Nỗi Nhục Hôm Na...
2024-11-03 09:47:26
- Diệp sư muội, như muội mong muốn!
Tên La sư huynh kia bước về phía Diệp Hàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, uy hiếp toàn trường.
- Nếu ngươi dám xen vào mối thù giữa ta và phụ tử Diệp gia, ta và ngươi sẽ không đội trời chung.
Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi, vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết.
Đáng tiếc nội thương kinh mạch khó chữa, nhất thời không thể khôi phục, đối mặt với cao thủ Thần Lực cảnh, Diệp Hàn cảm thấy bất lực.
- Không đội trời chung?
Tên La sư huynh kia như nghe được chuyện cười, vênh váo tự đắc, cao cao tại thượng:
- Tiểu tử như ngươi, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết, lại dám uy hiếp ta, đúng là không biết sống chết.
Một ngón tay điểm ra, chỉ lực sắc bén đánh thẳng vào giữa ngực Diệp Hàn.
Cơ thể Diệp Hàn chấn động, ngực truyền đến cơn đau như bị xé rách, một lỗ máu xuất hiện, hắn cảm giác một chỉ kia muốn xuyên thủng thân thể mình, muốn đóng đinh hắn ở chỗ này.
- Ta và ngươi không thù không oán, ngươi dám ra tay với ta như vậy, Diệp Hàn ta chết cũng không tha cho ngươi.
Diệp Hàn gào thét, ngập tràn hận ý.
Hắn âm thầm điều động nguyên lực, chuẩn bị liều chết phản kháng, hiện tại nguyên lực trong cơ thể hắn vô cùng hùng hậu, còn mạnh hơn nguyên lực của võ giả Tụ Nguyên cửu trọng gấp mấy lần, nếu có thể tập trung bộc phát, oanh kích vào một điểm, nhất định có thể khiến tên họ La này trả giá đắt.
Cho dù lưỡng bại câu thương, bản thân bị phế, cả đời này không còn hy vọng, Diệp Hàn cũng phải xả được cơn tức này, còn hơn bị đối phương nghiền chết một cách nhục nhã.
Ầm ầm ầm!!!
Gân cốt trong cơ thể Diệp Hàn cùng kêu lên, như đang rung chuyển.
Nguyên lực vận chuyển, hung mãnh vô song, như một con sư tử ngủ say ngàn năm sắp sửa thức tỉnh, nuốt chửng thế gian.
- Buồn cười!
La sư huynh nâng cánh tay phải lên, ai thèm quan tâm đến lời uy hiếp của một con kiến hôi?
Một chưởng đánh xuống, trực tiếp nhắm vào đầu Diệp Hàn, muốn giết chết hắn.
Ầm!!!
Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, một bóng người bị đánh bay trăm bước.
Tất cả mọi người xung quanh quảng trường đều trợn mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh này, người bị đánh bay lại là tên La sư huynh kia.
- Một đệ tử bình thường của Luân Hồi Thư Viện, cũng dám động đến đệ tử của Mạc Khinh Nhu ta.
Một giọng nói thanh thúy mà lạnh lùng vang lên, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía nữ nhân ngồi trên xe lăn.
Mạc Khinh Nhu?
Một lão sư của Viêm Dương Thư Viện, thân mang bệnh tật, hai chân tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, vốn không được ai chú ý, vậy mà dám nói chuyện với thiên tài Luân Hồi Thư Viện như vậy?
- Mạc…Mạc Khinh Nhu, chẳng phải là người từng đứng trên Âm Dương Bảng sao.
- Ngươi lại ẩn cư ở Viêm Thành, tiểu tử này là đệ tử của ngươi?
La sư huynh kinh hãi, thần sắc kiêng dè.
Xe lăn lượn bánh, chậm rãi đi về phía Diệp Hàn. Nữ nhân trên xe lăn không nói gì, nhưng ánh mắt cao ngạo và khinh thường lại như một thanh thần nhận sắc bén, hung hăng uy hiếp trái tim La sư huynh.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai chân nàng, dường như lấy lại được chút can đảm:
- Là ngươi thì sao? Thời thế thay đổi, ngươi đã không còn là Mạc Khinh Nhu năm xưa, đệ tử của ngươi dám ra tay với người mà Phong sư huynh coi trọng, vậy…
- Cút!
Nữ nhân liếc nhìn La sư huynh.
Một chữ vang lên như sấm sét, khiến sắc mặt La sư huynh đại biến.
- Ta sẽ báo cáo mọi chuyện hôm nay cho Phong sư huynh.
Sắc mặt La sư huynh âm tình bất định, lập tức túm lấy Diệp Chỉ Tuyền rời đi.
- Chờ đã!
Ánh mắt Diệp Hàn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia:
- Nỗi nhục hôm nay, ngày khác ta sẽ báo, ta nhất định sẽ trấn áp ngươi, ngươi tên gì?
- La Thiên Chinh!
- Tiểu tử, ngươi muốn trấn áp ta? Có thể vào được Luân Hồi Thư Viện rồi hãy nói.
La Thiên Chinh hứng thú nhìn Diệp Hàn, như đang nghe một con kiến kêu gào.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Diệp Hàn siết chặt nắm đấm:
- Diệp Hàn ta, có thù tất báo, Luân Hồi Thư Viện phải không? Các ngươi cứ chờ đó…
Đệ tử Luân Hồi Thư Viện thì sao?
Hào quang vạn trượng, cao cao tại thượng?
Loại thiên tài mà trước kia hắn không dám nghĩ tới.
Hiện tại, Diệp Hàn rất tự tin!
Có được Cửu Giới Trấn Long Tháp, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh chết La Thiên Chinh.
Vất vả đứng dậy, Diệp Hàn vội vàng đi tới bên cạnh Mạc Khinh Nhu.
Để La Thiên Chinh xen vào, hắn không thể giết chết Diệp Chỉ Tuyền, không đoạt lại Chiến Cốt được, có chút không cam lòng.
Mạc Khinh Nhu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Diệp Hàn:
- La Thiên Chinh kia là võ giả Thần Lực cảnh, hiện tại ngươi đương nhiên không thể so sánh với hắn, đừng nghĩ nhiều, hắn cũng chẳng là gì, sau này ngươi có thể vào Luân Hồi Thư Viện, sẽ có rất nhiều cơ hội giao đấu với hắn.
- Vâng, lão sư, ta đưa người về.
Diệp Hàn gật đầu, không để ý đến những người khác, đẩy xe lăn đi ra khỏi Diệp gia.
Rất nhiều tộc nhân Diệp gia nhìn theo, vừa tức giận vừa kiêng dè, những người như Đại trưởng lão thì choáng váng, muốn phát điên.
Diệp Hàn không chết!
Diệp Hàn tự tay đánh nát Khí Hải của gia chủ!
Diệp Chỉ Tuyền có Thiên Giao Chiến Thể cũng không phải đối thủ của Diệp Hàn?
- Ha ha ha…Chúng ta cũng nên về thôi!
- Bữa tiệc của Diệp gia không có phúc hưởng rồi, sau này còn nhiều cơ hội để từ từ trò chuyện.
Đại quản gia Lý Huyền của phủ thành chủ cười lớn đứng dậy.
Các vị gia chủ khác cũng lần lượt rời đi, không còn thái độ khúm núm như trước nữa, nhân lúc người ta gặp nạn mà đạp thêm một đạp, đây là cơ hội tốt, trước kia Diệp Dương Phủ quá bá đạo, không coi ai ra gì, mọi người đã nhịn từ lâu.
Có Diệp Chỉ Tuyền, tuy không đến mức khiến Diệp gia biến mất khỏi Viêm Thành, nhưng chắc chắn sẽ bị người ta ngáng chân.
Gia chủ bị phế, sau này Diệp gia sẽ không dễ sống ở Viêm Thành.
Từ hành động của La Thiên Chinh có thể đoán ra được không ít chuyện, Luân Hồi Thư Viện căn bản sẽ không quan tâm đến một Diệp gia nhỏ bé.
Thư viện có biết bao nhiêu đệ tử, nếu mỗi nhà có chuyện gì cũng phải quản, vậy còn gọi là thư viện gì nữa? Gọi là Hình Phạt Điện luôn cho rồi…
Viêm Thành, Viêm Dương Thư Viện!
Đều ở trong Viêm Thành, thư viện cách Diệp gia không xa, một khắc sau Diệp Hàn đẩy Mạc Khinh Nhu đến thư viện, đến lầu các nơi Mạc Khinh Nhu ở.
Diệp Hàn nói:
- Hôm nay may mà có lão sư, nếu không ta e rằng khó có thể thoát thân.
Trước khi ra tay, Diệp Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, các nhân vật lớn trong thành và Viêm Dương Thư Viện đều có người ở đây, chỉ cần hắn nhanh chóng đánh bại hai cha con Diệp Dương Phủ, tự nhiên sẽ không có chuyện gì.
Các thế lực lớn trong thành có quan hệ như thế nào Diệp Hàn rất rõ ràng, bề ngoài thì hòa thuận, nhưng thực chất lại hận không thể đối phương bị diệt, để độc bá Viêm Thành, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này can thiệp vào chuyện của Diệp gia.
Nhưng hắn không ngờ bên cạnh Diệp Chỉ Tuyền lại có La Thiên Chinh của Luân Hồi Thư Viện.
- Không sao, có vài chuyện dù sao cũng phải trải qua, thế giới này rất rộng lớn, Viêm Thành chỉ là một nơi nhỏ bé, sau này ngươi vào Luân Hồi Thư Viện, phải biết tùy cơ ứng biến, biết ẩn giấu thực lực, không thể lỗ mãng như vậy.
Mạc Khinh Nhu nói.
- Ta hiểu rồi lão sư, đáng hận là phụ tử Diệp Dương Phủ quá vô tình, ta khó mà nguôi giận.
- Đáng tiếc, ta có được ba viên Thương Lan Đan, để lại một viên cho lão sư chữa thương, lại bị bọn họ cướp hết.
Diệp Hàn bất đắc dĩ nói.
Mạc Khinh Nhu nhẹ giọng an ủi:
- Thương Lan Đan vô dụng với ta, hai chân này của ta muốn khôi phục, trừ khi có thể lấy Vạn Pháp Dung Lô tôi luyện, đáng tiếc đó là chí bảo của Thiên Huyễn Tông, Thiên Huyễn Tông đã biến mất mấy trăm năm trước rồi.
- Nhất định sẽ có cách.
Diệp Hàn lập tức nói:
- Đúng rồi lão sư, trước kia người là đệ tử Luân Hồi Thư Viện sao?
Tên La sư huynh kia bước về phía Diệp Hàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, uy hiếp toàn trường.
- Nếu ngươi dám xen vào mối thù giữa ta và phụ tử Diệp gia, ta và ngươi sẽ không đội trời chung.
Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi, vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết.
Đáng tiếc nội thương kinh mạch khó chữa, nhất thời không thể khôi phục, đối mặt với cao thủ Thần Lực cảnh, Diệp Hàn cảm thấy bất lực.
- Không đội trời chung?
Tên La sư huynh kia như nghe được chuyện cười, vênh váo tự đắc, cao cao tại thượng:
- Tiểu tử như ngươi, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết, lại dám uy hiếp ta, đúng là không biết sống chết.
Một ngón tay điểm ra, chỉ lực sắc bén đánh thẳng vào giữa ngực Diệp Hàn.
Cơ thể Diệp Hàn chấn động, ngực truyền đến cơn đau như bị xé rách, một lỗ máu xuất hiện, hắn cảm giác một chỉ kia muốn xuyên thủng thân thể mình, muốn đóng đinh hắn ở chỗ này.
- Ta và ngươi không thù không oán, ngươi dám ra tay với ta như vậy, Diệp Hàn ta chết cũng không tha cho ngươi.
Diệp Hàn gào thét, ngập tràn hận ý.
Hắn âm thầm điều động nguyên lực, chuẩn bị liều chết phản kháng, hiện tại nguyên lực trong cơ thể hắn vô cùng hùng hậu, còn mạnh hơn nguyên lực của võ giả Tụ Nguyên cửu trọng gấp mấy lần, nếu có thể tập trung bộc phát, oanh kích vào một điểm, nhất định có thể khiến tên họ La này trả giá đắt.
Cho dù lưỡng bại câu thương, bản thân bị phế, cả đời này không còn hy vọng, Diệp Hàn cũng phải xả được cơn tức này, còn hơn bị đối phương nghiền chết một cách nhục nhã.
Ầm ầm ầm!!!
Gân cốt trong cơ thể Diệp Hàn cùng kêu lên, như đang rung chuyển.
Nguyên lực vận chuyển, hung mãnh vô song, như một con sư tử ngủ say ngàn năm sắp sửa thức tỉnh, nuốt chửng thế gian.
- Buồn cười!
La sư huynh nâng cánh tay phải lên, ai thèm quan tâm đến lời uy hiếp của một con kiến hôi?
Một chưởng đánh xuống, trực tiếp nhắm vào đầu Diệp Hàn, muốn giết chết hắn.
Ầm!!!
Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, một bóng người bị đánh bay trăm bước.
Tất cả mọi người xung quanh quảng trường đều trợn mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh này, người bị đánh bay lại là tên La sư huynh kia.
- Một đệ tử bình thường của Luân Hồi Thư Viện, cũng dám động đến đệ tử của Mạc Khinh Nhu ta.
Một giọng nói thanh thúy mà lạnh lùng vang lên, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía nữ nhân ngồi trên xe lăn.
Mạc Khinh Nhu?
Một lão sư của Viêm Dương Thư Viện, thân mang bệnh tật, hai chân tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, vốn không được ai chú ý, vậy mà dám nói chuyện với thiên tài Luân Hồi Thư Viện như vậy?
- Mạc…Mạc Khinh Nhu, chẳng phải là người từng đứng trên Âm Dương Bảng sao.
- Ngươi lại ẩn cư ở Viêm Thành, tiểu tử này là đệ tử của ngươi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La sư huynh kinh hãi, thần sắc kiêng dè.
Xe lăn lượn bánh, chậm rãi đi về phía Diệp Hàn. Nữ nhân trên xe lăn không nói gì, nhưng ánh mắt cao ngạo và khinh thường lại như một thanh thần nhận sắc bén, hung hăng uy hiếp trái tim La sư huynh.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai chân nàng, dường như lấy lại được chút can đảm:
- Là ngươi thì sao? Thời thế thay đổi, ngươi đã không còn là Mạc Khinh Nhu năm xưa, đệ tử của ngươi dám ra tay với người mà Phong sư huynh coi trọng, vậy…
- Cút!
Nữ nhân liếc nhìn La sư huynh.
Một chữ vang lên như sấm sét, khiến sắc mặt La sư huynh đại biến.
- Ta sẽ báo cáo mọi chuyện hôm nay cho Phong sư huynh.
Sắc mặt La sư huynh âm tình bất định, lập tức túm lấy Diệp Chỉ Tuyền rời đi.
- Chờ đã!
Ánh mắt Diệp Hàn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia:
- Nỗi nhục hôm nay, ngày khác ta sẽ báo, ta nhất định sẽ trấn áp ngươi, ngươi tên gì?
- La Thiên Chinh!
- Tiểu tử, ngươi muốn trấn áp ta? Có thể vào được Luân Hồi Thư Viện rồi hãy nói.
La Thiên Chinh hứng thú nhìn Diệp Hàn, như đang nghe một con kiến kêu gào.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Diệp Hàn siết chặt nắm đấm:
- Diệp Hàn ta, có thù tất báo, Luân Hồi Thư Viện phải không? Các ngươi cứ chờ đó…
Đệ tử Luân Hồi Thư Viện thì sao?
Hào quang vạn trượng, cao cao tại thượng?
Loại thiên tài mà trước kia hắn không dám nghĩ tới.
Hiện tại, Diệp Hàn rất tự tin!
Có được Cửu Giới Trấn Long Tháp, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh chết La Thiên Chinh.
Vất vả đứng dậy, Diệp Hàn vội vàng đi tới bên cạnh Mạc Khinh Nhu.
Để La Thiên Chinh xen vào, hắn không thể giết chết Diệp Chỉ Tuyền, không đoạt lại Chiến Cốt được, có chút không cam lòng.
Mạc Khinh Nhu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Diệp Hàn:
- La Thiên Chinh kia là võ giả Thần Lực cảnh, hiện tại ngươi đương nhiên không thể so sánh với hắn, đừng nghĩ nhiều, hắn cũng chẳng là gì, sau này ngươi có thể vào Luân Hồi Thư Viện, sẽ có rất nhiều cơ hội giao đấu với hắn.
- Vâng, lão sư, ta đưa người về.
Diệp Hàn gật đầu, không để ý đến những người khác, đẩy xe lăn đi ra khỏi Diệp gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhiều tộc nhân Diệp gia nhìn theo, vừa tức giận vừa kiêng dè, những người như Đại trưởng lão thì choáng váng, muốn phát điên.
Diệp Hàn không chết!
Diệp Hàn tự tay đánh nát Khí Hải của gia chủ!
Diệp Chỉ Tuyền có Thiên Giao Chiến Thể cũng không phải đối thủ của Diệp Hàn?
- Ha ha ha…Chúng ta cũng nên về thôi!
- Bữa tiệc của Diệp gia không có phúc hưởng rồi, sau này còn nhiều cơ hội để từ từ trò chuyện.
Đại quản gia Lý Huyền của phủ thành chủ cười lớn đứng dậy.
Các vị gia chủ khác cũng lần lượt rời đi, không còn thái độ khúm núm như trước nữa, nhân lúc người ta gặp nạn mà đạp thêm một đạp, đây là cơ hội tốt, trước kia Diệp Dương Phủ quá bá đạo, không coi ai ra gì, mọi người đã nhịn từ lâu.
Có Diệp Chỉ Tuyền, tuy không đến mức khiến Diệp gia biến mất khỏi Viêm Thành, nhưng chắc chắn sẽ bị người ta ngáng chân.
Gia chủ bị phế, sau này Diệp gia sẽ không dễ sống ở Viêm Thành.
Từ hành động của La Thiên Chinh có thể đoán ra được không ít chuyện, Luân Hồi Thư Viện căn bản sẽ không quan tâm đến một Diệp gia nhỏ bé.
Thư viện có biết bao nhiêu đệ tử, nếu mỗi nhà có chuyện gì cũng phải quản, vậy còn gọi là thư viện gì nữa? Gọi là Hình Phạt Điện luôn cho rồi…
Viêm Thành, Viêm Dương Thư Viện!
Đều ở trong Viêm Thành, thư viện cách Diệp gia không xa, một khắc sau Diệp Hàn đẩy Mạc Khinh Nhu đến thư viện, đến lầu các nơi Mạc Khinh Nhu ở.
Diệp Hàn nói:
- Hôm nay may mà có lão sư, nếu không ta e rằng khó có thể thoát thân.
Trước khi ra tay, Diệp Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, các nhân vật lớn trong thành và Viêm Dương Thư Viện đều có người ở đây, chỉ cần hắn nhanh chóng đánh bại hai cha con Diệp Dương Phủ, tự nhiên sẽ không có chuyện gì.
Các thế lực lớn trong thành có quan hệ như thế nào Diệp Hàn rất rõ ràng, bề ngoài thì hòa thuận, nhưng thực chất lại hận không thể đối phương bị diệt, để độc bá Viêm Thành, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này can thiệp vào chuyện của Diệp gia.
Nhưng hắn không ngờ bên cạnh Diệp Chỉ Tuyền lại có La Thiên Chinh của Luân Hồi Thư Viện.
- Không sao, có vài chuyện dù sao cũng phải trải qua, thế giới này rất rộng lớn, Viêm Thành chỉ là một nơi nhỏ bé, sau này ngươi vào Luân Hồi Thư Viện, phải biết tùy cơ ứng biến, biết ẩn giấu thực lực, không thể lỗ mãng như vậy.
Mạc Khinh Nhu nói.
- Ta hiểu rồi lão sư, đáng hận là phụ tử Diệp Dương Phủ quá vô tình, ta khó mà nguôi giận.
- Đáng tiếc, ta có được ba viên Thương Lan Đan, để lại một viên cho lão sư chữa thương, lại bị bọn họ cướp hết.
Diệp Hàn bất đắc dĩ nói.
Mạc Khinh Nhu nhẹ giọng an ủi:
- Thương Lan Đan vô dụng với ta, hai chân này của ta muốn khôi phục, trừ khi có thể lấy Vạn Pháp Dung Lô tôi luyện, đáng tiếc đó là chí bảo của Thiên Huyễn Tông, Thiên Huyễn Tông đã biến mất mấy trăm năm trước rồi.
- Nhất định sẽ có cách.
Diệp Hàn lập tức nói:
- Đúng rồi lão sư, trước kia người là đệ tử Luân Hồi Thư Viện sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro