Chương 17
Tử Thanh Du
2024-08-31 15:31:27
Giản Chu Nghiên cùng Trình Tư Mông trao đổi ánh mắt, Trình Tư Mông liền tiếp nhận ánh mắt Giản Chu Nghiên nói:
“Vốn dĩ tôi thấy mọi người đều biết nhau nên mới thiện ý nhắc nhở một chút, hơn nữa hôm nay người mở triển lãm cũng là bằng hữu chúng tôi, sợ cô ấy đại náo sẽ huỷ hoại buổi lễ, không ngờ cô ấy không chỉ không nghe còn nói không sợ Ngôn tiểu thư, điểm khác lớn nhất chính là cô ấy có thể không băn khoăn mọi người mà cho Ngôn tiểu thư một bạt tai, mà Ngôn tiểu thư lại không thể làm thế. Tính cô ấy chúng tôi đều biết, cô ấy không phải là loại người lấy đại cục làm trọng, mà tôi cũng biết Ngôn tiểu thư là người hiểu lễ cho nên muốn cùng Chu Nghiên tìm cô thương nghị với Ngôn tiểu thư thử cô có thể chịu ủy khuất một chút…… Tránh cô ấy ra. Rốt cuộc hôm nay là tâm huyết bạn tôi, chúng tôi cũng không muốn nhìn thành quả anh ấy vất vả bấy lâu hủy trong một chốc.”
Sắc mặt Ngôn Băng Nhi trở nên khó coi, nhìn về phía Trình Vũ trong đáy mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, nghe Trình Tư Mông nói xong, cô ta lạnh lùng cười nói:
“Thật là khẩu khí lớn, tôi cũng muốn nhìn xem cô ta có năng lực gì.” Nói xong cô ta từ phục vụ lấy một ly champagne đi về phía Trình Vũ.
Mà Trình Tư Mông và Giản Chu Nghiên nhìn nhau cười trộm.
Tuy rằng Lục Vân Cảnh ở đây làm Trình Vũ có điểm lo lắng, nhưng là cùng hai người bạn tốt thưởng lãm siêu xe ăn mỹ thực cũng coi như thích ý.
Đang cùng bằng hữu nói chuyện, Trình Vũ vô tình nhấc đầu lên liền nhìn thấy Ngôn Băng Nhi tiểu thư đi tới chỗ cô, còn không kịp nghĩ sao cô ta lại tới bên này, đã thấy Ngôn Băng Nhi tiểu thư đi đến nàng trước mặt cô giơ tay, trên tay là ly champagne đã chuẩn sát hắt hết lên mặt Trình Vũ.
Ngôn Băng Nhi làm khá bất ngờ, lạnh lùng xối champagne trên mặt Trình Vũ xong, mãi một lúc lâu sau cô cũng không có phục hồi tinh thần lại được.
Văn Hi phản ứng trước, cô cả giận chất vấn: “ Cô có ý gì?”
Hân Dao cũng vội cầm khăn giấy giúp Trình Vũ lau champagne.
Văn Hi lớn tiếng làm kinh động tới người chung quanh, đám người vây quanh Lục Vân Cảnh cũng nghe được động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn qua.
Ánh mắt hắn dừng trên người Trình Vũ một chút, ngay sau đó liền có một tức giận trong đáy mắt hiện lên, người bên cạnh còn nói chuyện, hắn lại như không nghe gì, vội đi về hướng bên này.
Chung quanh cũng có không ít người nhìn, họ biết Trình Vũ cùng Ngôn Băng Nhi nên cũng sớm hiểu nguyên nhân câu chuyện, bất quá không ai hé răng, lẳng lặng nhìn trò hay, đương nhiên trong đó người xem chăm chú nhất không ai ngoài Trình Tư Mông cùng Giản Chu Nghiên.
Giản Chu Nghiên mắt lạnh nhìn xong thấp giọng nói :
“Thời gian đi theo Lục Vân Cảnh cũng không ngắn thế nhưng còn ngu ngốc như vậy.”
Trình Tư Mông nghe lời thì thầm, quay đầu nhìn rồi hỏi: “ Cô nói cái gì?”
Giản Chu Nghiên cười cười: “Không có gì.”
Ngôn Băng Nhi khoanh ngực dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Trình Vũ, cố ý đè giọng mũi khiến ngữ khí thêm phần khinh miệt:
“Tôi nghe nói cô rất ngông cuồng nói mình có thể không chút cố kỵ đánh tôi, cho nên tôi muốn thử có đúng là cô không hề cố kỵ không.” Trình Vũ thinh không bị người ta tạt ly champagne vào mặt, tâm tình thật sự không tốt, trên mặt cũng tức giận nói:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Ánh mắt Trình Vũ quét đến chỗ Lục Vân Cảnh, không biết thế nào lửa giận bừng lên.
Ngôn Băng Nhi tiếp tục nói:
“Hôm nay tôi muốn nhìn xem, nếu tôi động thủ trước, thì cô có thể làm gì tôi.”
Gần đây Ngôn Băng Nhi ở giới giải trí phát triển thế lực rất mạnh, hơn nữa có kim chủ Lục Vân Cảnh chống lưng, xung quanh không có ai không nịnh hót cô ta thêm, đãi ngộ đó làm cô ta quên hết tất cả. Ngôn Băng Nhi cảm thấy dù người trước mắt thật là nữ nhân khác của Lục Vân Cảnh thì thế nào, chỉ bằng việc hôm nay Lục Vân Cảnh đi cùng cô ta mà không phải cô gái trước mắt thì địa vị ai trong mắt Lục Vân Cảnh cao hơn liếc sơ một cái là có thể nhìn ra.
Hiện giờ, ngay cả danh viện Bắc Thành cũng phải nhìn sắc mặt cô ta thì nữ nhân này tính là gì chứ.
Chung quanh có quá nhiều người nhìn, Trình Vũ cảm giác tựa hồ cô lại trở về buổi tiệc mười tám tuổi, cũng chật vật thế này, lửa trong lòng càng mãnh liệt, thấy Lục Vân Cảnh đi đến gần đó, rốt cuộc không khống chế được lửa giận nói:
“Lục Vân Cảnh anh có thể trông coi nữ nhân của mình chứ!”
Tuy rằng không tính là vợ chồng, nhưng tốt xấu gì nước giếng không phạm nước sông, Trình Vũ tự nhận cô đã đủ an phận, dựa vào cái gì nữ nhân này dám tới tìm cô gây phiền toái!
Lục Vân Cảnh ngừng ở cách đó không xa, nghe Trình Vũ nói, áp lực từ hai mắt tựa hồ lại tăng thêm một ít.
Mà Trình Vũ nói xong liền hối hận, có nhiều người như vậy, sao cô lại rống lên với Lục Vân Cảnh thật sự là không cho hắn mặt mũi, huống chi dù có danh hào vợ cũng không nhất định có thể so với người cùng hắn tới tham gia yến hội, Lục Vân Cảnh có lẽ sẽ không vì lời cô nói mà quản người của hắn, nói không chừng hắn còn giận chó đánh mèo lên cô.
Trình Vũ thầm mắng chính mình thật không biết nhịn, việc lúc này không nên làm nhất chính là đắc tội với Lục Vân Cảnh, đối với cô không có gì tốt.
Khi Trình Vũ quở trách anh, Lục Vân Cảnh lại lạnh lùng quét mắt qua Ngôn Băng Nhi làm người nhìn thôi đã thấy sợ, ngữ khí cũng trầm lãnh đến rợn người:
“ Phu nhân nói cho rõ, ai là nữ nhân của tôi?”
“Vốn dĩ tôi thấy mọi người đều biết nhau nên mới thiện ý nhắc nhở một chút, hơn nữa hôm nay người mở triển lãm cũng là bằng hữu chúng tôi, sợ cô ấy đại náo sẽ huỷ hoại buổi lễ, không ngờ cô ấy không chỉ không nghe còn nói không sợ Ngôn tiểu thư, điểm khác lớn nhất chính là cô ấy có thể không băn khoăn mọi người mà cho Ngôn tiểu thư một bạt tai, mà Ngôn tiểu thư lại không thể làm thế. Tính cô ấy chúng tôi đều biết, cô ấy không phải là loại người lấy đại cục làm trọng, mà tôi cũng biết Ngôn tiểu thư là người hiểu lễ cho nên muốn cùng Chu Nghiên tìm cô thương nghị với Ngôn tiểu thư thử cô có thể chịu ủy khuất một chút…… Tránh cô ấy ra. Rốt cuộc hôm nay là tâm huyết bạn tôi, chúng tôi cũng không muốn nhìn thành quả anh ấy vất vả bấy lâu hủy trong một chốc.”
Sắc mặt Ngôn Băng Nhi trở nên khó coi, nhìn về phía Trình Vũ trong đáy mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, nghe Trình Tư Mông nói xong, cô ta lạnh lùng cười nói:
“Thật là khẩu khí lớn, tôi cũng muốn nhìn xem cô ta có năng lực gì.” Nói xong cô ta từ phục vụ lấy một ly champagne đi về phía Trình Vũ.
Mà Trình Tư Mông và Giản Chu Nghiên nhìn nhau cười trộm.
Tuy rằng Lục Vân Cảnh ở đây làm Trình Vũ có điểm lo lắng, nhưng là cùng hai người bạn tốt thưởng lãm siêu xe ăn mỹ thực cũng coi như thích ý.
Đang cùng bằng hữu nói chuyện, Trình Vũ vô tình nhấc đầu lên liền nhìn thấy Ngôn Băng Nhi tiểu thư đi tới chỗ cô, còn không kịp nghĩ sao cô ta lại tới bên này, đã thấy Ngôn Băng Nhi tiểu thư đi đến nàng trước mặt cô giơ tay, trên tay là ly champagne đã chuẩn sát hắt hết lên mặt Trình Vũ.
Ngôn Băng Nhi làm khá bất ngờ, lạnh lùng xối champagne trên mặt Trình Vũ xong, mãi một lúc lâu sau cô cũng không có phục hồi tinh thần lại được.
Văn Hi phản ứng trước, cô cả giận chất vấn: “ Cô có ý gì?”
Hân Dao cũng vội cầm khăn giấy giúp Trình Vũ lau champagne.
Văn Hi lớn tiếng làm kinh động tới người chung quanh, đám người vây quanh Lục Vân Cảnh cũng nghe được động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt hắn dừng trên người Trình Vũ một chút, ngay sau đó liền có một tức giận trong đáy mắt hiện lên, người bên cạnh còn nói chuyện, hắn lại như không nghe gì, vội đi về hướng bên này.
Chung quanh cũng có không ít người nhìn, họ biết Trình Vũ cùng Ngôn Băng Nhi nên cũng sớm hiểu nguyên nhân câu chuyện, bất quá không ai hé răng, lẳng lặng nhìn trò hay, đương nhiên trong đó người xem chăm chú nhất không ai ngoài Trình Tư Mông cùng Giản Chu Nghiên.
Giản Chu Nghiên mắt lạnh nhìn xong thấp giọng nói :
“Thời gian đi theo Lục Vân Cảnh cũng không ngắn thế nhưng còn ngu ngốc như vậy.”
Trình Tư Mông nghe lời thì thầm, quay đầu nhìn rồi hỏi: “ Cô nói cái gì?”
Giản Chu Nghiên cười cười: “Không có gì.”
Ngôn Băng Nhi khoanh ngực dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Trình Vũ, cố ý đè giọng mũi khiến ngữ khí thêm phần khinh miệt:
“Tôi nghe nói cô rất ngông cuồng nói mình có thể không chút cố kỵ đánh tôi, cho nên tôi muốn thử có đúng là cô không hề cố kỵ không.” Trình Vũ thinh không bị người ta tạt ly champagne vào mặt, tâm tình thật sự không tốt, trên mặt cũng tức giận nói:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Ánh mắt Trình Vũ quét đến chỗ Lục Vân Cảnh, không biết thế nào lửa giận bừng lên.
Ngôn Băng Nhi tiếp tục nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay tôi muốn nhìn xem, nếu tôi động thủ trước, thì cô có thể làm gì tôi.”
Gần đây Ngôn Băng Nhi ở giới giải trí phát triển thế lực rất mạnh, hơn nữa có kim chủ Lục Vân Cảnh chống lưng, xung quanh không có ai không nịnh hót cô ta thêm, đãi ngộ đó làm cô ta quên hết tất cả. Ngôn Băng Nhi cảm thấy dù người trước mắt thật là nữ nhân khác của Lục Vân Cảnh thì thế nào, chỉ bằng việc hôm nay Lục Vân Cảnh đi cùng cô ta mà không phải cô gái trước mắt thì địa vị ai trong mắt Lục Vân Cảnh cao hơn liếc sơ một cái là có thể nhìn ra.
Hiện giờ, ngay cả danh viện Bắc Thành cũng phải nhìn sắc mặt cô ta thì nữ nhân này tính là gì chứ.
Chung quanh có quá nhiều người nhìn, Trình Vũ cảm giác tựa hồ cô lại trở về buổi tiệc mười tám tuổi, cũng chật vật thế này, lửa trong lòng càng mãnh liệt, thấy Lục Vân Cảnh đi đến gần đó, rốt cuộc không khống chế được lửa giận nói:
“Lục Vân Cảnh anh có thể trông coi nữ nhân của mình chứ!”
Tuy rằng không tính là vợ chồng, nhưng tốt xấu gì nước giếng không phạm nước sông, Trình Vũ tự nhận cô đã đủ an phận, dựa vào cái gì nữ nhân này dám tới tìm cô gây phiền toái!
Lục Vân Cảnh ngừng ở cách đó không xa, nghe Trình Vũ nói, áp lực từ hai mắt tựa hồ lại tăng thêm một ít.
Mà Trình Vũ nói xong liền hối hận, có nhiều người như vậy, sao cô lại rống lên với Lục Vân Cảnh thật sự là không cho hắn mặt mũi, huống chi dù có danh hào vợ cũng không nhất định có thể so với người cùng hắn tới tham gia yến hội, Lục Vân Cảnh có lẽ sẽ không vì lời cô nói mà quản người của hắn, nói không chừng hắn còn giận chó đánh mèo lên cô.
Trình Vũ thầm mắng chính mình thật không biết nhịn, việc lúc này không nên làm nhất chính là đắc tội với Lục Vân Cảnh, đối với cô không có gì tốt.
Khi Trình Vũ quở trách anh, Lục Vân Cảnh lại lạnh lùng quét mắt qua Ngôn Băng Nhi làm người nhìn thôi đã thấy sợ, ngữ khí cũng trầm lãnh đến rợn người:
“ Phu nhân nói cho rõ, ai là nữ nhân của tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro