LÃO GIA GỌI NGÀ...
2024-11-14 01:18:11
Thượng Quan Dao sau khi đi vòng quanh quan sát, xác định được trong phòng hoàn toàn không có thiết bị giám sát hay nghe lén liền yên tâm đi tắm rửa.
Đứng trước gương, dùng một thứ nước thuốc đặc hiệu bôi lên phần cổ. Thoáng chốc một lớp da mỏng trên cổ bông lên, cô nắm lấy nó tháo ra một đường. Khuôn mặt tầm thường được thay bởi một khuôn mặt hoàn mỹ khác, mặc dù đã là lên cân nhưng trong cô chẳng khác là bao, khuôn mặt góc cạnh, hoàn hảo đến bất ngờ.
Để dòng nước lạnh chảy lên từng tất da thịt cứng cáp, Thượng Quan Dao nhắm mắt thư thả tận hưởng. Bỗng trong đầu xuất hiện một suy nghĩ khác thường, Tôn Bách dường như mỗi lần gặp mặt đều sẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt này của cô. Đưa tay sờ lên một bên mắt, rồi lại tự gạt bỏ.
“Chỉ là màu mắt hiếm thấy mà thôi.” – Nói rồi khóa nước lau tóc, mặc đồ đi đến trước gương dán lại lớp mặt nạ da người nhân tạo.
Mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy, cô liền đi thẳng ra ngoài tìm đồ ăn, có lẽ do chế độ ăn uống một tháng này của mình ảnh hưởng. Hiện tại lúc nào cô cũng thấy đói bụng.
“Muốn đi đâu?” – Vừa đi ra đóng cửa, phía sau truyền đến âm giọng trầm khàn nam tính.
Cô xoay lại nhướng mày nhìn Tôn Bách cùng người phụ nữ trang điểm đậm phía sau. Quên nữa, lúc này còn phải “hiếu kính” vị công thần đã cho cô có cơ hội vào được tận đây nữa chứ. Làm người không nên quá phũ phàng.
“Đói bụng.” – Nói rồi nhìn xuống cái bụng đã kêu ồm ộp đói meo của mình.
“Muốn gì thì cứ bảo với thím Ngọc. Đây là biệt thự riêng của tôi chứ không phải của bố tôi mà cô còn phải sợ bọn họ sẽ hạ độc hãm hại cô.” – Tôn Bách như chỉ nhìn cô một cái đã rất thấu hiểu mà lên tiếng.
“Ôi chao, bác sĩ mới của anh đấy à. Nhìn tầm thường biết bao.” – Vẫn là người phụ nữ tên Bích Cầm kia thấy cô thì liền cúi thấp đầu xuống Tôn Bách cười đùa.
“Đi thôi, không phải chuyện gì cô cũng có thể chen chân vào quản tôi.” – Anh trầm giọng, khiến sắc mặt cô ta trắng bệch. Đây chính là lần đầu tiên anh vì một người phụ nữ mà quát cô ta.
Bích Cầm liền cụp đuôi, đẩy anh xuống xe đã chờ sẵn ngoài sân. Trước lúc đi xa còn không quên ngoái đầu lại nhìn cô nhiều hơn một khắc, khi đã chạm đến đôi mắt màu hổ phách của cô, ả ta như nhận ra được điều gì đó mà quay đi...
Thượng Quan Dao nhún vai không để ý mấy lời anh nói. Có cam đoan đến mức nào cô cũng sẽ không dễ dàng đặt niềm tin vào. Con người cô vốn không phụ thuộc vào ai, đương nhiên cũng sẽ không tin tưởng bất kì ai ngoài người trong gia đình mình.
Bước xuống phòng bếp, đi về hướng tủ lạnh tìm tòi nghiên cứu còn những thứ gì.
“Tiểu thư đã đói rồi đấy à, người làm hiện tại vẫn chưa đi chợ về cô đợi một lát nhé.” – Vì Tôn Bách thường xuyên không có nhà, có cũng sẽ về rất trễ. Cho nên người làm bọn họ đều đi chợ rất trễ, còn có thể chia ra làm hai đến ba lần đi trong ngày đến nơi cung cấp đồ ăn tươi sống, hải sản cho nhà họ Tôn để giữ cho thực phẩm được tươi mới.
“Ồ, vậy được rồi.” – Cô sau khi nghe nói vậy gật đầu xem như đã hiểu rồi quay đầu trở về phòng. Nhưng đi được vài bước cô lại xoay lại hỏi:
“Ở đây còn chiếc xe nào không, cháu muốn mượn một chút để ra ngoài.”
“Cháu muốn đi đâu à, thế thì để bác Lưu lái xe chở cháu đi.” – Thím Ngọc nói, đại thiếu trước khi cô đến đây quả thật đã tốn rất nhiều tâm sức nha. Từ việc bày biện phòng ngủ, đến thói quen sinh hoạt hằng ngày.
Cứ nhìn xem, vườn hoa mà cậu ấy yêu thích nhất, ban nãy bỗng dưng lại sai người làm dọn cả đi. Mà lúc sáng bà có để ý thấy cô bé này đã nhíu mày khó chịu khi bước qua sân viên của bọn họ, không ngờ được đại thiếu nhà bọn họ còn có một mặt quan tâm người khác như vậy. Không những thế những người làm, vệ sĩ trong nhà còn được cậu ấy hạ lệnh kể từ bây giờ tất cả đều phải mang bao tay mỗi khi làm việc cho cô, một ngày ít nhất khử khuẩn vài lần.
“Được.” – Cô gật đầu.
Nhìn lướt qua đôi tay của thím Ngọc đã được bao bọc bởi một đôi bao tay, cô quả thật rất hài lòng. Ở nhà, những người làm đều biết thói quen của cô nên có thể không cần phải câu nệ như ở đây. Nhà riêng của Tôn Bách - Tôn gia là nơi nào, cô có thể chấp nhận được sự tuỳ tiện của bọn người không biết khi nào nhảy đến "cắn" mình một cái thật đau sao. Lại đi lên lầu chuẩn bị một chút mới xuống dưới, giờ mới để ý lúc mới đến khó chịu bao nhiêu chỉ sau vài tiếng lại khiến cô rất hài lòng. Khuôn viên bên ngoài đã bị dọn đi hết, còn nghe nghe được cả mùi thuốc diệt côn trùng trong không khí.
Bước xuống chiếc BMW màu trắng đậu dưới sân, cô đưa tay mở cửa ngồi vào trong.
“Cháu muốn đến siêu thị gần nhất.” – Cô nói với người khi nãy được thím Ngọc gọi là bác Lưu.
“Được.” – Ông ta gật đầu rồi khởi động cho xe chạy ra ngoài.
“Từ nay trở đi tôi sẽ là tài xế lái xe riêng cho cô. Tiểu thư muốn đi đâu cứ việc nói với tôi.” – Đi được một lúc ông ta lại nói.
Cô nhướng mày.
“Đại thiếu đã dặn dò như thế, cô không cần để tâm nhiều cứ nhớ như vậy là được.” - Thấy thái độ của cô qua kính chiếu hậu, ông ta chỉ biết bật cười giải thích. Cô gái nhỏ này sao lại không như những người khác nhỉ, được đại thiếu của bọn họ trao cho ân điển như vậy, mà còn giống như là rất miễn cưỡng chấp nhận vậy.
“Được.” – Quả thật là cô rất miễn cưỡng có được không.
Không nói gì nữa, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đỡ trán. Có cảm tưởng như bản thân đang được "bao nuôi" vậy.
...
“Xuống xe đi.” – Tôn Bách ngồi một bên ghế sau nhắm mắt tựa lưng ra lệnh.
“Này, có cần phải đuổi em đi ngay như vậy không?” – Bích Cầm trề môi, khuôn mặt được trang điểm đậm xinh đẹp nhăn nhó.
Chiếc xe được người ngồi trên ghế lái cho tắp vào một bên đường. Bích Cầm thấy vậy cũng chỉ biết thở dài mở cửa đi xuống. Nhưng cũng chưa hẳn là đi, mà vòng xuống gõ vào cửa kính phía sau, buộc anh phải hạ xuống.
“Cô gái ban nãy...”
Lời còn chưa nói hết, xe đã chạy nhanh đi chỉ để lại một làn bụi mù khiến cô ta ho sặc sụa. Bích Cầm thật là tức không có chỗ phát tiết, dậm chân.
“Đại thiếu, lão gia bảo ngài về nhà một chuyến.” - Người ngồi trên ghế lái chính là kẻ thay thế Báo Đen đã mất mạng hôm trước, là người từ chỗ của Tôn Thành Thắng tên là Bạch Hổ. Thật là muốn vả mồm người khác đây mà, “đen” đã chết thì có “trắng” đến thay.
“Ừm.” – Anh chỉ ừm nhẹ mà không nói tiếng nào nữa.
Chiếc xe Rolls-Royce chở anh chạy thẳng đến Tôn gia.
“Anh Bách.” - Bạch Hổ vừa đẩy xe lăn đưa anh vào trong nhà đã thấy Triệu Mẫn chạy ra sốt sắng.
“Nhị tiểu thư.” – Cúi đầu chào hỏi, thật ra thì anh ta nói chính xác thì là người của “cô chủ nhỏ” này phái đến để giám sát phụ nữ.
“Vào trong đi.” – Anh không vui khi vừa về đây đã phải chạm mặt "phiền phức" ngay ở cửa.
Tôn Triệu Mẫn hiện tại cũng rất biết điều mà đi theo sau chứ không lãi nhãi giống như lúc trước nữa. Đi phía sau anh cùng Bạch Hổ chẳng hiểu sao cô ta lại thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng lại không thể xác định được đó là gì.
“Cha.” – Thấy Tôn Thành Thắng đang ngồi trong phòng khách, anh cúi đầu chào hỏi.
“Ừ, đến đây ngồi đi. Ta có chuyện muốn bàn với con.” – Ông ta đưa tách trà lên thổi thổi vài cái, nhấp một ngụm.
Anh hất mặt với Bạch Hổ ý bảo đẩy anh lại đấy. Tôn Triệu Mẫn thì chạy theo ra phía sau anh đứng chứ không qua ngồi cùng cha mình.
“Bách này, con năm nay đã bao nhiêu rồi nhỉ?” – Sau khi anh vào vị trí đối diện, ông ta mới đặt tách trà xuống bàn hỏi.
Đứng trước gương, dùng một thứ nước thuốc đặc hiệu bôi lên phần cổ. Thoáng chốc một lớp da mỏng trên cổ bông lên, cô nắm lấy nó tháo ra một đường. Khuôn mặt tầm thường được thay bởi một khuôn mặt hoàn mỹ khác, mặc dù đã là lên cân nhưng trong cô chẳng khác là bao, khuôn mặt góc cạnh, hoàn hảo đến bất ngờ.
Để dòng nước lạnh chảy lên từng tất da thịt cứng cáp, Thượng Quan Dao nhắm mắt thư thả tận hưởng. Bỗng trong đầu xuất hiện một suy nghĩ khác thường, Tôn Bách dường như mỗi lần gặp mặt đều sẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt này của cô. Đưa tay sờ lên một bên mắt, rồi lại tự gạt bỏ.
“Chỉ là màu mắt hiếm thấy mà thôi.” – Nói rồi khóa nước lau tóc, mặc đồ đi đến trước gương dán lại lớp mặt nạ da người nhân tạo.
Mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy, cô liền đi thẳng ra ngoài tìm đồ ăn, có lẽ do chế độ ăn uống một tháng này của mình ảnh hưởng. Hiện tại lúc nào cô cũng thấy đói bụng.
“Muốn đi đâu?” – Vừa đi ra đóng cửa, phía sau truyền đến âm giọng trầm khàn nam tính.
Cô xoay lại nhướng mày nhìn Tôn Bách cùng người phụ nữ trang điểm đậm phía sau. Quên nữa, lúc này còn phải “hiếu kính” vị công thần đã cho cô có cơ hội vào được tận đây nữa chứ. Làm người không nên quá phũ phàng.
“Đói bụng.” – Nói rồi nhìn xuống cái bụng đã kêu ồm ộp đói meo của mình.
“Muốn gì thì cứ bảo với thím Ngọc. Đây là biệt thự riêng của tôi chứ không phải của bố tôi mà cô còn phải sợ bọn họ sẽ hạ độc hãm hại cô.” – Tôn Bách như chỉ nhìn cô một cái đã rất thấu hiểu mà lên tiếng.
“Ôi chao, bác sĩ mới của anh đấy à. Nhìn tầm thường biết bao.” – Vẫn là người phụ nữ tên Bích Cầm kia thấy cô thì liền cúi thấp đầu xuống Tôn Bách cười đùa.
“Đi thôi, không phải chuyện gì cô cũng có thể chen chân vào quản tôi.” – Anh trầm giọng, khiến sắc mặt cô ta trắng bệch. Đây chính là lần đầu tiên anh vì một người phụ nữ mà quát cô ta.
Bích Cầm liền cụp đuôi, đẩy anh xuống xe đã chờ sẵn ngoài sân. Trước lúc đi xa còn không quên ngoái đầu lại nhìn cô nhiều hơn một khắc, khi đã chạm đến đôi mắt màu hổ phách của cô, ả ta như nhận ra được điều gì đó mà quay đi...
Thượng Quan Dao nhún vai không để ý mấy lời anh nói. Có cam đoan đến mức nào cô cũng sẽ không dễ dàng đặt niềm tin vào. Con người cô vốn không phụ thuộc vào ai, đương nhiên cũng sẽ không tin tưởng bất kì ai ngoài người trong gia đình mình.
Bước xuống phòng bếp, đi về hướng tủ lạnh tìm tòi nghiên cứu còn những thứ gì.
“Tiểu thư đã đói rồi đấy à, người làm hiện tại vẫn chưa đi chợ về cô đợi một lát nhé.” – Vì Tôn Bách thường xuyên không có nhà, có cũng sẽ về rất trễ. Cho nên người làm bọn họ đều đi chợ rất trễ, còn có thể chia ra làm hai đến ba lần đi trong ngày đến nơi cung cấp đồ ăn tươi sống, hải sản cho nhà họ Tôn để giữ cho thực phẩm được tươi mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ, vậy được rồi.” – Cô sau khi nghe nói vậy gật đầu xem như đã hiểu rồi quay đầu trở về phòng. Nhưng đi được vài bước cô lại xoay lại hỏi:
“Ở đây còn chiếc xe nào không, cháu muốn mượn một chút để ra ngoài.”
“Cháu muốn đi đâu à, thế thì để bác Lưu lái xe chở cháu đi.” – Thím Ngọc nói, đại thiếu trước khi cô đến đây quả thật đã tốn rất nhiều tâm sức nha. Từ việc bày biện phòng ngủ, đến thói quen sinh hoạt hằng ngày.
Cứ nhìn xem, vườn hoa mà cậu ấy yêu thích nhất, ban nãy bỗng dưng lại sai người làm dọn cả đi. Mà lúc sáng bà có để ý thấy cô bé này đã nhíu mày khó chịu khi bước qua sân viên của bọn họ, không ngờ được đại thiếu nhà bọn họ còn có một mặt quan tâm người khác như vậy. Không những thế những người làm, vệ sĩ trong nhà còn được cậu ấy hạ lệnh kể từ bây giờ tất cả đều phải mang bao tay mỗi khi làm việc cho cô, một ngày ít nhất khử khuẩn vài lần.
“Được.” – Cô gật đầu.
Nhìn lướt qua đôi tay của thím Ngọc đã được bao bọc bởi một đôi bao tay, cô quả thật rất hài lòng. Ở nhà, những người làm đều biết thói quen của cô nên có thể không cần phải câu nệ như ở đây. Nhà riêng của Tôn Bách - Tôn gia là nơi nào, cô có thể chấp nhận được sự tuỳ tiện của bọn người không biết khi nào nhảy đến "cắn" mình một cái thật đau sao. Lại đi lên lầu chuẩn bị một chút mới xuống dưới, giờ mới để ý lúc mới đến khó chịu bao nhiêu chỉ sau vài tiếng lại khiến cô rất hài lòng. Khuôn viên bên ngoài đã bị dọn đi hết, còn nghe nghe được cả mùi thuốc diệt côn trùng trong không khí.
Bước xuống chiếc BMW màu trắng đậu dưới sân, cô đưa tay mở cửa ngồi vào trong.
“Cháu muốn đến siêu thị gần nhất.” – Cô nói với người khi nãy được thím Ngọc gọi là bác Lưu.
“Được.” – Ông ta gật đầu rồi khởi động cho xe chạy ra ngoài.
“Từ nay trở đi tôi sẽ là tài xế lái xe riêng cho cô. Tiểu thư muốn đi đâu cứ việc nói với tôi.” – Đi được một lúc ông ta lại nói.
Cô nhướng mày.
“Đại thiếu đã dặn dò như thế, cô không cần để tâm nhiều cứ nhớ như vậy là được.” - Thấy thái độ của cô qua kính chiếu hậu, ông ta chỉ biết bật cười giải thích. Cô gái nhỏ này sao lại không như những người khác nhỉ, được đại thiếu của bọn họ trao cho ân điển như vậy, mà còn giống như là rất miễn cưỡng chấp nhận vậy.
“Được.” – Quả thật là cô rất miễn cưỡng có được không.
Không nói gì nữa, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đỡ trán. Có cảm tưởng như bản thân đang được "bao nuôi" vậy.
...
“Xuống xe đi.” – Tôn Bách ngồi một bên ghế sau nhắm mắt tựa lưng ra lệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Này, có cần phải đuổi em đi ngay như vậy không?” – Bích Cầm trề môi, khuôn mặt được trang điểm đậm xinh đẹp nhăn nhó.
Chiếc xe được người ngồi trên ghế lái cho tắp vào một bên đường. Bích Cầm thấy vậy cũng chỉ biết thở dài mở cửa đi xuống. Nhưng cũng chưa hẳn là đi, mà vòng xuống gõ vào cửa kính phía sau, buộc anh phải hạ xuống.
“Cô gái ban nãy...”
Lời còn chưa nói hết, xe đã chạy nhanh đi chỉ để lại một làn bụi mù khiến cô ta ho sặc sụa. Bích Cầm thật là tức không có chỗ phát tiết, dậm chân.
“Đại thiếu, lão gia bảo ngài về nhà một chuyến.” - Người ngồi trên ghế lái chính là kẻ thay thế Báo Đen đã mất mạng hôm trước, là người từ chỗ của Tôn Thành Thắng tên là Bạch Hổ. Thật là muốn vả mồm người khác đây mà, “đen” đã chết thì có “trắng” đến thay.
“Ừm.” – Anh chỉ ừm nhẹ mà không nói tiếng nào nữa.
Chiếc xe Rolls-Royce chở anh chạy thẳng đến Tôn gia.
“Anh Bách.” - Bạch Hổ vừa đẩy xe lăn đưa anh vào trong nhà đã thấy Triệu Mẫn chạy ra sốt sắng.
“Nhị tiểu thư.” – Cúi đầu chào hỏi, thật ra thì anh ta nói chính xác thì là người của “cô chủ nhỏ” này phái đến để giám sát phụ nữ.
“Vào trong đi.” – Anh không vui khi vừa về đây đã phải chạm mặt "phiền phức" ngay ở cửa.
Tôn Triệu Mẫn hiện tại cũng rất biết điều mà đi theo sau chứ không lãi nhãi giống như lúc trước nữa. Đi phía sau anh cùng Bạch Hổ chẳng hiểu sao cô ta lại thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng lại không thể xác định được đó là gì.
“Cha.” – Thấy Tôn Thành Thắng đang ngồi trong phòng khách, anh cúi đầu chào hỏi.
“Ừ, đến đây ngồi đi. Ta có chuyện muốn bàn với con.” – Ông ta đưa tách trà lên thổi thổi vài cái, nhấp một ngụm.
Anh hất mặt với Bạch Hổ ý bảo đẩy anh lại đấy. Tôn Triệu Mẫn thì chạy theo ra phía sau anh đứng chứ không qua ngồi cùng cha mình.
“Bách này, con năm nay đã bao nhiêu rồi nhỉ?” – Sau khi anh vào vị trí đối diện, ông ta mới đặt tách trà xuống bàn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro