DIỄN
2024-11-14 01:18:11
"Tôi đi đây." - Cuộc vui rồi cũng sẽ đến lúc tàn, Thượng Quan Dao chiều ngày hôm sau đã nhất quyết muốn về, nên Lăng Thiếu Phàm cũng không cản được nữa.
"Được rồi, em cẩn thận đấy. Nếu mà để tôi biết được em không chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình thì tôi sẽ… tôi sẽ không để em xuống giường ba ngày ba đêm." - Không tìm được cách nào uy hiếp được cô, nên mới nảy ra ý nghĩ xấu xa này.
Cô nhún vai một cái kéo vali đi như kiểu tôi còn sợ mấy trò hù doạ con nít này à.
Sau khi cô lên xe đi, A Tử từ phía sau tiến lên nói:
"Hôm đó, tôi không theo kịp cô ấy. Vừa đi xuống thì chỉ thấy loáng thoáng được có một người đàn ông chở cô ấy đi rồi." - Từ hôm qua khi Thượng Quan Dao đã trở về, A Tử vẫn tìm kiếm cô ở bên ngoài. Mãi đến nửa đêm mới nhận được điện thoại của Boss nói cô trở về rồi, anh ta vừa trở về vừa mắng Lăng Thiếu Phàm làm ơn đối xử tốt với người của mình một chút được không thế hả.
Hôm qua báo cáo chuyện của Mộ Dung Địch trước, mà anh lại vội trở về nhìn xem cô thế nào nên A Tử mới quên bén mất chuyện này, đến giờ mới có thể báo cáo.
"Ở đây cô ấy còn quen ai nữa chứ. Mộ Dung Bạch sao?" - Anh hỏi.
"Theo như tôi nhớ và ước chừng thì không phải Mộ Dung Bạch mà là một người nào đó rất quen thuộc. Nhưng mãi mà tôi không nhớ ra được đó là ai…" - A Tử suy tư, cảm thấy bóng lưng hôm qua của người đàn ông đó rất quen nhưng lại không thể nhớ được đã gặp ở đâu.
"Boss, La Anh Anh ở bệnh viện không thấy đâu nữa, tôi sợ cô ta gây khó dễ cho ch… cô Thượng Quan." - Dù có nhanh nhạy đến mấy vẫn sẽ theo thói quen mà gọi, suýt tí nữa thì lộ tẩy, cậu ta giả vờ đưa tay lên ho khan.
"Cậu nghĩ cô ta có thể làm gì được cô Thượng Quan?" - A Tử nhún vai, vẻ mặt rất khinh thường La Anh Anh kia.
"Tôi chỉ nói vậy thôi, 'vợ' có cần phải phản ứng như vậy không?" - A Hành lại bắt đầu giở thói trêu chọc người kia.
"Cậu… cậu…" - A Tử tức giận đến dậm chân, anh ta đây là bị trêu đùa trắng trợn trước mặt Boss, còn đâu hình tượng đẹp đẽ của mình nữa.
"Tôi trở về làm việc đây Boss." - Trêu đùa được ai đó xong, trông có vẻ rất thỏa mãn mà xin đi trước, nếu còn đứng đây không biết anh ta lúc nào sẽ xù lông lên mà vồ đến mình.
"Ừm." - Anh khẽ gật đầu với cậu ta, rồi xoay lưng đi lên lầu.
A Hành nói xong đã sớm đi khỏi, chỉ còn lại một mình A Tử nghi ngờ nhìn bóng lưng của cậu ta, trong đầu như nảy ra cái gì đó.
…
Sân bay.
Thượng Quan Dao vừa đặt chân xuống đã phát giác ra phía sau có người đi theo, khẽ nhếch môi. Còn dám có gan đi theo đến tận đây à.
Cô cũng rất là "bận rộn" kéo vali đi vòng vèo ở sân bay rộng lớn. Chỗ đông người là chỗ dễ cắt đuôi nhất, nhưng cô lại cứ thích thả chậm tốc độ để La Anh Anh có thể vác cái tay bó bột kia theo kịp phía sau, nhưng không dám chạy thẳng đến trước mặt cô.
Mà ả cũng biết cô hình như là đang "chơi" mình chứ, chỉ vì tức giận che mờ lý trí cứ cố chấp đuổi theo. Nhìn lên lịch các chuyến bay chỉ còn mười lăm phút nữa sẽ đến chuyến của mình. Nên cô đẩy nhanh tốc độ.
"Chẳng phải cô muốn đến đây 'tiễn' tôi sao, vậy thì để bảo vệ ở đây 'tiễn' cô về một đoạn."
Thượng Quan Dao kéo vali chạy đến gần một tên bảo vệ, vẻ mặt thật rất đáng thương, mỏng manh cần người che chở.
"Tôi cảm thấy hình như mình bị theo dõi." - Giọng nói trầm ấm bị cô ém xuống trở nên ngọt ngào, nhẹ nhàng.
"Người nào?" - Thấy cô xinh đẹp, hiền dịu như vậy khiến tên kia đã "đổ" từ lâu nhưng vẫn là giả vờ nghiêm nghị.
"Anh có thấy phía sau tôi còn có một người phụ nữ tay bó bột không?" - Cô tiến khuôn mặt xinh đẹp đến nói nhỏ với bảo vệ, ở cự ly gần như vậy vẻ quyến rũ từ cô lại tăng lên khiến yết hầu hắn lên xuống liên tục.
"Đúng là có, nhưng cô chắc cô ta sẽ gây hại cho cô?" - Chịu không được sự kích thích này, hắn liền lia mắt sang nhìn về hướng cô nói. Quả thật thấy La Anh Anh, nhưng rất nghi ngờ, vì cô ta - một người phụ nữ lại bị bó tay như thế làm sao có thể.
"Anh không biết đấy chứ, nếu như một người đàn ông như anh đi đến gây chuyện với cô ta, thì người chịu thiệt chính là anh. Cô ta là một kẻ điên, rất là lợi hại đó." - Vẻ mặt ngây thơ như một thiếu nữ chưa trải việc đời nói, nếu như để Lăng Thiếu Phàm biết được vì La Anh Anh mà người phụ nữ của mình có vẻ mặt đó với người đàn ông khác, thì sẽ lập tức cho người trói cô ả lại, rồi quăng xuống biển cho cá ăn.
"Thật sự?" - Vẻ mặt rất không tin tưởng, mặt dù cô rất xinh đẹp nhưng anh ta cũng không có dễ dụ đâu nha.
"Hiện tại anh cũng có thể thử, chỉ lại nói chuyện thôi, cô ta cũng sẽ quật ngã anh. Nhưng mà thôi đi, như thế thì thiệt cho anh lắm." - Hai bàn tay phải cố gắng lắm mới đưa lên xoa nắn để diễn cho giống nết "e thẹn".
"Không sao, chỉ là lại hỏi bình thường thôi. Cô ta chắc cũng sẽ không như lời cô nói đâu, yên tâm." - Kẻ kia thấy cô "nhút nhát" như vậy liền muốn đi đến kia thử, để cô không "sợ hãi" nữa.
Hắn vừa đi nên không có thấy vẻ mặt lúc này của Thượng Quan Dao, thật sự là muốn bao nhiêu chán ghét liền có bấy nhiêu. Còn rất là "thiện chí" quay lại nháy mắt với La Anh Anh phía xa, khiến cô ả tức điên người lên. Định chạy lại nhưng cũng vừa lúc tên bảo vệ kia đi đến.
"Chào…" - Còn chưa nói được chữ thứ hai hắn đã bị La Anh Anh quật ngã như lời cô nói. Lúc nãy thấy hai người này đứng nói chuyện rất lâu. Cho nên "ghét ai ghét cả đường đi lối về", tên này cũng không nằm ngoài danh sách. Chịu thôi bảo vệ thì không thể nào so được với binh lính được huấn luyện chuyên nghiệp, dù chỉ còn một bên tay, cô ả cũng có thể nắm lấy kẹp cổ, tiếp đến dùng chân gạt chân hắn quật ngã ra phía sau.
"Hừ…" - Đứng nhìn hắn từ trên xuống dưới như nhìn một con "kiến hôi", rất khinh bỉ rồi định quay đi.
"Mau đưa một đội đến khu cổng vào, ở đây có một người phụ nữ gây rối. Tôi không thể chế trụ được cô ta, còn… bị đánh." - Cắn răng nói, cho dù không phải vì cô nhưng cũng là vì mình. Một người đàn ông lại bị một người phụ nữ chỉ một chiêu đánh bại, rất mất mặt.
La Anh Anh đi được vài bước thì lại có một đám bảo vệ chạy đến bao vây lấy cô ta, năng suất làm việc ở đây cũng thật quá nhanh.
"Mời cô đi theo chúng tôi." - Một trong những tên bảo vệ đứng lên nói chuyện rất lịch sự.
"Các… các anh làm gì vậy?" - La Anh Anh cắn răng, một tên còn được nhưng một đám thì không. Cô ta không thể xử lý được nếu chỉ có một bên tay. Nên đành bày ra vẻ mặt nhu nhược, đáng yêu như sắp khóc đến nơi.
"Cô… cô đừng khóc đấy. Có chuyện gì sao?" - Tên kia thấy cô ả như vậy thì quay sang lườm tên bảo vệ vừa rồi bị đánh.
Tên kia cứng đờ, con người thật sự có thể nói lật mặt liền lật nhanh như lật bánh tráng vậy sao.
"Tôi bị lạc người thân, lúc nãy chị tôi vẫn còn ở đây. Vậy mà anh bảo vệ này từ đâu chạy đến chặn lại khiến tôi không thể chạy theo chị của mình." - Uất ức, như cáo trạng.
"Ồ, vậy sao. Vậy có cần chúng tôi tìm giúp không?" - Người kia hiền hoà nói, nhìn vẻ mặt cô ả cũng rất đáng tin nên mới không có chút phòng bị, nghi ngờ.
"Không cần đâu, tôi đi tìm một lát là thấy ấy mà." - Dè dặt lùi lại.
Mấy tên bảo vệ vì thấy đáng thương mà thả La Anh Anh đi, còn quay lại lườm tên bị đánh. Hắn thật là ức đến không thể chịu được.
"Các người lườm, không tin chứ gì. Được, đến phòng an ninh mà xem." - Hắn la lối, kéo cả bọn đến phòng an ninh để xem lại camera.
"Đây, đây chính là cô gái bị theo dõi kia." - Tên bị đánh chỉ vào cô trên màn hình, rồi lại chỉ về phía La Anh Anh đi đằng sau trên màn hình.
"Nhìn đi, cái vẻ mặt này có gì gọi là chị em gái không. Đây là hận không thể giết cô gái này ngay tức khắc ấy chứ." - Tên kia hừ lạnh.
Nhưng vẫn chưa có ai tin lời người này lắm, cho đến khi chính mắt nhìn thấy một cô gái nhỏ, còn bị thương một bên tay quật ngã một người đàn ông cao lớn hơn mình chỉ một phát một. Quả, quả thật diễn giỏi như vậy.
…
La Anh Anh sau khi thoát được liền nhìn xung quanh tìm kiếm, lại không hề thấy bóng dáng của cô ở đâu nữa, thật sự tức điên lên.
Thượng Quan Dao đương nhiên đã vào phòng vệ sinh thay đổi thành gương mặt của Tôn Dao, lên máy bay từ sớm rồi. Cô ả lấy đâu ra tự tin để chơi với cô chứ.
***
"Được rồi, em cẩn thận đấy. Nếu mà để tôi biết được em không chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình thì tôi sẽ… tôi sẽ không để em xuống giường ba ngày ba đêm." - Không tìm được cách nào uy hiếp được cô, nên mới nảy ra ý nghĩ xấu xa này.
Cô nhún vai một cái kéo vali đi như kiểu tôi còn sợ mấy trò hù doạ con nít này à.
Sau khi cô lên xe đi, A Tử từ phía sau tiến lên nói:
"Hôm đó, tôi không theo kịp cô ấy. Vừa đi xuống thì chỉ thấy loáng thoáng được có một người đàn ông chở cô ấy đi rồi." - Từ hôm qua khi Thượng Quan Dao đã trở về, A Tử vẫn tìm kiếm cô ở bên ngoài. Mãi đến nửa đêm mới nhận được điện thoại của Boss nói cô trở về rồi, anh ta vừa trở về vừa mắng Lăng Thiếu Phàm làm ơn đối xử tốt với người của mình một chút được không thế hả.
Hôm qua báo cáo chuyện của Mộ Dung Địch trước, mà anh lại vội trở về nhìn xem cô thế nào nên A Tử mới quên bén mất chuyện này, đến giờ mới có thể báo cáo.
"Ở đây cô ấy còn quen ai nữa chứ. Mộ Dung Bạch sao?" - Anh hỏi.
"Theo như tôi nhớ và ước chừng thì không phải Mộ Dung Bạch mà là một người nào đó rất quen thuộc. Nhưng mãi mà tôi không nhớ ra được đó là ai…" - A Tử suy tư, cảm thấy bóng lưng hôm qua của người đàn ông đó rất quen nhưng lại không thể nhớ được đã gặp ở đâu.
"Boss, La Anh Anh ở bệnh viện không thấy đâu nữa, tôi sợ cô ta gây khó dễ cho ch… cô Thượng Quan." - Dù có nhanh nhạy đến mấy vẫn sẽ theo thói quen mà gọi, suýt tí nữa thì lộ tẩy, cậu ta giả vờ đưa tay lên ho khan.
"Cậu nghĩ cô ta có thể làm gì được cô Thượng Quan?" - A Tử nhún vai, vẻ mặt rất khinh thường La Anh Anh kia.
"Tôi chỉ nói vậy thôi, 'vợ' có cần phải phản ứng như vậy không?" - A Hành lại bắt đầu giở thói trêu chọc người kia.
"Cậu… cậu…" - A Tử tức giận đến dậm chân, anh ta đây là bị trêu đùa trắng trợn trước mặt Boss, còn đâu hình tượng đẹp đẽ của mình nữa.
"Tôi trở về làm việc đây Boss." - Trêu đùa được ai đó xong, trông có vẻ rất thỏa mãn mà xin đi trước, nếu còn đứng đây không biết anh ta lúc nào sẽ xù lông lên mà vồ đến mình.
"Ừm." - Anh khẽ gật đầu với cậu ta, rồi xoay lưng đi lên lầu.
A Hành nói xong đã sớm đi khỏi, chỉ còn lại một mình A Tử nghi ngờ nhìn bóng lưng của cậu ta, trong đầu như nảy ra cái gì đó.
…
Sân bay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Dao vừa đặt chân xuống đã phát giác ra phía sau có người đi theo, khẽ nhếch môi. Còn dám có gan đi theo đến tận đây à.
Cô cũng rất là "bận rộn" kéo vali đi vòng vèo ở sân bay rộng lớn. Chỗ đông người là chỗ dễ cắt đuôi nhất, nhưng cô lại cứ thích thả chậm tốc độ để La Anh Anh có thể vác cái tay bó bột kia theo kịp phía sau, nhưng không dám chạy thẳng đến trước mặt cô.
Mà ả cũng biết cô hình như là đang "chơi" mình chứ, chỉ vì tức giận che mờ lý trí cứ cố chấp đuổi theo. Nhìn lên lịch các chuyến bay chỉ còn mười lăm phút nữa sẽ đến chuyến của mình. Nên cô đẩy nhanh tốc độ.
"Chẳng phải cô muốn đến đây 'tiễn' tôi sao, vậy thì để bảo vệ ở đây 'tiễn' cô về một đoạn."
Thượng Quan Dao kéo vali chạy đến gần một tên bảo vệ, vẻ mặt thật rất đáng thương, mỏng manh cần người che chở.
"Tôi cảm thấy hình như mình bị theo dõi." - Giọng nói trầm ấm bị cô ém xuống trở nên ngọt ngào, nhẹ nhàng.
"Người nào?" - Thấy cô xinh đẹp, hiền dịu như vậy khiến tên kia đã "đổ" từ lâu nhưng vẫn là giả vờ nghiêm nghị.
"Anh có thấy phía sau tôi còn có một người phụ nữ tay bó bột không?" - Cô tiến khuôn mặt xinh đẹp đến nói nhỏ với bảo vệ, ở cự ly gần như vậy vẻ quyến rũ từ cô lại tăng lên khiến yết hầu hắn lên xuống liên tục.
"Đúng là có, nhưng cô chắc cô ta sẽ gây hại cho cô?" - Chịu không được sự kích thích này, hắn liền lia mắt sang nhìn về hướng cô nói. Quả thật thấy La Anh Anh, nhưng rất nghi ngờ, vì cô ta - một người phụ nữ lại bị bó tay như thế làm sao có thể.
"Anh không biết đấy chứ, nếu như một người đàn ông như anh đi đến gây chuyện với cô ta, thì người chịu thiệt chính là anh. Cô ta là một kẻ điên, rất là lợi hại đó." - Vẻ mặt ngây thơ như một thiếu nữ chưa trải việc đời nói, nếu như để Lăng Thiếu Phàm biết được vì La Anh Anh mà người phụ nữ của mình có vẻ mặt đó với người đàn ông khác, thì sẽ lập tức cho người trói cô ả lại, rồi quăng xuống biển cho cá ăn.
"Thật sự?" - Vẻ mặt rất không tin tưởng, mặt dù cô rất xinh đẹp nhưng anh ta cũng không có dễ dụ đâu nha.
"Hiện tại anh cũng có thể thử, chỉ lại nói chuyện thôi, cô ta cũng sẽ quật ngã anh. Nhưng mà thôi đi, như thế thì thiệt cho anh lắm." - Hai bàn tay phải cố gắng lắm mới đưa lên xoa nắn để diễn cho giống nết "e thẹn".
"Không sao, chỉ là lại hỏi bình thường thôi. Cô ta chắc cũng sẽ không như lời cô nói đâu, yên tâm." - Kẻ kia thấy cô "nhút nhát" như vậy liền muốn đi đến kia thử, để cô không "sợ hãi" nữa.
Hắn vừa đi nên không có thấy vẻ mặt lúc này của Thượng Quan Dao, thật sự là muốn bao nhiêu chán ghét liền có bấy nhiêu. Còn rất là "thiện chí" quay lại nháy mắt với La Anh Anh phía xa, khiến cô ả tức điên người lên. Định chạy lại nhưng cũng vừa lúc tên bảo vệ kia đi đến.
"Chào…" - Còn chưa nói được chữ thứ hai hắn đã bị La Anh Anh quật ngã như lời cô nói. Lúc nãy thấy hai người này đứng nói chuyện rất lâu. Cho nên "ghét ai ghét cả đường đi lối về", tên này cũng không nằm ngoài danh sách. Chịu thôi bảo vệ thì không thể nào so được với binh lính được huấn luyện chuyên nghiệp, dù chỉ còn một bên tay, cô ả cũng có thể nắm lấy kẹp cổ, tiếp đến dùng chân gạt chân hắn quật ngã ra phía sau.
"Hừ…" - Đứng nhìn hắn từ trên xuống dưới như nhìn một con "kiến hôi", rất khinh bỉ rồi định quay đi.
"Mau đưa một đội đến khu cổng vào, ở đây có một người phụ nữ gây rối. Tôi không thể chế trụ được cô ta, còn… bị đánh." - Cắn răng nói, cho dù không phải vì cô nhưng cũng là vì mình. Một người đàn ông lại bị một người phụ nữ chỉ một chiêu đánh bại, rất mất mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Anh Anh đi được vài bước thì lại có một đám bảo vệ chạy đến bao vây lấy cô ta, năng suất làm việc ở đây cũng thật quá nhanh.
"Mời cô đi theo chúng tôi." - Một trong những tên bảo vệ đứng lên nói chuyện rất lịch sự.
"Các… các anh làm gì vậy?" - La Anh Anh cắn răng, một tên còn được nhưng một đám thì không. Cô ta không thể xử lý được nếu chỉ có một bên tay. Nên đành bày ra vẻ mặt nhu nhược, đáng yêu như sắp khóc đến nơi.
"Cô… cô đừng khóc đấy. Có chuyện gì sao?" - Tên kia thấy cô ả như vậy thì quay sang lườm tên bảo vệ vừa rồi bị đánh.
Tên kia cứng đờ, con người thật sự có thể nói lật mặt liền lật nhanh như lật bánh tráng vậy sao.
"Tôi bị lạc người thân, lúc nãy chị tôi vẫn còn ở đây. Vậy mà anh bảo vệ này từ đâu chạy đến chặn lại khiến tôi không thể chạy theo chị của mình." - Uất ức, như cáo trạng.
"Ồ, vậy sao. Vậy có cần chúng tôi tìm giúp không?" - Người kia hiền hoà nói, nhìn vẻ mặt cô ả cũng rất đáng tin nên mới không có chút phòng bị, nghi ngờ.
"Không cần đâu, tôi đi tìm một lát là thấy ấy mà." - Dè dặt lùi lại.
Mấy tên bảo vệ vì thấy đáng thương mà thả La Anh Anh đi, còn quay lại lườm tên bị đánh. Hắn thật là ức đến không thể chịu được.
"Các người lườm, không tin chứ gì. Được, đến phòng an ninh mà xem." - Hắn la lối, kéo cả bọn đến phòng an ninh để xem lại camera.
"Đây, đây chính là cô gái bị theo dõi kia." - Tên bị đánh chỉ vào cô trên màn hình, rồi lại chỉ về phía La Anh Anh đi đằng sau trên màn hình.
"Nhìn đi, cái vẻ mặt này có gì gọi là chị em gái không. Đây là hận không thể giết cô gái này ngay tức khắc ấy chứ." - Tên kia hừ lạnh.
Nhưng vẫn chưa có ai tin lời người này lắm, cho đến khi chính mắt nhìn thấy một cô gái nhỏ, còn bị thương một bên tay quật ngã một người đàn ông cao lớn hơn mình chỉ một phát một. Quả, quả thật diễn giỏi như vậy.
…
La Anh Anh sau khi thoát được liền nhìn xung quanh tìm kiếm, lại không hề thấy bóng dáng của cô ở đâu nữa, thật sự tức điên lên.
Thượng Quan Dao đương nhiên đã vào phòng vệ sinh thay đổi thành gương mặt của Tôn Dao, lên máy bay từ sớm rồi. Cô ả lấy đâu ra tự tin để chơi với cô chứ.
***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro