Chương 25
Tử Thanh Du
2024-08-31 15:31:27
Trình Vũ dừng chân quay nhìn hắn, lại thấy hắn chua xót cười:
“ Em không cần phải xa cách vậy, anh lại đây là vì muốn biết em ổn không?”
Trình Vũ cảm thấy thực buồn cười, đã đến tình trạng này có thể khách khí nói chuyện với nhau đã không tồi, hắn có tư cách gì hỏi cô ổn không?
Hơn nữa khi cô sống không tốt cũng không thấy hắn hỏi, sao lúc này lại tích cực hỏi chi?
tự nhiên nhớ ra bài Gửi Người Yêu Cũ Hồ Ngọc Hà
Người hỏi: "Sau khi chia tay em sống vui hay đang buồn?"
Rồi làm như anh lo lắng, anh quan tâm.
Và hỏi: "Sau khi chia tay em đã yêu thêm một người khác?"
Rồi thản nhiên, sao có thể không biết là.
Em học yêu bản thân hơn, em học quen với cô đơn,
Cố quên một điều mà em ngỡ là mãi mãi.
Anh tàn nhẫn bỏ em đi, không màng đến chút nghĩ suy,
Để em ở lại nhìn đâu cũng đau.
Là bởi vì tối qua cô tỏa sáng trên sân khấu sao?
Vì thấy được Trình Vũ của nhiều năm trước quang hoa lóa mắt? Nhớ tới người đã từng kiêu ngạo đứng cạnh hắn, nhưng sau khi cô ngã gãy chân, sống rụt rè Trình Vũ hoàn toàn không thấy hắn. Chỉ do tối hôm qua, phảng phất thấy cô rạng rỡ sinh tươi làm vị hôn thê của hắn mất hết thể diện, lúc này không ở cạnh hôn thê an ủi, thế nhưng còn có tâm tư chạy tới hỏi thăm vợ người ta.
Người này thật buồn cười, Trình Vũ cúi đầu cười nói:
“Vấn đề này tôi đã trả lời rồi, tôi sống rất tốt.”
“Thật sự tốt sao?” Hắn đứng dậy lo lắng nhìn cô:
“ Chồng mang theo nữ nhân khác cùng em xuất hiện, sống như vậy là ổn ư? Nếu không phải thấy được có phải em vĩnh viễn sẽ không biết Lục Vân Cảnh còn có nữ nhân khác sao?”
Nghe hắn nói Trình Vũ càng bực bội, người trên đời không có quyền can thiệp vào sinh hoạt của cô nhất chính là Lục Thừa Duẫn.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn không để bụng: “Lục Vân Cảnh không phải đã giáo huấn cô ta sao?”
Lục Thừa Duẫn cười nói:
“ Em ngốc à, Lục Vân Cảnh làm vậy là vì giữ gìn thể diện mà thôi, hắn lấy đại cục làm trọng, cho nên bảo vệ em, khi em không tới thấy hắn vẫn phong lưu khoái hoạt, vậy em thế nào?”
Trình Vũ lạnh mặt nhìn về phía hắn:
“ Dù không tốt cũng không tới phiên anh thương hại. Huống hồ, làm sao anh xác định tôi đáng thương chứ? Khi Lục Vân Cảnh quỳ trên ván giặt đồ anh có thấy được không?”
Trình Vũ không thích Lục Thừa Duẫn cảm thấy cô đáng thương rồi tới đồng tình này nọ, cũng không thích Lục Thừa Duẫn tò mò cuộc sống cá nhân của cô, hắn cho rằng cô cùng Lục Vân Cảnh chỉ có cái danh vợ chồng, cô liền trực tiếp nói cho hắn biết Lục Vân Cảnh và cô ân ái thế nào để hắn câm miệng.
Dù sao với Lục Vân Cảnh cũng không có ai dám đi chứng thực Lục Vân Cảnh có quỳ ván giặt đồ không.
Lục Thừa Duẫn cảm thấy mình nghe lầm:
“Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt đồ?” Kiểu vẻ mặt chấn kinh.
Nhưng mà Trình Vũ lại bình tĩnh gật đầu:
“Ừ, không chỉ quỳ ván giặt đồ, nếu không nghe lời còn bị ăn roi da.”
Trình Vũ thấy miệng Lục Thừa Duẫn nhấp nháy.
“Tóm lại, tôi sống cùng Lục Vân Cảnh không phải kiểu các người tưởng đâu, tôi cũng không có gì để thương hại, tôi nói là tôi rất ổn, cảm tạ anh quan tâm, bất quá tôi cảm thấy anh nê đem tâm tư đặt vào vị hôn thê, không cần thừa tâm tư thương tiếc người không liên quan nữa.”
“……”
Hắn không nói nữa, Trình Vũ cũng không có gì để nói:
“Chúc anh dùng cơm ngon miệng.” Rồi mở cửa ra ngoài.
Đi ra rất xa Trình Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, tưởng tượng đến cảnh cô vừa mới nói Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt đồ, bị ăn roi linh tinh Trình Vũ lạnh cả người. Bổ não tưởng tượng cảnh Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt đồ ..., nháy mắt đem trí tưởng tượng lôi đi xa lắc, cô rùng mình, vội vàng lắc đầu xua tan ý tưởng đáng sợ này.
Lục gia có thể nói là đại gia tộc hưng thịnh trăm năm ở Bắc Thành, chiếc ô tô đầu tiên trong nước xuất phát từ Lục gia, trải qua nhiều năm phát triển, tập đoàn của Lục gia đã dẫn đầu nhãn hiệu ô tô quốc nội và vươn mình ra quốc tế.
Nhà tổ Lục gia là do tổ tiên truyền xuống, vẫn phong cách hai ba mươi năm trước, hai bên vách tường đầy cây xanh, hai đường trồng ngô đồng từ ngõ tới đại môn.
Vẻ cổ xưa như một trang lịch sử lắng đọng xuống dưới con mắt nghệ thuật.
Phòng khách đại phòng có Lục Vân Cảnh đang ngồi, cầm trên tay thưởng thức một ly gốm sứ hai mắt híp lại, khiến cho sự bức người càng thêm sắc bén.
Mà ngồi bên cạnh hắn có hai người phụ nữ, một già, một hơi trẻ hơnmột ít, sắc mặt họ đều tệ, đặc biệt là người già hơn kia, một khuôn mặt căng cứng, môi run rẩy, đôi tay nắm chặt thành quyền, rõ ràng là đang cực lực khắc chế lửa giận.
“Tốt nhất bà thành thật nói rõ, bà đem tiền giấu ở đâu, bằng không tôi cũng chỉ thể nói hắn ngầm chiếm công quỹ đưa hắn vào nhà lao, đến đó rồi còn tồn tại không thì phải xem tạo hóa.”
Hắn thưởng thức ly sứ, ngữ khí khinh phiêu như đang nói chuyện phiếm, nhưng mỗi chữ đều lộ ra hàn ý, không hề nghi ngờ Lục Vân Vảnh đang cảnh cáo.
Bà già đó rốt cục vẫn nhịn không được, bà ta đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi Lục Vân Cảnh mắng:
“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, Lục gia nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy, ngươi lấy oán báo ân vời Lục gia? Hại chết ba ngươi rồi ngươi còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa?”
Sắc mặt hắn vẫn như cũ, cũng không thèm xem lão phụ nhân kia một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Có chứng cứ thì lấy ra đi, không có chứng cứ thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.”
“Ngươi……” Bà ta còn muốn chửi, nhưng người trẻ hơn vội vàng kéo lại, bà ta điều chỉnh hô hấp, lúc này mới cười nói với Lục Vân Cảnh:
“ Tiền đó chúng ta thật sự không biết ở đâu, cậu ép chúng ta cũng vô dụng thôi.”
“ Em không cần phải xa cách vậy, anh lại đây là vì muốn biết em ổn không?”
Trình Vũ cảm thấy thực buồn cười, đã đến tình trạng này có thể khách khí nói chuyện với nhau đã không tồi, hắn có tư cách gì hỏi cô ổn không?
Hơn nữa khi cô sống không tốt cũng không thấy hắn hỏi, sao lúc này lại tích cực hỏi chi?
tự nhiên nhớ ra bài Gửi Người Yêu Cũ Hồ Ngọc Hà
Người hỏi: "Sau khi chia tay em sống vui hay đang buồn?"
Rồi làm như anh lo lắng, anh quan tâm.
Và hỏi: "Sau khi chia tay em đã yêu thêm một người khác?"
Rồi thản nhiên, sao có thể không biết là.
Em học yêu bản thân hơn, em học quen với cô đơn,
Cố quên một điều mà em ngỡ là mãi mãi.
Anh tàn nhẫn bỏ em đi, không màng đến chút nghĩ suy,
Để em ở lại nhìn đâu cũng đau.
Là bởi vì tối qua cô tỏa sáng trên sân khấu sao?
Vì thấy được Trình Vũ của nhiều năm trước quang hoa lóa mắt? Nhớ tới người đã từng kiêu ngạo đứng cạnh hắn, nhưng sau khi cô ngã gãy chân, sống rụt rè Trình Vũ hoàn toàn không thấy hắn. Chỉ do tối hôm qua, phảng phất thấy cô rạng rỡ sinh tươi làm vị hôn thê của hắn mất hết thể diện, lúc này không ở cạnh hôn thê an ủi, thế nhưng còn có tâm tư chạy tới hỏi thăm vợ người ta.
Người này thật buồn cười, Trình Vũ cúi đầu cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vấn đề này tôi đã trả lời rồi, tôi sống rất tốt.”
“Thật sự tốt sao?” Hắn đứng dậy lo lắng nhìn cô:
“ Chồng mang theo nữ nhân khác cùng em xuất hiện, sống như vậy là ổn ư? Nếu không phải thấy được có phải em vĩnh viễn sẽ không biết Lục Vân Cảnh còn có nữ nhân khác sao?”
Nghe hắn nói Trình Vũ càng bực bội, người trên đời không có quyền can thiệp vào sinh hoạt của cô nhất chính là Lục Thừa Duẫn.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn không để bụng: “Lục Vân Cảnh không phải đã giáo huấn cô ta sao?”
Lục Thừa Duẫn cười nói:
“ Em ngốc à, Lục Vân Cảnh làm vậy là vì giữ gìn thể diện mà thôi, hắn lấy đại cục làm trọng, cho nên bảo vệ em, khi em không tới thấy hắn vẫn phong lưu khoái hoạt, vậy em thế nào?”
Trình Vũ lạnh mặt nhìn về phía hắn:
“ Dù không tốt cũng không tới phiên anh thương hại. Huống hồ, làm sao anh xác định tôi đáng thương chứ? Khi Lục Vân Cảnh quỳ trên ván giặt đồ anh có thấy được không?”
Trình Vũ không thích Lục Thừa Duẫn cảm thấy cô đáng thương rồi tới đồng tình này nọ, cũng không thích Lục Thừa Duẫn tò mò cuộc sống cá nhân của cô, hắn cho rằng cô cùng Lục Vân Cảnh chỉ có cái danh vợ chồng, cô liền trực tiếp nói cho hắn biết Lục Vân Cảnh và cô ân ái thế nào để hắn câm miệng.
Dù sao với Lục Vân Cảnh cũng không có ai dám đi chứng thực Lục Vân Cảnh có quỳ ván giặt đồ không.
Lục Thừa Duẫn cảm thấy mình nghe lầm:
“Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt đồ?” Kiểu vẻ mặt chấn kinh.
Nhưng mà Trình Vũ lại bình tĩnh gật đầu:
“Ừ, không chỉ quỳ ván giặt đồ, nếu không nghe lời còn bị ăn roi da.”
Trình Vũ thấy miệng Lục Thừa Duẫn nhấp nháy.
“Tóm lại, tôi sống cùng Lục Vân Cảnh không phải kiểu các người tưởng đâu, tôi cũng không có gì để thương hại, tôi nói là tôi rất ổn, cảm tạ anh quan tâm, bất quá tôi cảm thấy anh nê đem tâm tư đặt vào vị hôn thê, không cần thừa tâm tư thương tiếc người không liên quan nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“……”
Hắn không nói nữa, Trình Vũ cũng không có gì để nói:
“Chúc anh dùng cơm ngon miệng.” Rồi mở cửa ra ngoài.
Đi ra rất xa Trình Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, tưởng tượng đến cảnh cô vừa mới nói Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt đồ, bị ăn roi linh tinh Trình Vũ lạnh cả người. Bổ não tưởng tượng cảnh Lục Vân Cảnh quỳ ván giặt đồ ..., nháy mắt đem trí tưởng tượng lôi đi xa lắc, cô rùng mình, vội vàng lắc đầu xua tan ý tưởng đáng sợ này.
Lục gia có thể nói là đại gia tộc hưng thịnh trăm năm ở Bắc Thành, chiếc ô tô đầu tiên trong nước xuất phát từ Lục gia, trải qua nhiều năm phát triển, tập đoàn của Lục gia đã dẫn đầu nhãn hiệu ô tô quốc nội và vươn mình ra quốc tế.
Nhà tổ Lục gia là do tổ tiên truyền xuống, vẫn phong cách hai ba mươi năm trước, hai bên vách tường đầy cây xanh, hai đường trồng ngô đồng từ ngõ tới đại môn.
Vẻ cổ xưa như một trang lịch sử lắng đọng xuống dưới con mắt nghệ thuật.
Phòng khách đại phòng có Lục Vân Cảnh đang ngồi, cầm trên tay thưởng thức một ly gốm sứ hai mắt híp lại, khiến cho sự bức người càng thêm sắc bén.
Mà ngồi bên cạnh hắn có hai người phụ nữ, một già, một hơi trẻ hơnmột ít, sắc mặt họ đều tệ, đặc biệt là người già hơn kia, một khuôn mặt căng cứng, môi run rẩy, đôi tay nắm chặt thành quyền, rõ ràng là đang cực lực khắc chế lửa giận.
“Tốt nhất bà thành thật nói rõ, bà đem tiền giấu ở đâu, bằng không tôi cũng chỉ thể nói hắn ngầm chiếm công quỹ đưa hắn vào nhà lao, đến đó rồi còn tồn tại không thì phải xem tạo hóa.”
Hắn thưởng thức ly sứ, ngữ khí khinh phiêu như đang nói chuyện phiếm, nhưng mỗi chữ đều lộ ra hàn ý, không hề nghi ngờ Lục Vân Vảnh đang cảnh cáo.
Bà già đó rốt cục vẫn nhịn không được, bà ta đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi Lục Vân Cảnh mắng:
“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, Lục gia nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy, ngươi lấy oán báo ân vời Lục gia? Hại chết ba ngươi rồi ngươi còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa?”
Sắc mặt hắn vẫn như cũ, cũng không thèm xem lão phụ nhân kia một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Có chứng cứ thì lấy ra đi, không có chứng cứ thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.”
“Ngươi……” Bà ta còn muốn chửi, nhưng người trẻ hơn vội vàng kéo lại, bà ta điều chỉnh hô hấp, lúc này mới cười nói với Lục Vân Cảnh:
“ Tiền đó chúng ta thật sự không biết ở đâu, cậu ép chúng ta cũng vô dụng thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro