NẾM TRẢI MÙI VỊ...
2024-11-14 01:18:11
“Vừa qua 25 tuổi ạ.” – Tôn Bách không nhanh không chậm trả đáp, anh đương nhiên đoán được ông ta đang định làm gì.
“Cũng không nhỏ nữa nhỉ?” – Như đùa bâng quơ nói.
Chỉ thấy anh mỉm cười mà không mở miệng nói gì. Ông ta lại nói tiếp:
“Hai tháng tới sinh thần Mẫn Mẫn, con cùng nó đính hôn đi.”
Bàn tay đang mân mê đồng hồ của anh hơi khựng lại, ngước mắt nhìn thẳng ông ta. Tôn Triệu Mẫn đứng sau lưng anh thì đã hồi hộp, xoắn xuýt đến mức muốn nhảy lên bảo anh mau đồng ý.
“Con vẫn chưa có ý định kết hôn.” – Anh nói, khiến sắc mặt của người đứng phái sau trắng bệch.
“Chỉ là đính hôn chứ có bảo con cưới nó ngay lập tức đâu. Vả lại ta cũng chưa muốn nó đi lấy chồng sớm quá.” – Nhìn vẻ mặt thất vọng, ỉu xìu của con gái rượu mà thở dài, cố khuyên.
“Tạm thời đừng nói đến việc này có được không, sắp tới Tôn thị chuẩn bị đón một đợt hàng từ bên biên giới thành phố S về. Con quả thật không muốn suy nghĩ quá nhiều chuyện.” – Lúc trước Tôn Triệu Mẫn chưa đủ 18 tuổi, anh còn có nhiều cơ hội cùng lí do từ chối nhưng hiện tại nếu còn lấy lí do còn nhỏ nữa thì quá là vô lí.
“Ừ nhỉ, vậy chuyện này tạm dừng ở đây cũng được.” – Đúng như suy nghĩ của anh, nhắc đến lợi ích của lão chắc chắn lão sẽ không làm khó anh nữa.
“Vậy con xin phép trở về công ty một lát.” – Anh nói với ông ta rồi quay về phía sau dùng ánh mắt ra lệnh cho Bạch Hổ.
“Được, được. Con trở về đi, nhớ phải giữ gìn sức khoẻ đấy.” – Ông ta vui vẻ cười nói.
“Vâng.” – Ton Bách gật đầu rồi để người đẩy ra ngoài.
Sau khi Bạch Hổ đẩy anh đi, Tôn Triệu Mẫn giẫy nẩy, kéo cánh tay Tôn Bách:
“Cha, cha không còn thương con sao...” – Khuôn mặt đáng yêu nhăn nhó như sắp khóc.
“Bậy bạ, làm sao mà cha không thương con chứ.” – Ông ta dỗ dành con gái, nói gì thì nói sản nghiệp của chính lão còn quan trọng hơn việc con gái lão gả đi có được không. Chuyện kết hôn thì lúc nào không được, nhưng chuyện sắp tới mà vỡ lở thì ông ta cũng đi theo luôn đấy.
“Con mặc kệ, con không biết...”
“Yên nào, thời gian còn dài. Nó đến cuối cùng vẫn sẽ...” – Còn chưa nói được hết câu “là của con thôi” thì bị cô cắt ngang.
“Cha đừng có nguỵ biện nữa. Hừ.” – Nói xong đứng lên chạy lên phòng không quan tâm đến ông ta nữa.
...
Thượng Quan Dao đi dạo một vòng trong siêu thị chọn bừa cho mình vài bộ dụng cụ vệ sinh hằng ngày, lại ghé sang mua đồ ăn đóng hộp. Cô không quan trọng vẻ ngoài lắm nên quần áo có năm, sáu bộ ở nhà đã đủ dùng nên không quan tâm nữa.
Sau khi tính đi tính lại thấy chắc là đã đủ rồi nên mới trở ra xe. Đứng bên lề đường mở cửa xe vào trong thì đằng sau có tiếng gọi:
“Bảo bối à.”
Sống lưng Thượng Quan Dao cứng đờ, nghe cái giọng điệu này thôi cô cũng có thể đoán ra được là ai. Chẳng lẽ lại xui xẻo như vậy, đã “cải trang” đạt tiêu chuẩn như vậy mà vẫn bị phát hiện ra sao.
Không quan tâm mà nhảy nhanh vào trong, tránh việc bị bắt lại thì khổ.
“Bác Lưu cho xe chạy đi ạ.” – Cô hối thúc.
Xe chạy đi, trước khi đi cô còn quay đầu lại nhìn Thượng Quan Vũ đã chạy đến chỗ vừa rồi cô dừng lại, nhìn theo mà thở dài.
Mà anh khi nãy được trợ lý Gia Khiêm lái xe chở đi gặp mặt một đối tác khá quan trọng, đúng lúc dừng đèn đỏ lại vô tình nhìn thấy một cô gái có bóng lưng giống hệt em gái mình nên chạy theo, đến nơi lại không kịp để đi mất.
“Chắc là nhìn lầm rồi nhỉ, chỉ là bóng lưng giống nhau.” - Đuổi theo không kịp nên tự an ủi bản thân. Lẩm bẩm rồi trở về xe.
Sau đấy lại tự vả mồm một cái, cứ gặp được con bé là không tự chủ được mà gọi là "bảo bối", dù có phải hay không thì nghe vậy cũng sợ hãi chạy mất.
"Xem cái đầu thiểu năng của mình này."
Gia Khiêm nhìn ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu mà mặt đần ra trông thấy.
"Lão lại bị gì nữa thế?" - Không tự chủ được mà lẩm bẩm.
"Tôi nghe thấy đấy." - Đang lúc chuyên tâm lái xe, bị anh nói với âm giọng lớn tiếng, cùng với việc ban nãy mình có nói xấu nên Gia Khiêm giật bắn, tí nữa thì đánh tay vào góc cột.
"Ha ha, không có gì. Anh nghe lầm rồi đấy." - Cười ngượng, rồi quay về nhìn đường phía trước.
***
Một tháng nữa lại trôi qua nhanh chóng.
Tôn Bách trong một tháng này tất bật chuẩn bị cho chuyến hàng sắp tới nên rất ít khi có mặt ở nhà. Mà Thượng Quan Dao thì vẫn cứ dậm chân tại chỗ, mãi vẫn không biết phải làm gì tiếp theo để tìm ra người nằm vùng cũng như là đến gần Tôn Thành Thắng.
Suốt ngày, sáng thì ăn ngủ đến mệt nghỉ, tối lại tự tập luyện thể lực. Cứ thế không để ý đã qua một tháng, cô than ngắn thở dài ngồi trước cửa sổ, cuộc đời cô chưa bao giờ gặp một chuyện khó khăn đến như vậy. Tài giỏi thì thế nào, cũng phải có việc không thể nắm chắc làm được chứ.
Từ trên cửa sổ nhìn xuống, bỗng nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đen tuyền chạy từ cổng vào. Sau đó là Bạch Hổ nhanh chóng chạy xuống gọi thêm vài người đến đưa một người hình như là ngất xỉu vào trong nhà. Mà khoan đã, người đó chẳng phải là... Tôn Bách sao?
Cô thắc mắc, anh ta làm sao thế. Ôm một bụng nghi vấn, chỉ không gặp ít ngày thế mà đã "thân tàn ma dại" thế á. Đang lúc này ngoài cửa lại có tiếng gõ dồn dập.
Cộc cộc, cộc cộc...
Tiếng gõ không theo tiết tấu rất khiến cô khó chịu, đi ra mở cửa nhìn Bạch Hổ trước mặt nhíu mày đợi hắn nói.
“Đại thiếu lại đau dạ dày ngất xỉu rồi.” - Hắn mặt mày lạnh nhạt nói nhưng trong giọng nói vẫn có phần gấp gáp.
Cô không nói gì đi thẳng một mạch sang phòng của anh. Nhìn người nằm trên giường mà không khỏi nhíu mày. Sắc mặt Tôn Bách trắng xanh đáng sợ, hơi thở yếu ớt.
Cô nhìn một chút rồi tự mình đến căn phòng đúng chuẩn của một bác sĩ mà anh đã chuẩn bị cho cô tìm kiếm những thứ cần thiết, rồi lại trở về phòng.
Đeo găng tay y tế, trước tiêm cho anh một mũi an thần, sau đấy là truyền dịch. Nhìn người nằm trên giường ốm yếu đến đáng thương như vậy cô liền nỗi lòng “nhân từ”.
“Mọi người trở về làm việc của mình đi. Tôi là bác sĩ, có tôi ở đây các người cứ yên tâm.” – Tháo găng tay y tế vứt đi, bảo với bọn người làm vẫn còn đứng đấy rẻ vè với cương vị của mình.
“Được rồi, trở về đi. Có Dao Dao ở đây là được rồi.” – Thím Ngọc thở dài quay sang nói với đám người làm.
Tất cả mọi người lục đục đi hết, chỉ còn lại Bạch Hổ là đứng mãi không chịu đi. Cô lúc này mới nhíu mày khó chịu.
“Cả anh nữa, mau đi đi.” – Cô nhìn anh ta rồi hất mặt về phía cửa.
Mà anh ta khi bị đuổi đi thì nhíu mày nhìn Thượng Quan Dao, nhưng rồi cũng đi ra ngoài. Thời gian ở bên Tôn Bách nói ngắn không ngắn, dài không dài đủ để chính bản thân anh ta hiểu anh là con người như thế nào. Băng lãnh, quyết đoán khiến anh ta rất nể phục. Cho nên người anh cho về nhà riêng của mình sống thì chắc chắn là người có thể tin tưởng.
Khi cánh cửa được người cuối cùng đóng lại, Thượng Quan Dao thở hắt ra. Mệt mỏi kiếm một cái ghế ngồi bừa xuống nghỉ ngơi. Cũng không biết là bản thân thiếp đi từ lúc nào.
...
“Cũng không nhỏ nữa nhỉ?” – Như đùa bâng quơ nói.
Chỉ thấy anh mỉm cười mà không mở miệng nói gì. Ông ta lại nói tiếp:
“Hai tháng tới sinh thần Mẫn Mẫn, con cùng nó đính hôn đi.”
Bàn tay đang mân mê đồng hồ của anh hơi khựng lại, ngước mắt nhìn thẳng ông ta. Tôn Triệu Mẫn đứng sau lưng anh thì đã hồi hộp, xoắn xuýt đến mức muốn nhảy lên bảo anh mau đồng ý.
“Con vẫn chưa có ý định kết hôn.” – Anh nói, khiến sắc mặt của người đứng phái sau trắng bệch.
“Chỉ là đính hôn chứ có bảo con cưới nó ngay lập tức đâu. Vả lại ta cũng chưa muốn nó đi lấy chồng sớm quá.” – Nhìn vẻ mặt thất vọng, ỉu xìu của con gái rượu mà thở dài, cố khuyên.
“Tạm thời đừng nói đến việc này có được không, sắp tới Tôn thị chuẩn bị đón một đợt hàng từ bên biên giới thành phố S về. Con quả thật không muốn suy nghĩ quá nhiều chuyện.” – Lúc trước Tôn Triệu Mẫn chưa đủ 18 tuổi, anh còn có nhiều cơ hội cùng lí do từ chối nhưng hiện tại nếu còn lấy lí do còn nhỏ nữa thì quá là vô lí.
“Ừ nhỉ, vậy chuyện này tạm dừng ở đây cũng được.” – Đúng như suy nghĩ của anh, nhắc đến lợi ích của lão chắc chắn lão sẽ không làm khó anh nữa.
“Vậy con xin phép trở về công ty một lát.” – Anh nói với ông ta rồi quay về phía sau dùng ánh mắt ra lệnh cho Bạch Hổ.
“Được, được. Con trở về đi, nhớ phải giữ gìn sức khoẻ đấy.” – Ông ta vui vẻ cười nói.
“Vâng.” – Ton Bách gật đầu rồi để người đẩy ra ngoài.
Sau khi Bạch Hổ đẩy anh đi, Tôn Triệu Mẫn giẫy nẩy, kéo cánh tay Tôn Bách:
“Cha, cha không còn thương con sao...” – Khuôn mặt đáng yêu nhăn nhó như sắp khóc.
“Bậy bạ, làm sao mà cha không thương con chứ.” – Ông ta dỗ dành con gái, nói gì thì nói sản nghiệp của chính lão còn quan trọng hơn việc con gái lão gả đi có được không. Chuyện kết hôn thì lúc nào không được, nhưng chuyện sắp tới mà vỡ lở thì ông ta cũng đi theo luôn đấy.
“Con mặc kệ, con không biết...”
“Yên nào, thời gian còn dài. Nó đến cuối cùng vẫn sẽ...” – Còn chưa nói được hết câu “là của con thôi” thì bị cô cắt ngang.
“Cha đừng có nguỵ biện nữa. Hừ.” – Nói xong đứng lên chạy lên phòng không quan tâm đến ông ta nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Thượng Quan Dao đi dạo một vòng trong siêu thị chọn bừa cho mình vài bộ dụng cụ vệ sinh hằng ngày, lại ghé sang mua đồ ăn đóng hộp. Cô không quan trọng vẻ ngoài lắm nên quần áo có năm, sáu bộ ở nhà đã đủ dùng nên không quan tâm nữa.
Sau khi tính đi tính lại thấy chắc là đã đủ rồi nên mới trở ra xe. Đứng bên lề đường mở cửa xe vào trong thì đằng sau có tiếng gọi:
“Bảo bối à.”
Sống lưng Thượng Quan Dao cứng đờ, nghe cái giọng điệu này thôi cô cũng có thể đoán ra được là ai. Chẳng lẽ lại xui xẻo như vậy, đã “cải trang” đạt tiêu chuẩn như vậy mà vẫn bị phát hiện ra sao.
Không quan tâm mà nhảy nhanh vào trong, tránh việc bị bắt lại thì khổ.
“Bác Lưu cho xe chạy đi ạ.” – Cô hối thúc.
Xe chạy đi, trước khi đi cô còn quay đầu lại nhìn Thượng Quan Vũ đã chạy đến chỗ vừa rồi cô dừng lại, nhìn theo mà thở dài.
Mà anh khi nãy được trợ lý Gia Khiêm lái xe chở đi gặp mặt một đối tác khá quan trọng, đúng lúc dừng đèn đỏ lại vô tình nhìn thấy một cô gái có bóng lưng giống hệt em gái mình nên chạy theo, đến nơi lại không kịp để đi mất.
“Chắc là nhìn lầm rồi nhỉ, chỉ là bóng lưng giống nhau.” - Đuổi theo không kịp nên tự an ủi bản thân. Lẩm bẩm rồi trở về xe.
Sau đấy lại tự vả mồm một cái, cứ gặp được con bé là không tự chủ được mà gọi là "bảo bối", dù có phải hay không thì nghe vậy cũng sợ hãi chạy mất.
"Xem cái đầu thiểu năng của mình này."
Gia Khiêm nhìn ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu mà mặt đần ra trông thấy.
"Lão lại bị gì nữa thế?" - Không tự chủ được mà lẩm bẩm.
"Tôi nghe thấy đấy." - Đang lúc chuyên tâm lái xe, bị anh nói với âm giọng lớn tiếng, cùng với việc ban nãy mình có nói xấu nên Gia Khiêm giật bắn, tí nữa thì đánh tay vào góc cột.
"Ha ha, không có gì. Anh nghe lầm rồi đấy." - Cười ngượng, rồi quay về nhìn đường phía trước.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tháng nữa lại trôi qua nhanh chóng.
Tôn Bách trong một tháng này tất bật chuẩn bị cho chuyến hàng sắp tới nên rất ít khi có mặt ở nhà. Mà Thượng Quan Dao thì vẫn cứ dậm chân tại chỗ, mãi vẫn không biết phải làm gì tiếp theo để tìm ra người nằm vùng cũng như là đến gần Tôn Thành Thắng.
Suốt ngày, sáng thì ăn ngủ đến mệt nghỉ, tối lại tự tập luyện thể lực. Cứ thế không để ý đã qua một tháng, cô than ngắn thở dài ngồi trước cửa sổ, cuộc đời cô chưa bao giờ gặp một chuyện khó khăn đến như vậy. Tài giỏi thì thế nào, cũng phải có việc không thể nắm chắc làm được chứ.
Từ trên cửa sổ nhìn xuống, bỗng nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đen tuyền chạy từ cổng vào. Sau đó là Bạch Hổ nhanh chóng chạy xuống gọi thêm vài người đến đưa một người hình như là ngất xỉu vào trong nhà. Mà khoan đã, người đó chẳng phải là... Tôn Bách sao?
Cô thắc mắc, anh ta làm sao thế. Ôm một bụng nghi vấn, chỉ không gặp ít ngày thế mà đã "thân tàn ma dại" thế á. Đang lúc này ngoài cửa lại có tiếng gõ dồn dập.
Cộc cộc, cộc cộc...
Tiếng gõ không theo tiết tấu rất khiến cô khó chịu, đi ra mở cửa nhìn Bạch Hổ trước mặt nhíu mày đợi hắn nói.
“Đại thiếu lại đau dạ dày ngất xỉu rồi.” - Hắn mặt mày lạnh nhạt nói nhưng trong giọng nói vẫn có phần gấp gáp.
Cô không nói gì đi thẳng một mạch sang phòng của anh. Nhìn người nằm trên giường mà không khỏi nhíu mày. Sắc mặt Tôn Bách trắng xanh đáng sợ, hơi thở yếu ớt.
Cô nhìn một chút rồi tự mình đến căn phòng đúng chuẩn của một bác sĩ mà anh đã chuẩn bị cho cô tìm kiếm những thứ cần thiết, rồi lại trở về phòng.
Đeo găng tay y tế, trước tiêm cho anh một mũi an thần, sau đấy là truyền dịch. Nhìn người nằm trên giường ốm yếu đến đáng thương như vậy cô liền nỗi lòng “nhân từ”.
“Mọi người trở về làm việc của mình đi. Tôi là bác sĩ, có tôi ở đây các người cứ yên tâm.” – Tháo găng tay y tế vứt đi, bảo với bọn người làm vẫn còn đứng đấy rẻ vè với cương vị của mình.
“Được rồi, trở về đi. Có Dao Dao ở đây là được rồi.” – Thím Ngọc thở dài quay sang nói với đám người làm.
Tất cả mọi người lục đục đi hết, chỉ còn lại Bạch Hổ là đứng mãi không chịu đi. Cô lúc này mới nhíu mày khó chịu.
“Cả anh nữa, mau đi đi.” – Cô nhìn anh ta rồi hất mặt về phía cửa.
Mà anh ta khi bị đuổi đi thì nhíu mày nhìn Thượng Quan Dao, nhưng rồi cũng đi ra ngoài. Thời gian ở bên Tôn Bách nói ngắn không ngắn, dài không dài đủ để chính bản thân anh ta hiểu anh là con người như thế nào. Băng lãnh, quyết đoán khiến anh ta rất nể phục. Cho nên người anh cho về nhà riêng của mình sống thì chắc chắn là người có thể tin tưởng.
Khi cánh cửa được người cuối cùng đóng lại, Thượng Quan Dao thở hắt ra. Mệt mỏi kiếm một cái ghế ngồi bừa xuống nghỉ ngơi. Cũng không biết là bản thân thiếp đi từ lúc nào.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro