BỊ GIỮ LẠI
2024-11-14 01:18:11
Một tháng sau.
"Boss, chúng ta vẫn chưa thể về thành phố A được. Bên kia hình như có người cố ý ngăn cản tất cả các chuyến bay trở về đó của anh." - A Tử đứng trước bàn làm việc cúi đầu người đàn ông vẻ mặt dù không hiện rõ tức giận nhưng khí lạnh trên người đã nói lên tất cả.
"Vẫn không được?" - Lăng Thiếu Phàm ánh mắt sắc bén, suy tư. Ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn.
Vốn dĩ sau khi cô trở về thành phố A, anh vẫn luôn muốn trở lại nơi đó làm việc thay vì cứ ở mãi bên đây. Nhưng hầu như các chuyến bay ở thành phố S này khi nghe đến tên anh đều luôn gặp sự cố. Hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có người nào đó đang cố gắng muốn giữ anh ở lại đây.
"Đã tìm được nguyên nhân, ai là kẻ ngăn cản chưa?" - Một lúc sau anh lại hỏi.
"Tôi chưa điều tra ra được… Boss, hay là anh thử hỏi ngài Nhiếp xem." - Đắn đo suy nghĩ, rồi lại nghĩ đến Nhiếp Khuynh Ngang.
"Anh ta? Hừ, anh ta hiện tại cứ lăn xăn chạy quanh cô nhóc bảo bối kia của mình rồi. Còn nghe nói là đã đi đến tộc người gì đó để lấy lại lô hàng, nên không thể gặp được." - Nhắc đến người bạn kia của anh cũng thật là, anh là người kéo cô đến cứu mạng anh ta đấy có được không. Thế mà lại chả chịu dành chút thời gian nào nghe mình nói gì cả.
Nhìn thấy vẻ mặt ra sức khinh thường của anh, A Tử trong lòng lại thầm phỉ nhổ. Cho xin đi, anh mà được ở cạnh Thượng Quan Dao không phải cũng hận bản thân không thể biến thành "keo dính chuột" mà dính chặt lên người cô à.
Đang lúc này điện thoại bí mật của anh ở bên dưới tủ vang lên âm thanh, có người gọi đến. Anh giật mình, vậy mà lại đến thời gian ước định báo cáo rồi à. Cầm điện thoại cũ kĩ, Lăng Thiếu Phàm nhìn dãy số quen thuộc trên đó, rồi phất tay ý bảo A Tử mau trở lại làm việc của mình đi. Sau khi anh ta đi rồi, anh mới bắt máy, đưa điện thoại lên một bên tai.
[Alo.] - Môi mỏng bạc mấp máy.
[Bên con thế nào rồi?] - Giọng Thượng Quan Dực bên kia có chút mệt mỏi hỏi, thời gian trôi qua nhanh chóng, dòng đời thay đổi không ngừng cũng làm cho con người cứng rắn, mạnh mẽ phải vì nó mà thay đổi.
[Vẫn bình thường, nhưng hiện tại con muốn về thành phố A. Lại không thể về, hình như là có ai đó ngăn cản thì phải.] - Anh không muốn giấu, cũng quyết muốn nói với ông, để nhờ ông giúp đỡ.
Vì hiện tại người anh có thể tin tưởng tuyệt đối không nhiều, vừa hay gia đình Thượng Quan chính là được anh đặt ở hàng đầu. Một người là thầy, một người là người anh yêu. Lại được tiếp xúc từ nhỏ, người ta thường nói trẻ nhỏ rất nhạy cảm, nhưng đặc biệt hơn cả vẫn là đối mặt với sự đời sớm, giữa cái thiện và cái ác, lòng người bất định. Anh đã nhìn rõ từ lâu, chỉ có nhà Thượng Quan mới đối tốt với mình, đến cả nhà bố mẹ đẻ Lăng gia cũng ít người đối xử với anh chân thành, ngoài cô họ Lăng Tú Cầu yếu ớt, bệnh tật.
[À, chuyện này thì ta cũng không tiện giải quyết. Con cứ ở đấy trước đi đã, ta sẽ điều tra thử xem ai đang giở trò." - Thượng Quan Dực có vẻ hơi lúng túng khi còn chưa nói gì, anh đã nhắc đến chuyện này. Con gái ông hôm trước mới báo tin tức về không được nói hay can thiệp gì về chuyện thằng nhóc này bị nó cho người ngăn cản ở lại thành phố S.
[Có phải thầy biết chuyện gì đó không?] - Từ giọng điệu ban nãy, dù có áp chế cho bình tĩnh thế nào đi nữa, anh vẫn cảm nhận được ông đang bối rối. Thân đã đi theo Thượng Quan Dực hơn hai mươi năm làm sao không thể đoán được điều gì từ thái độ của ông.
[Con cứ ở đấy tạm một thời gian, đợi người bên đây thả thì hẳn về.] - Ông cuối cùng vẫn chịu thả ra một chút tin tức là anh bị người khác giữ lại, chứ không có những chuyện khác như anh tự suy diễn.
[Được rồi… Tần suất giao dịch vũ khí giữa Tôn gia cùng người bên nước W ngày càng tăng. Nửa tháng trở lại đây đã hoàn thành gần hai kho vũ khí lớn.] - Anh cũng không bắt ép, "bố vợ" của anh rất giống "vợ" anh đấy có được không. Cứng đầu, chuyện không muốn nói có bắt ép thế nào cũng không thể lấy được một chút tin tức gì.
[Gần hai kho vũ khí lớn?] - Giọng nói trầm khàn của Thượng Quan Dực có chút cao vút, hai kho vũ khí lớn là phải nhiều đến mức độ nào chứ. Một kho lớn có thể chỉ cần một cái nhấc tay liền có thể diệt cả một nước nhỏ, ở đầy còn là gần đầy hai kho vũ khí theo giọng điệu của anh thì chắc chắn là còn chưa có dừng lại ở mức này.
[Thầy tạm thời cứ yên tâm, con ban đầu nhận được những đơn giao dịch này cũng rất bất ngờ. Nhưng hình như là bọn chúng chỉ là tích trữ lại thôi, chưa có dấu hiệu sẽ sử dụng, ngoài kho sau khi đã chất đầy thì liền dán lệnh cấm lâu dài không cho bất kỳ một ai đến gần nữa.] - Anh thấy ông kinh ngạc như vậy thì nói tiếp, phải rút kinh nghiệm lần sau nói hết câu, nếu không "bố vợ" của anh lại giật mình đau tim thì ai gả vợ cho anh đây.
[Ừm, con giữ gìn sức khoẻ đấy. Ở bên thành phố S không giống như bên đây, khí hậu thay đổi thất thường. Đến con nhóc 'da trâu' kia còn bị bệnh được thì con cũng không ngoại lệ.] - Thượng Quan Dực nói một hồi lại quay về mắng con gái của mình, hẳn là rất bức xúc với việc làm của cô. Nhưng cũng giận vì cô thế mà lại không biết chăm lo cho bản thân, để bị bệnh thế kia. Ông biết được chuyện này cũng là lúc mà nó gọi điện báo về, nghe giọng điệu khản đặc, hỏi mãi mới moi được, hoá ra là bị bệnh ở thành phố S này.
[Không, cô ấy không khỏe mạnh như thầy nghĩ đâu.] - Nhắc đến cô, miệng lại mỉm cười, khóe mắt cong cong hiển nhiên là rất vui vẻ.
Mà lão cha nhà cô ở bên kia thì thở dài, thằng nhóc này chắc còn lâu lắm mới có thể "địch" lại được con nhóc tinh ranh kia…
***
"Dao Dao, lâu như vậy rồi mà em vẫn không cho anh động vào mình à, thế em lấy anh về chỉ để làm kiểng thôi sao?" - Tôn Thành Thắng mặc một cái áo choàng tắm vừa từ phòng tắm đi ra, hẳn là mới đi phóng túng về đã chạy đến "nài nỉ" cô sủng hạnh. Xin lỗi, ông không xứng.
"Như tôi đã nói, tôi chỉ là 'cây hái ra tiền' của ông mà thôi. Vì muốn lấy lòng tin, cũng như tiện bề làm việc nên mới muốn có danh phận này. Hai chúng ta không ai nợ ai, ông nên nhớ tôi vẫn có thể một tay bẻ cổ ông ngay bây giờ đấy." - Cô trên giường của mình vắt chéo chân, vừa rồi đi ra ngoài xử lý một chút chuyện không có ở nhà nên lão ta vào phòng lúc nào cũng không hay.
"Nhưng em thử nghĩ xem, lâu như vậy…" - Ông ta còn định đi gần lại với cô hơn liền bị cô lạnh giọng cắt ngang.
"Đi ra ngoài được rồi đó, tôi còn phải nghỉ ngơi. Ngày mai rất nhiều việc, không có nhiều thời gian để đôi co với ông." - Cô nói rồi không quan tâm mà chui vào trong chăn, đến đồ mặc trên người cũng lười thay, nhà tắm chưa khử khuẩn. Cô không thích cũng không muốn tắm trong bầu "khí khuyển" đó.
"Em…" - Còn định nói gì đó nữa nhưng vừa lúc cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm mạnh xuống, lão liền rùng mình một cái, biết cô đã tức giận. Nếu còn không chịu đi ra ngoài nhất định sẽ gặp chuyện.
Lão ta vừa đi, cô cũng mở mắt. Trong ánh mắt đầy suy tư, màn đêm mơ màng cùng ánh trăng sáng rực làm rõ nét đôi mắt cuốn mất hồn người khác.
"Thiếu Phàm, tôi nhớ cậu rồi đấy." - Cô khẽ lẩm bẩm nhưng rồi lại tự cười giễu cợt chính mình. Anh bị giữ ở lại cũng là do mình quyết định, vì cớ gì mà muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ chứ.
Đêm nay thật lạnh, không ấm như lúc trước được nằm trong vòng tay của cậu ấy. Thật lạ lùng, con người ta khi nhận được thứ gì đó tốt liền sẽ cả đời không quên, rằng "thứ đó" chính là thuộc quyền sở hữu của mình.
***
"Boss, chúng ta vẫn chưa thể về thành phố A được. Bên kia hình như có người cố ý ngăn cản tất cả các chuyến bay trở về đó của anh." - A Tử đứng trước bàn làm việc cúi đầu người đàn ông vẻ mặt dù không hiện rõ tức giận nhưng khí lạnh trên người đã nói lên tất cả.
"Vẫn không được?" - Lăng Thiếu Phàm ánh mắt sắc bén, suy tư. Ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn.
Vốn dĩ sau khi cô trở về thành phố A, anh vẫn luôn muốn trở lại nơi đó làm việc thay vì cứ ở mãi bên đây. Nhưng hầu như các chuyến bay ở thành phố S này khi nghe đến tên anh đều luôn gặp sự cố. Hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có người nào đó đang cố gắng muốn giữ anh ở lại đây.
"Đã tìm được nguyên nhân, ai là kẻ ngăn cản chưa?" - Một lúc sau anh lại hỏi.
"Tôi chưa điều tra ra được… Boss, hay là anh thử hỏi ngài Nhiếp xem." - Đắn đo suy nghĩ, rồi lại nghĩ đến Nhiếp Khuynh Ngang.
"Anh ta? Hừ, anh ta hiện tại cứ lăn xăn chạy quanh cô nhóc bảo bối kia của mình rồi. Còn nghe nói là đã đi đến tộc người gì đó để lấy lại lô hàng, nên không thể gặp được." - Nhắc đến người bạn kia của anh cũng thật là, anh là người kéo cô đến cứu mạng anh ta đấy có được không. Thế mà lại chả chịu dành chút thời gian nào nghe mình nói gì cả.
Nhìn thấy vẻ mặt ra sức khinh thường của anh, A Tử trong lòng lại thầm phỉ nhổ. Cho xin đi, anh mà được ở cạnh Thượng Quan Dao không phải cũng hận bản thân không thể biến thành "keo dính chuột" mà dính chặt lên người cô à.
Đang lúc này điện thoại bí mật của anh ở bên dưới tủ vang lên âm thanh, có người gọi đến. Anh giật mình, vậy mà lại đến thời gian ước định báo cáo rồi à. Cầm điện thoại cũ kĩ, Lăng Thiếu Phàm nhìn dãy số quen thuộc trên đó, rồi phất tay ý bảo A Tử mau trở lại làm việc của mình đi. Sau khi anh ta đi rồi, anh mới bắt máy, đưa điện thoại lên một bên tai.
[Alo.] - Môi mỏng bạc mấp máy.
[Bên con thế nào rồi?] - Giọng Thượng Quan Dực bên kia có chút mệt mỏi hỏi, thời gian trôi qua nhanh chóng, dòng đời thay đổi không ngừng cũng làm cho con người cứng rắn, mạnh mẽ phải vì nó mà thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Vẫn bình thường, nhưng hiện tại con muốn về thành phố A. Lại không thể về, hình như là có ai đó ngăn cản thì phải.] - Anh không muốn giấu, cũng quyết muốn nói với ông, để nhờ ông giúp đỡ.
Vì hiện tại người anh có thể tin tưởng tuyệt đối không nhiều, vừa hay gia đình Thượng Quan chính là được anh đặt ở hàng đầu. Một người là thầy, một người là người anh yêu. Lại được tiếp xúc từ nhỏ, người ta thường nói trẻ nhỏ rất nhạy cảm, nhưng đặc biệt hơn cả vẫn là đối mặt với sự đời sớm, giữa cái thiện và cái ác, lòng người bất định. Anh đã nhìn rõ từ lâu, chỉ có nhà Thượng Quan mới đối tốt với mình, đến cả nhà bố mẹ đẻ Lăng gia cũng ít người đối xử với anh chân thành, ngoài cô họ Lăng Tú Cầu yếu ớt, bệnh tật.
[À, chuyện này thì ta cũng không tiện giải quyết. Con cứ ở đấy trước đi đã, ta sẽ điều tra thử xem ai đang giở trò." - Thượng Quan Dực có vẻ hơi lúng túng khi còn chưa nói gì, anh đã nhắc đến chuyện này. Con gái ông hôm trước mới báo tin tức về không được nói hay can thiệp gì về chuyện thằng nhóc này bị nó cho người ngăn cản ở lại thành phố S.
[Có phải thầy biết chuyện gì đó không?] - Từ giọng điệu ban nãy, dù có áp chế cho bình tĩnh thế nào đi nữa, anh vẫn cảm nhận được ông đang bối rối. Thân đã đi theo Thượng Quan Dực hơn hai mươi năm làm sao không thể đoán được điều gì từ thái độ của ông.
[Con cứ ở đấy tạm một thời gian, đợi người bên đây thả thì hẳn về.] - Ông cuối cùng vẫn chịu thả ra một chút tin tức là anh bị người khác giữ lại, chứ không có những chuyện khác như anh tự suy diễn.
[Được rồi… Tần suất giao dịch vũ khí giữa Tôn gia cùng người bên nước W ngày càng tăng. Nửa tháng trở lại đây đã hoàn thành gần hai kho vũ khí lớn.] - Anh cũng không bắt ép, "bố vợ" của anh rất giống "vợ" anh đấy có được không. Cứng đầu, chuyện không muốn nói có bắt ép thế nào cũng không thể lấy được một chút tin tức gì.
[Gần hai kho vũ khí lớn?] - Giọng nói trầm khàn của Thượng Quan Dực có chút cao vút, hai kho vũ khí lớn là phải nhiều đến mức độ nào chứ. Một kho lớn có thể chỉ cần một cái nhấc tay liền có thể diệt cả một nước nhỏ, ở đầy còn là gần đầy hai kho vũ khí theo giọng điệu của anh thì chắc chắn là còn chưa có dừng lại ở mức này.
[Thầy tạm thời cứ yên tâm, con ban đầu nhận được những đơn giao dịch này cũng rất bất ngờ. Nhưng hình như là bọn chúng chỉ là tích trữ lại thôi, chưa có dấu hiệu sẽ sử dụng, ngoài kho sau khi đã chất đầy thì liền dán lệnh cấm lâu dài không cho bất kỳ một ai đến gần nữa.] - Anh thấy ông kinh ngạc như vậy thì nói tiếp, phải rút kinh nghiệm lần sau nói hết câu, nếu không "bố vợ" của anh lại giật mình đau tim thì ai gả vợ cho anh đây.
[Ừm, con giữ gìn sức khoẻ đấy. Ở bên thành phố S không giống như bên đây, khí hậu thay đổi thất thường. Đến con nhóc 'da trâu' kia còn bị bệnh được thì con cũng không ngoại lệ.] - Thượng Quan Dực nói một hồi lại quay về mắng con gái của mình, hẳn là rất bức xúc với việc làm của cô. Nhưng cũng giận vì cô thế mà lại không biết chăm lo cho bản thân, để bị bệnh thế kia. Ông biết được chuyện này cũng là lúc mà nó gọi điện báo về, nghe giọng điệu khản đặc, hỏi mãi mới moi được, hoá ra là bị bệnh ở thành phố S này.
[Không, cô ấy không khỏe mạnh như thầy nghĩ đâu.] - Nhắc đến cô, miệng lại mỉm cười, khóe mắt cong cong hiển nhiên là rất vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà lão cha nhà cô ở bên kia thì thở dài, thằng nhóc này chắc còn lâu lắm mới có thể "địch" lại được con nhóc tinh ranh kia…
***
"Dao Dao, lâu như vậy rồi mà em vẫn không cho anh động vào mình à, thế em lấy anh về chỉ để làm kiểng thôi sao?" - Tôn Thành Thắng mặc một cái áo choàng tắm vừa từ phòng tắm đi ra, hẳn là mới đi phóng túng về đã chạy đến "nài nỉ" cô sủng hạnh. Xin lỗi, ông không xứng.
"Như tôi đã nói, tôi chỉ là 'cây hái ra tiền' của ông mà thôi. Vì muốn lấy lòng tin, cũng như tiện bề làm việc nên mới muốn có danh phận này. Hai chúng ta không ai nợ ai, ông nên nhớ tôi vẫn có thể một tay bẻ cổ ông ngay bây giờ đấy." - Cô trên giường của mình vắt chéo chân, vừa rồi đi ra ngoài xử lý một chút chuyện không có ở nhà nên lão ta vào phòng lúc nào cũng không hay.
"Nhưng em thử nghĩ xem, lâu như vậy…" - Ông ta còn định đi gần lại với cô hơn liền bị cô lạnh giọng cắt ngang.
"Đi ra ngoài được rồi đó, tôi còn phải nghỉ ngơi. Ngày mai rất nhiều việc, không có nhiều thời gian để đôi co với ông." - Cô nói rồi không quan tâm mà chui vào trong chăn, đến đồ mặc trên người cũng lười thay, nhà tắm chưa khử khuẩn. Cô không thích cũng không muốn tắm trong bầu "khí khuyển" đó.
"Em…" - Còn định nói gì đó nữa nhưng vừa lúc cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm mạnh xuống, lão liền rùng mình một cái, biết cô đã tức giận. Nếu còn không chịu đi ra ngoài nhất định sẽ gặp chuyện.
Lão ta vừa đi, cô cũng mở mắt. Trong ánh mắt đầy suy tư, màn đêm mơ màng cùng ánh trăng sáng rực làm rõ nét đôi mắt cuốn mất hồn người khác.
"Thiếu Phàm, tôi nhớ cậu rồi đấy." - Cô khẽ lẩm bẩm nhưng rồi lại tự cười giễu cợt chính mình. Anh bị giữ ở lại cũng là do mình quyết định, vì cớ gì mà muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ chứ.
Đêm nay thật lạnh, không ấm như lúc trước được nằm trong vòng tay của cậu ấy. Thật lạ lùng, con người ta khi nhận được thứ gì đó tốt liền sẽ cả đời không quên, rằng "thứ đó" chính là thuộc quyền sở hữu của mình.
***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro