi lo là lại giống như lần trước!!!''
Kiến Phương nghe vậy thì nói:
''Mỹ Vân đưa nàng ấy về rồi và cậu đừng có lo, tôi đã bảo Mỹ Vân đưa cho cô ấy một lá bùa trừ tà... của Hà sư huynh!!!''
Tuấn Anh nghe vậy thì ngây người, trên nét mặt thì nhăn lại:
''Con mẹ nó, đồ của huynh ấy có tin được không đấy???''
Cũng may là lão huynh Nhị Phú đã đi vào còn Kiến Phương thì hắn đang định nói gì thì bỗng hắn cảm thấy một khí tức quen thuộc liền huých vai rồi nói với Tuấn Anh:
''Có khách đến kìa!!!''
Tuấn Anh cũng cảm thấy được một khí tức cũng khá quen thuộc, hắn liền tiến ra trước hiên cửa, Lưu Kính Thiên cũng không ngoại lệ, hắn nhìn thấy một cơn gió lớn đang bay về phía này và với cái khí tức này thì hắn là người hiểu rõ nhất đó là ai, còn Tịnh Hòa và Khải Vũ bên này thì đang thủ thế nghênh địch, Kiến Phương thấy vậy thì liền vỗ vai hai người rồi nói:
''Là người quen à nhầm yêu quái quen!!!''
Tịnh Hòa quay sang hỏi lại:
''Là tên Huyết gì gì đó ấy hả???''
Kiến Phương chỉ nhún vai đáp lại:
''Ờ, là hắn đó!!!"
Dứt lời thì từ trong cơn gió bỗng xuất hiện một bóng đen với cái dáng người với cái đầu chả liên quan gì đến cái thân người, tên này đáp xuống liền nói:
''Tuấn Anh, Kiến Phương, hai tên các ngươi ở đâu rồi???''
Kính Thiên nghe xong thì liền nói:
''Ông mày đây, có gì hot, nổ đi!!!''
Khi này thì tên Huyết Ngư cũng tiến lại sát với năm người và trước khi vào việc chính hắn liền hướng về phía Tuấn Anh mà hỏi:
''Nàng thơ kiếp trước của ta đâu???''
Tuấn Anh nghe xong thì tức lắm, hắn rất muốn vung kim long châm mà đập vào đầu thằng chó này nhưng vẫn cố nén lại mà nói một cách dửng dưng:
''Về rồi, an toàn rồi, chú mày không phải lo!!!''
Nghe thấy vậy, trên nét mặt Huyết Ngư cũng thả lỏng tâm tư rồi nói:
- Ta đã đánh thử với tên tình địch kia rồi và...
Kiến Phương nghe xong và nhìn lên nét mặt của Huyết Ngư rồi cắt lời hắn liền nói:
''Và ngươi bị hắn ta đập cho tơi tả???''
Huyết Ngư gật đầu, bỗng Tịnh Hòa nảy ra một ý:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
''Hay, nếu ngươi và tên đó có thù oán, tên đầu to da đỏ này, ngươi cùng với hai người bọn ta xuống đó rồi đánh một trận trước với hắn rồi lôi tên yêu quái đó lên, một công đôi việc có phải là ổn áp hơn không!!!''
Hà Nhị Phú khi này cũng đã trở lại, vừa đúng lúc nghe Tịnh Hòa nói vậy thì thấy cũng thấy khá hợp lý, liền nói:
''Ý của hòa thượng của khá hay nhưng yêu cầu lớn trước tiên là ba người các ngươi phải biết cách liên thủ trước đã!!!''
Kính Thiên liền nói:
''Việc này nên để cho tên da đỏ này choảng nhau trước với tên nhiều vòi đó rồi tiểu đệ và hòa thượng đây sẽ liên thông ý nghĩ mà trợ chiến sau à!!!''
Huyết Ngư tỏ vẻ nghi ngờ liền hỏi lại Kính Thiên:
''Liệu rằng có được không đấy???''
Tịnh Hòa nghe vậy thì cười:
''Bần tăng xưa nay chưa biết chém gió bao giờ, thí chủ có thể tin tưởng vào bần tăng!!!''
Tuấn Anh bên này thấy mọi chuyện cũng đã bàn bạc kỹ chiến thuật rồi, thấy mọi việc đã sẵn sàng thì ngay lập tức không ai nói với ai câu gì thì ngay lập tức cả đám liền dùng phép cưỡi mây rồi phóng đi dưới làn mưa mà bỏ mặc Hà Nhị Phú ở lại với con mắt ngây ngốc và để lại một bãi chiến trường trước đó mà cả đám gây ra, và tất nhiên người dọn dẹp sẽ là hắn vì trong nhà hắn chỉ còn mình hắn còn mấy con tiểu linh kia thì chẳng thể làm được việc dương thế thì khi này trong miệng hắn làu bàu:
''Haizz, bọn này nhanh thật, biến vậy thì lần sau ra nhà hàng, mẹ nó, cái lúc ăn thì năm bảy đứa bày, lúc dọn lại chả thấy đứa nào!!!''
Còn phía đám người Tuấn Anh thì sau khoảng 5 phút thì cả năm người một yêu khi này đã đứng trước cái hồ lớn phía sau Đại học Thanh Hoa, Kính Thiên lần đâu được cưỡi mây thì khi bước xuống được mặt đất thì hít sâu vào rồi lại thở ra hai ba hơi để thả lỏng cơ thể mình, Tịnh Hòa thì đã có kinh nghiệm thì nhẹ nhàng bước xuống, thấy biểu hiện của Kính Thiên như vậy thì hắn cũng tiến lại mà khoác vai Kính Thiên mà nói:
''Huynh đệ, lần đầu được cưỡi mây phi hành cảm thấy không thích hợp hả???''
Kính Thiên suýt chút nữa nôn hết những gì có trong bụng từ tối ra nhưng vẫn cố nuốt lại rồi khó khăn đáp lại Tịnh Hòa:
''Ờ, lần đầu tiên bay cao thế đó...''
Tịnh Hòa cười lớn rồi vỗ vai Kính Thiên:
''Haha lúc nữa xuống nước, cậu cứ cất viên thuốc của lão Hà đi, tôi sẽ có cách để cậu có thể thoải mái à!!!''
Kính Thiên hít sâu một hơi dài rồi nói với Tịnh Hòa:
''Đầu trọc, cậu nói vậy thì được, đến lúc rồi, chúng ta triển chiêu thôi!!!''
Tịnh Hòa nghe Kính Thiên nói vậy thì vội khoát khoát tay:
''Cứ từ từ, cứ từ từ, nên để tên Huyết Ngư này xuống trước đã rồi chúng ta xuống sau!!!''
Huyết Ngư ngay khi đặt chân xuống đất thì ngay lập tức nhảy tùm xuống hồ nước, còn phía Tịnh Hòa thì hắn cũng ngồi xuống đất mà xếp bằng, mặc kệ cho mưa rơi ướt áo cà sa mà đọc kinh phật, còn phía ba người Nguyễn Hoàng Dương lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để làm một trận, đúng lúc này, từ trên trời đen bỗng sáng rực lên rồi một tia sét đánh ngang qua như xé đôi bầu trời.
Và cùng lúc đó, Tịnh Hòa liền đứng dậy rồi hắn lấy ra hai vòng dây rồi quay sang nói với Kính Thiên làm theo mình, Kính Thiên nhận lấy vòng dây từ tay Tịnh Hòa rồi cũng nhìn theo động tác của Tịnh Hòa rồi sau một vài động tác thì cả người Kính Thiên hắn bỗng cảm thấy như nóng lên, rồi cuối cùng Tịnh Hòa liền ra hiệu cho Kính Thiên ngồi xuống xếp bằng cùng mình mà rồi hắn liền hô lớn:
"Ngã phật từ bi... hợp!!!"
Dứt lời, rồi cả hắn và Kính Thiên như có một sức mạnh gì đó đẩy cả hai lên cao rồi cả hai người hắn cũng rơi thẳng xuống hồ nước một cái tùm khiến cho mặt nước bắn tung tóe lên cả bờ đất, còn phía ba người Nguyễn Hoàng Dương thấy vậy thì cũng ngồi xuống ghế đá chờ đợi hàng lên bờ.
Khi này ở dưới làn nước đục, hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên đang từ từ chìm dần xuống nhưng ở trước hai người có một luồng kết giới đang che chắn nước cho cả hai người, Kính Thiên lần đầu được tiếp xúc với hàng ngon thì bỗng Tịnh Hòa lên tiếng và đưa hắn về thực tại:
''Huynh đệ à, tôi cậu đây là lần đầu liên thủ như thế này thì cậu...''
Kính Thiên vẫn chưa hiểu gì liền hỏi:
''Thì tôi làm sao???''
Tịnh Hòa tỏ vẻ khó chịu mà nhăn mặt nói lại:
''Thì cậu bỏ cái tay của cậu ra, đừng nắm tay tôi nữa, tôi thẳng đó!!!''
Kính Thiên nghe xong thì giật mình, nhìn lại thì hắn thấy mình đang nắm chặt tay Tịnh Hòa thì không rét mà run mà rùng mình một cái, ngay lập tức liền bỏ tay ra khỏi tay của Tịnh Hòa mà cười trừ, lúc này thì hai người cũng chạm chân xuống đáy hồ nước, trước mặt hai người là một hang động lớn và Huyết Ngư đang đứng ở đó mà chờ hai người, Tịnh Hòa liền dùng phép mà nói tới hắn:
''Đầu to, ngươi vào trước để lôi nó ra đê, bọn ta sẽ ở ngoài này chờ ngươi!!!''
Nghe thấy vậy thì Huyết Ngư liền hừ lên một tiếng rồi triệu hồi ra cây trượng quen thuộc, hắn đưa tay gạt cái lá rong trước mặt đi mà hùng dũng tiến thẳng vào bên trong cái hang tối thui kia và để lại hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên ở lại mà chờ đợi hắn.
Sau khoảng mười phút, một tiếng gầm vang lên trong hang động và làm rung chuyển cả hồ nước, ở trên bờ, ba người Nguyễn Hoàng Dương cũng cảm nhận được thì cũng cầm chắc binh khí mà thủ thế tiếp địch, còn ở bên dưới, tiếng gầm rú còn phát ra mạnh hơn khiến cho hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên cũng bị chấn động ít nhiều khiến cho hai người không đứng vững, một tích tắc sau thì Huyết Ngư liền từ trong hang động lao ra rồi hét lớn:
''Hàng đến rồi!!!''
Và điều gì đến cũng phải đến, từ trong hang xuất hiện một con thủy quái to tổ bố như kiểu quái vật Kraken trong tiểu thuyết châu Âu xuất hiện và... Tịnh Hòa liền hô lên với Kính Thiên:
''Haizz, hàng tới rồi, chiến thôi!!!''
Tịnh Hòa hét lớn rồi cầm chắc nhật nguyệt kim cang thiền trượng và tràng hạt xích quỷ mà lao lên đánh đầu, tiếp sau là Kính Thiên thì hắn trong tay trái đã cầm sẵn một tập phù chú, vừa đưa tay phải ra sau lưng định rút Cổ Phong kiếm ra... bỗng như nhớ ra điều gì đó, trên nét mặt hắn bỗng biến sắc, sau đó liền hô lớn về phía Tịnh Hòa:
''Sorry hòa thượng, tôi có biến rồi, cậu chơi một mình đi...''
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro