Chương 26
Tử Thanh Du
2024-08-31 15:31:27
Lục Vân Cảnh không thèm để ý, giọng không cho cự tuyệt:
“Tôi chỉ cho các người một ngày.” Hoàn toàn không có đường thương lượng.
“Tiền ở nơi này!” Thanh âm vang lên, liền thấy một người chậm rãi từ cửa đi vào, hắn đem một đặt đồ trước mặt Lục Vân Cảnh, rồi nói:
“Mật mã ở phía sau, ngươi đừng làm họ khó xử.”
Người phụ nữ trẻ hơn khiếp sợ nhìn hắn:
“Thừa Duẫn ……”
Lục Thừa Duẫn đưa ánh mắt, Lục Thừa Sương mới không nói tiếp.
Lục Vân Cảnh buông ly sứ trên tay tiến tới lấy đồ, lúc đứng dậy rời đi ngang qua Lục Thừa Duẫn lại nghe hắn ta cười đểu nói:
“Tôi không ngờ cậu ở bên ngoài vẻ vang thế mà khi về đến nhà, Lục Vân Cảnh đại danh lại bị vợ bắt quỳ ván giặt đồ, hoặc bị cho ăn đòn.”
Lục Vân Cảnh dừng chân, quét mắt nhìn hắn, không tiếng động ép hỏi hắn có ý gì.
Lục Thừa Duẫn cười cực kỳ có thâm ý:
“Hôm nay tôi đến Phẩm Cách dùng cơm, là Trình Vũ chính miệng nói với tôi, cô ấy nói nếu ở bên ngoài cậu làm gì chọc cô ấy giận về phải quỳ ván giặt đồ, nếu có vấn đề nghiêm trọng hơn cô ấy sẽ roi đánh cậu.” Lục Thừa Duẫn thâm ý nói tiếp:
“Nhìn không ra Lục Vân Cảnh là người sợ vợ.”
Mí mắt Lục Vân Cảnh đánh hai cái.
Quỳ ván giặt đồ? Ăn đòn? Những thứ này sao có thể dính dáng đến Lục Vân Cảnh chứ?
Ngay cả một già một trẻ hai bên cạnh nghe mà sốc. Sau đó họ đều dùng ánh mắt nhìn Lục Thừa Duẫn như kẻ thần kinh.
Lục Thừa Duẫn chỉ nghĩ làm Lục Vân Cảnh nan kham, rốt cuộc không có nam nhân nào muốn mình trước mặt người khác nói mình bị vợ uất ức, bất quá hắn cũng không tin lời Trình Vũ nói, cho nên hắn nói ra với hy vọng Lục Vân Cảnh phủ nhận.
Lục Vân Cảnh nhìn hắn vài giây, không để bụng nói:
“ Chuyện này cùng ngươi có quan hệ gì?”
Lục Vân Cảnh nói xong chung quanh lâm vào sự quỷ dị trầm mặc, lời hắn nói là có ý gì? Không phải đó là ý thừa nhận lời Lục Thừa Duẫn nói nếu không nghe lời phải về nhà quỳ ván giặt đồ, hoặc ăn đòn sao?
Đến phiên Lục Thừa Duẫn cứng họng, bất quá hắn không cần mở miệng vì Lục Vân Cảnh lại nói:
“Tôi nhớ tôi đã từng nói qua, muốn tồn tại các người phải an phận thủ thường một chút, không ngờ tới cậu không nghe lời chạy tới quấy rầy vợ tôi, không hiểu thế nào là an phận vậy chớ trách tôi không niệm tình.”. “Chờ nhặt xác Bạch Bằng đi.”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, Lục Thừa Sương đuổi theo ra cửa:
“Lục Vân Cảnh, tiền chúng tôi đã đưa vì sao cậu còn làm như vậy?”
Mẹ Lục Thừa Duẫn cũng đuổi theo mắng:
“Lục gia sao lại nuôi một kẻ tâm địa rắn rết như cậu?!”
Cũng không nghe Lục Vân Cảnh đáp, hắn trực tiếp lên xe, xe chậm rãi rời Lục gia, Lục Thừa Sương không cam lòng đuổi theo xe, khàn giọng mắng:
“Lục Vân Cảnh là ma quỷ, sẽ bị đày xuống địa ngục!”
Trình Vũ kiểm tra nhà ăn xong rồi còn phải báo cáo, xem xong đã tới buổi tối, lúc trở về cảm thấy cả người đều mệt rả rời nên tắm rồi đi ngủ luôn. Tiếp nhận công việc thuận lợi, xem như buông bớt một cọc tâm sự, buổi tối cũng ngủ ngon hơn, hôm sau cũng có tinh thần, lúc xuống lầu ăn bữa sáng biết được Lục Vân Cảnh còn luyện tập phía sau.
Trình Vũ nghĩ nghĩ liền bảo Thất tẩu đưa một ly nước và khăn lông cho cô đem đến hậu viện.
Không phải lần đầu xuất hiện ở chỗ này, nên Kim Lê Dương với mấy vệ sĩ khác nhìn Trình Vũ cũng không ngạc nhiên giống lần trước, họ chỉ cung kính gật đầu xem như chào hỏi.
Trình Vũ lẳng lặng ở bên ngoài chờ Lục Vân Cảnh ra.
Lúc huấn luyện Lục Vân Cảnh quả thực dũng mãnh như dã thú, cơ bắp dù cuồn cuộn cũng không khoa trương như mấy lực sĩ càng nhìn càng thấy mỹ cảm.
Đặc biệt thời điểm này rất có hơi thở cuồng dã, hơn nữa khi huấn luyện đều không mặc áo nên……
Trình Vũ thấy nóng lỗ tai, cô vội vàng dời mắt, hít sâu mấy hơi điều chỉnh hô hấp cho tới khi khôi phục như thường.
Đợi trong chốc lát thì Lục Vân Cảnh ra, Trình Vũ chuẩn bị tâm lý xong mới đi tới phía trước đưa nước cho hắn, cô tự nhận nhất mình cười ôn nhu nhất: “Uống miếng nước trước đi.”
Lục Vân Cảnh quét mắt nhìn ly nước, hắn tựa hồ ngẩn ra một chút, nhận ly thong thả uống.
Trình Vũ nhìn hắn uống xong mới thở nhẹ một hơi, liền đem khăn đưa qua nói: “Lau mồ hôi.”
Lúc này Trình Vũ thấy ấn đường hắn nhăn lại, tim đột nhiên nhảy nhảy, bất quá cô không lùi bước, đã chuẩn bị tâm lý muốn chậm rãi tới gần Lục Vân Cảnh, Trình Vũ cũng biết nó không phải một việc dễ dàng, chính là vì không dễ chứ không phải không thể tới gần nên chỉ cần…… Lá gan cô lớn một chút.
Lục Vân Cảnh mãi không tiếp nhận, mà các vệ sĩ chung quanh chắc cũng cảm thấy cô rất chướng mắt, họ yên lặng lui xuống ở đây chỉ còn Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh.
Nói thật không có người khác ở đây Trình Vũ lại càng khẩn trương. Việc Lục Vân Cảnh không nhận cô cũng không tính lùi bước, Trình Vũ hít sâu một hơi, đơn giản trực tiếp hỏi hắn: “ Anh muốn tôi lau giúp sao?”
Ánh mắt hắn hơi bức người. Trình Vũ nuốt nước miếng, cẩn thận đi tới phía trước, run tay nhón mũi chân đem khăn tay nhẹ nhàng cọ trên trán hắn.
Trong lòng tự nói với mình, Lục Vân Cảnh không phải người đáng sợ, ngày hôm qua không phải hắn còn đem bánh mì nhường cho cô sao?
Trình Vũ muốn biết đến cùng hắn suy nghĩ cái gì, muốn biết đời trước vì sao hắn liều mạng cứu cô, nhất định cô phải đến gần hắn, chỉ cần tới gần hắn cô mới có thể biết hắn là người thế nào.
Nhưng mà khăn tay vừa mới chạm trán, hắn đã túm chặt Trình Vũ cứng đờ, sợ sệt ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy ấn đường hắn nhíu lại, ánh mắt như có lực xuyên thấu.
“ Cô đang nghĩ gì?”
Ngữ khí làm người sợ hãi, Trình Vũ nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Suy nghĩ cái gì, đương nhiên là muốn tới gần hắn, nhưng cô không thể nói như vậy.
“ Cô muốn gì, cứ trực tiếp nói cho tôi, nếu có thể tôi sẽ cho, cô không cần làm như vậy.” Mặt vô biểu tình nói xong lời này, hắn buông tay.
“……”
Trình Vũ là hoàn toàn phát ngốc, có ý gì, cái gì mà muốn gì cứ nói cho hắn, không cần như vậy.
“Tôi chỉ cho các người một ngày.” Hoàn toàn không có đường thương lượng.
“Tiền ở nơi này!” Thanh âm vang lên, liền thấy một người chậm rãi từ cửa đi vào, hắn đem một đặt đồ trước mặt Lục Vân Cảnh, rồi nói:
“Mật mã ở phía sau, ngươi đừng làm họ khó xử.”
Người phụ nữ trẻ hơn khiếp sợ nhìn hắn:
“Thừa Duẫn ……”
Lục Thừa Duẫn đưa ánh mắt, Lục Thừa Sương mới không nói tiếp.
Lục Vân Cảnh buông ly sứ trên tay tiến tới lấy đồ, lúc đứng dậy rời đi ngang qua Lục Thừa Duẫn lại nghe hắn ta cười đểu nói:
“Tôi không ngờ cậu ở bên ngoài vẻ vang thế mà khi về đến nhà, Lục Vân Cảnh đại danh lại bị vợ bắt quỳ ván giặt đồ, hoặc bị cho ăn đòn.”
Lục Vân Cảnh dừng chân, quét mắt nhìn hắn, không tiếng động ép hỏi hắn có ý gì.
Lục Thừa Duẫn cười cực kỳ có thâm ý:
“Hôm nay tôi đến Phẩm Cách dùng cơm, là Trình Vũ chính miệng nói với tôi, cô ấy nói nếu ở bên ngoài cậu làm gì chọc cô ấy giận về phải quỳ ván giặt đồ, nếu có vấn đề nghiêm trọng hơn cô ấy sẽ roi đánh cậu.” Lục Thừa Duẫn thâm ý nói tiếp:
“Nhìn không ra Lục Vân Cảnh là người sợ vợ.”
Mí mắt Lục Vân Cảnh đánh hai cái.
Quỳ ván giặt đồ? Ăn đòn? Những thứ này sao có thể dính dáng đến Lục Vân Cảnh chứ?
Ngay cả một già một trẻ hai bên cạnh nghe mà sốc. Sau đó họ đều dùng ánh mắt nhìn Lục Thừa Duẫn như kẻ thần kinh.
Lục Thừa Duẫn chỉ nghĩ làm Lục Vân Cảnh nan kham, rốt cuộc không có nam nhân nào muốn mình trước mặt người khác nói mình bị vợ uất ức, bất quá hắn cũng không tin lời Trình Vũ nói, cho nên hắn nói ra với hy vọng Lục Vân Cảnh phủ nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Vân Cảnh nhìn hắn vài giây, không để bụng nói:
“ Chuyện này cùng ngươi có quan hệ gì?”
Lục Vân Cảnh nói xong chung quanh lâm vào sự quỷ dị trầm mặc, lời hắn nói là có ý gì? Không phải đó là ý thừa nhận lời Lục Thừa Duẫn nói nếu không nghe lời phải về nhà quỳ ván giặt đồ, hoặc ăn đòn sao?
Đến phiên Lục Thừa Duẫn cứng họng, bất quá hắn không cần mở miệng vì Lục Vân Cảnh lại nói:
“Tôi nhớ tôi đã từng nói qua, muốn tồn tại các người phải an phận thủ thường một chút, không ngờ tới cậu không nghe lời chạy tới quấy rầy vợ tôi, không hiểu thế nào là an phận vậy chớ trách tôi không niệm tình.”. “Chờ nhặt xác Bạch Bằng đi.”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, Lục Thừa Sương đuổi theo ra cửa:
“Lục Vân Cảnh, tiền chúng tôi đã đưa vì sao cậu còn làm như vậy?”
Mẹ Lục Thừa Duẫn cũng đuổi theo mắng:
“Lục gia sao lại nuôi một kẻ tâm địa rắn rết như cậu?!”
Cũng không nghe Lục Vân Cảnh đáp, hắn trực tiếp lên xe, xe chậm rãi rời Lục gia, Lục Thừa Sương không cam lòng đuổi theo xe, khàn giọng mắng:
“Lục Vân Cảnh là ma quỷ, sẽ bị đày xuống địa ngục!”
Trình Vũ kiểm tra nhà ăn xong rồi còn phải báo cáo, xem xong đã tới buổi tối, lúc trở về cảm thấy cả người đều mệt rả rời nên tắm rồi đi ngủ luôn. Tiếp nhận công việc thuận lợi, xem như buông bớt một cọc tâm sự, buổi tối cũng ngủ ngon hơn, hôm sau cũng có tinh thần, lúc xuống lầu ăn bữa sáng biết được Lục Vân Cảnh còn luyện tập phía sau.
Trình Vũ nghĩ nghĩ liền bảo Thất tẩu đưa một ly nước và khăn lông cho cô đem đến hậu viện.
Không phải lần đầu xuất hiện ở chỗ này, nên Kim Lê Dương với mấy vệ sĩ khác nhìn Trình Vũ cũng không ngạc nhiên giống lần trước, họ chỉ cung kính gật đầu xem như chào hỏi.
Trình Vũ lẳng lặng ở bên ngoài chờ Lục Vân Cảnh ra.
Lúc huấn luyện Lục Vân Cảnh quả thực dũng mãnh như dã thú, cơ bắp dù cuồn cuộn cũng không khoa trương như mấy lực sĩ càng nhìn càng thấy mỹ cảm.
Đặc biệt thời điểm này rất có hơi thở cuồng dã, hơn nữa khi huấn luyện đều không mặc áo nên……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Vũ thấy nóng lỗ tai, cô vội vàng dời mắt, hít sâu mấy hơi điều chỉnh hô hấp cho tới khi khôi phục như thường.
Đợi trong chốc lát thì Lục Vân Cảnh ra, Trình Vũ chuẩn bị tâm lý xong mới đi tới phía trước đưa nước cho hắn, cô tự nhận nhất mình cười ôn nhu nhất: “Uống miếng nước trước đi.”
Lục Vân Cảnh quét mắt nhìn ly nước, hắn tựa hồ ngẩn ra một chút, nhận ly thong thả uống.
Trình Vũ nhìn hắn uống xong mới thở nhẹ một hơi, liền đem khăn đưa qua nói: “Lau mồ hôi.”
Lúc này Trình Vũ thấy ấn đường hắn nhăn lại, tim đột nhiên nhảy nhảy, bất quá cô không lùi bước, đã chuẩn bị tâm lý muốn chậm rãi tới gần Lục Vân Cảnh, Trình Vũ cũng biết nó không phải một việc dễ dàng, chính là vì không dễ chứ không phải không thể tới gần nên chỉ cần…… Lá gan cô lớn một chút.
Lục Vân Cảnh mãi không tiếp nhận, mà các vệ sĩ chung quanh chắc cũng cảm thấy cô rất chướng mắt, họ yên lặng lui xuống ở đây chỉ còn Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh.
Nói thật không có người khác ở đây Trình Vũ lại càng khẩn trương. Việc Lục Vân Cảnh không nhận cô cũng không tính lùi bước, Trình Vũ hít sâu một hơi, đơn giản trực tiếp hỏi hắn: “ Anh muốn tôi lau giúp sao?”
Ánh mắt hắn hơi bức người. Trình Vũ nuốt nước miếng, cẩn thận đi tới phía trước, run tay nhón mũi chân đem khăn tay nhẹ nhàng cọ trên trán hắn.
Trong lòng tự nói với mình, Lục Vân Cảnh không phải người đáng sợ, ngày hôm qua không phải hắn còn đem bánh mì nhường cho cô sao?
Trình Vũ muốn biết đến cùng hắn suy nghĩ cái gì, muốn biết đời trước vì sao hắn liều mạng cứu cô, nhất định cô phải đến gần hắn, chỉ cần tới gần hắn cô mới có thể biết hắn là người thế nào.
Nhưng mà khăn tay vừa mới chạm trán, hắn đã túm chặt Trình Vũ cứng đờ, sợ sệt ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy ấn đường hắn nhíu lại, ánh mắt như có lực xuyên thấu.
“ Cô đang nghĩ gì?”
Ngữ khí làm người sợ hãi, Trình Vũ nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Suy nghĩ cái gì, đương nhiên là muốn tới gần hắn, nhưng cô không thể nói như vậy.
“ Cô muốn gì, cứ trực tiếp nói cho tôi, nếu có thể tôi sẽ cho, cô không cần làm như vậy.” Mặt vô biểu tình nói xong lời này, hắn buông tay.
“……”
Trình Vũ là hoàn toàn phát ngốc, có ý gì, cái gì mà muốn gì cứ nói cho hắn, không cần như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro