Nuốt Không Trôi...
2024-11-03 09:47:26
Mạc Khinh Nhu đến Viêm Dương Thư Viện chín năm trước.
Vì hai chân bất tiện, ngày thường cũng không lộ diện, tuổi không lớn, chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, nên rất nhiều đệ tử trong Thư Viện đều không chú ý đến nàng.
Nhưng Diệp Hàn rất rõ ràng, lão sư có kiến thức về tu luyện phi thường, hơn xa những lão sư khác trong Thư Viện.
- Ừm, trước kia ta là đệ tử chân truyền của Luân Hồi Thư Viện, nhưng chín năm trước trong trận chiến Âm Dương Bảng, ta bị trọng thương, hai chân bị người ta dùng Cực Hàn Ngục Thủy công kích, dẫn đến không thể đi lại, cảnh giới tụt xuống, sau đó ta đến Viêm Dương Thư Viện.
Mạc Khinh Nhu mỉm cười nhìn Diệp Hàn, nói ra những chuyện này một cách thản nhiên:
- Gọi lão sư nghe già quá, nếu ngươi thật sự có thể vào Luân Hồi Thư Viện, nên gọi ta là sư tỷ mới đúng.
- Ách...
Diệp Hàn ngẩn ra.
- Hôm nay tận mắt nhìn thấy La Thiên Chinh, lại nghe lão sư nói như vậy, ta không có ấn tượng tốt gì về Luân Hồi Thư Viện, trong Thái Hư Cổ Vực này, còn có đại tông môn nào khác có thể gia nhập không?
Diệp Hàn tiếp tục hỏi.
- Có, Thần Võ Đại Lục rộng lớn vô biên, thần sơn đại xuyên không biết bao nhiêu mà kể, các loại giáo phái, tông môn, thư viện, thánh địa đều chiếm cứ một phương.
- Nhưng nếu nói đến thế lực của Thái Hư Cổ Vực, ta vẫn đề nghị ngươi gia nhập Luân Hồi Thư Viện. Chỉ có loại thế lực như Thư Viện mới là nơi tập võ dạy người, mà trong ba đại Thư Viện của Thái Hư Cổ Vực, Luân Hồi Thư Viện rộng lớn bao la, nội tình tương đối hùng hậu.
Mạc Khinh Nhu đáp.
- Được, Luân Hồi Thư Viện còn mười ngày nữa tuyển nhận đệ tử, ta sẽ chuẩn bị thật tốt.
Diệp Hàn đáp.
Viêm Dương Thư Viện là một trong những phân viện của Luân Hồi Thư Viện, hàng năm đều có sứ giả đến đây chiêu thu đệ tử, danh ngạch chỉ có một, trên cơ bản là người mạnh nhất trong số các đệ tử trong Viêm Dương Thư Viện mỗi năm.
Trước kia, Diệp Hàn chỉ có thể coi là ưu tú, nhưng bất kể tuổi tác hay phương diện nào, kì thực đều có chênh lệch với những đệ tử nội môn lâu năm kia, nhưng hiện tại hắn tự tin có thể thông qua khảo hạch, nhận được sự công nhận của sứ giả Luân Hồi Thư Viện.
Lão sư nói không sai, Thần Võ Đại Lục quá lớn, Viêm Thành bất quá chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, cho dù ngồi lên vị trí thành chủ Viêm Thành, trong mắt những cường giả cao cao tại thượng kia cũng chỉ như trò cười.
Như La Thiên Chinh, tên chó chết này ở Luân Hồi Thư Viện chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng khi đến Viêm Thành lại vênh mặt hất hàm sai khiến, không xem ai ra gì, một ý niệm có thể định đoạt sinh tử của người khác, ngay cả Thành chủ cũng phải cung kính, không dám trêu chọc.
Nếu không có lão sư, e rằng hiện tại hắn đã bị giết, còn nói gì đến tương lai?
Còn nữa, nữ nhân độc ác Diệp Chỉ Tuyền kia, cướp đi Thiên Giao Chiến Cốt, một bước lên trời, được đại nhân vật của Luân Hồi Thư Viện coi trọng, cứ như vậy mà rời đi sao?
Quả thực là giẫm đạp lên đầu hắn để thượng vị!
Đối với Diệp Hàn, việc này như nghẹn ở cổ họng, hắn nuốt không trôi cục tức này.
- Ta đến Luân Hồi Thư Viện, việc đầu tiên chính là nghiền nát xương cốt của các ngươi thành tro bụi!
Diệp Hàn âm thầm nắm chặt tay.
Được Cửu Thiên Ngự Long Quyết cùng khí tức Long Đế tẩm bổ, ý chí của Diệp Hàn trong vô hình đã bị ảnh hưởng, sớm nhiễm phải khí khái đế vương, không thể nói là tâm cao ngất trời, nhưng cũng không muốn bị người khác ức hiếp và nô dịch.
Không có thực lực, vĩnh viễn sẽ bị người khác đè ép, cả ngày sống nơm nớp lo sợ, thậm chí chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Trong Cửu Giới Trấn Long Tháp, ngay cả Long Đế, tồn tại chí cao vô thượng, thủ đoạn thông thiên cũng bị trấn áp đến chết, hắn hiện tại có là gì?
Long Đế chết đi, còn có uy danh truyền muôn đời, còn tiểu nhân vật như hắn chết đi, sẽ chẳng có ai nhớ đến.
Kiếp sau xa vời, chỉ cầu kiếp này sống tiêu sái, tự tại, vậy là đủ rồi!
- Diệp Hàn, nguyên lực của ngươi rất hùng hậu, tuy có thể đánh bại Diệp Dương Phủ, nhưng Viêm Dương Thư Viện cũng có mấy đệ tử nội môn lâu năm không hề kém Diệp Dương Phủ, nếu muốn giành được danh ngạch, ngươi phải chú ý. Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, cảnh giới không thể tăng lên, nhưng có thể xuất phát từ võ kỹ.
Mạc Khinh Nhu nói, chỉ vào một tủ sách dưới cửa sổ.
- Tầng thứ hai, quyển thứ nhất, ngươi lấy ra xem đi.
Diệp Hàn vội vàng đi đến, lấy quyển sách ra, trang đầu có viết mấy chữ lớn: Hổ Báo Lôi Quyền.
- Hổ Báo Lôi Quyền?
Diệp Hàn lẩm bẩm, đưa quyển sách cho Mạc Khinh Nhu.
Mạc Khinh Nhu lắc đầu.
- Tiếp theo ngươi hãy tu luyện loại võ kỹ này, Hổ Báo Lôi Quyền tổng cộng có bốn quyền, bên trong có ghi chú của ta, mười ngày tới nếu ngươi có thể tu luyện thành công quyền thứ nhất, thực lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
- Tốt!
Diệp Hàn không chút do dự, thì ra lão sư đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
- Đi tu luyện đi. Trước kia ta chỉ đề nghị ngươi tu luyện Bát Cực Bạo Quyền là bởi vì giai đoạn Tụ Nguyên cảnh cần chú trọng căn cơ, võ kỹ là thứ yếu, bất quá hiện tại căn cơ của ngươi đã đủ rồi.
Mạc Khinh Nhu nói.
Từ biệt Mạc Khinh Nhu, Diệp Hàn trở về chỗ ở của mình.
Chỗ ở của đệ tử bình thường chỉ là một căn phòng đơn sơ, trước kia Diệp Hàn chưa từng ở đây, nhưng sau khi trải qua biến cố gia tộc, hiện tại hắn cảm thấy nơi này vô cùng an tâm.
Ngồi xếp bằng, Diệp Hàn mở Hổ Báo Lôi Quyền ra, yếu quyết tu luyện cùng vô số ghi chú tỉ mỉ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu. Chưa đầy một canh giờ, Diệp Hàn đã ghi nhớ toàn bộ.
Tu luyện võ kỹ, thực chiến mới là vương đạo!
- Khu mỏ Hàn Uyên!
Ánh mắt Diệp Hàn kiên định, thốt lên.
Khu mỏ Hàn Uyên, nơi yêu ma hoành hành, Yêu thú khắp nơi, có thể nói là nguy hiểm trùng trùng, nhưng trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, có các loại kỳ trân dị thảo, thậm chí là mạch khoáng quý hiếm, là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Thu dọn một chút, Diệp Hàn lên đường.
Cách Viêm Thành hai mươi dặm, Diệp Hàn đã đến cửa vào khu mỏ Hàn Uyên. Nhìn vào bên trong, mặt đất đen kịt kéo dài đến tận sâu, ngay cả không khí cũng tràn ngập khí tức thô bạo, áp lực.
Diệp Hàn không khỏi cảm khái, cách đây không lâu hắn vừa mới rời khỏi khu mỏ Hàn Uyên, hôm nay quay lại, tâm cảnh đã hoàn toàn khác.
Nửa năm trước, hắn bước vào khu mỏ Hàn Uyên là vì muốn tìm kiếm cơ duyên, giúp Diệp Chỉ Tuyền đột phá đến Thần Lực cảnh, kỳ thực trong lòng vô cùng kiêng kỵ nơi này. Đệ tử Viêm Dương Thư Viện chết trong khu mỏ Hàn Uyên nhiều năm qua không phải một ngàn thì cũng tám trăm.
Nhưng hiện tại, Diệp Hàn đã có thực lực sánh ngang Thần Lực cảnh, đến đây là vì mài giũa võ đạo, vì bản thân mình.
Vừa mới bước vào khu mỏ không lâu, mấy bóng đen hung hãn lao tới vây công.
- Yêu Nguyệt Lang? Tìm chết!
Diệp Hàn hừ lạnh, tung ra một quyền.
Loại Yêu thú này cực hạn chỉ là cấp hai, ba con Yêu Nguyệt Lang trước mắt chỉ tương đương với võ giả Tụ Nguyên cảnh thất, bát trọng bình thường, căn bản không đáng để hắn động thủ.
Thân hình xoay chuyển, liên tiếp ba quyền đánh ra, trên mặt đất xuất hiện thêm ba bộ thi thể Yêu thú.
Chẳng có chút giá trị nào!
Yêu thú chỉ đạt đến cấp hai, trong cơ thể mới ngưng tụ yêu hạch. Yêu hạch có thể dùng để luyện hóa hoặc bán lấy tiền, ba con Yêu thú cấp một này ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Võ giả tiến vào hiểm địa tìm kiếm cơ duyên, kỳ thực có rất nhiều cách che giấu khí tức, nhưng lần này Diệp Hàn đến đây là vì muốn mài giũa bản thân, nên không hề che giấu khí tức.
Tiếp tục tiến về phía trước, khí tức của Diệp Hàn nhanh chóng bị Yêu thú phát hiện, liên tiếp có Yêu thú lao đến tấn công, nhưng kết quả đều không nằm ngoài dự đoán.
- Yêu thú cấp một quá yếu, căn bản không đủ để ta luyện tập.
Diệp Hàn thầm nghĩ.
Hai ngày nay, thực lực của hắn tăng lên quá nhiều, rất nhiều Yêu thú trước kia cần phải cẩn thận đối phó, hiện tại ngay cả làm đối thủ của hắn cũng không xứng, chỉ cần một quyền là có thể dễ dàng đánh chết.
Trừ khi tiến vào sâu bên trong khu mỏ, đối mặt với những tồn tại mạnh mẽ hơn. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không dám đi tiếp, nhưng hiện tại, Diệp Hàn không chút do dự.
- Ma nhân?
Đi sâu vào trong mười dặm, Diệp Hàn nhìn thấy một màn, hai mắt lập tức sáng lên.
Vì hai chân bất tiện, ngày thường cũng không lộ diện, tuổi không lớn, chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, nên rất nhiều đệ tử trong Thư Viện đều không chú ý đến nàng.
Nhưng Diệp Hàn rất rõ ràng, lão sư có kiến thức về tu luyện phi thường, hơn xa những lão sư khác trong Thư Viện.
- Ừm, trước kia ta là đệ tử chân truyền của Luân Hồi Thư Viện, nhưng chín năm trước trong trận chiến Âm Dương Bảng, ta bị trọng thương, hai chân bị người ta dùng Cực Hàn Ngục Thủy công kích, dẫn đến không thể đi lại, cảnh giới tụt xuống, sau đó ta đến Viêm Dương Thư Viện.
Mạc Khinh Nhu mỉm cười nhìn Diệp Hàn, nói ra những chuyện này một cách thản nhiên:
- Gọi lão sư nghe già quá, nếu ngươi thật sự có thể vào Luân Hồi Thư Viện, nên gọi ta là sư tỷ mới đúng.
- Ách...
Diệp Hàn ngẩn ra.
- Hôm nay tận mắt nhìn thấy La Thiên Chinh, lại nghe lão sư nói như vậy, ta không có ấn tượng tốt gì về Luân Hồi Thư Viện, trong Thái Hư Cổ Vực này, còn có đại tông môn nào khác có thể gia nhập không?
Diệp Hàn tiếp tục hỏi.
- Có, Thần Võ Đại Lục rộng lớn vô biên, thần sơn đại xuyên không biết bao nhiêu mà kể, các loại giáo phái, tông môn, thư viện, thánh địa đều chiếm cứ một phương.
- Nhưng nếu nói đến thế lực của Thái Hư Cổ Vực, ta vẫn đề nghị ngươi gia nhập Luân Hồi Thư Viện. Chỉ có loại thế lực như Thư Viện mới là nơi tập võ dạy người, mà trong ba đại Thư Viện của Thái Hư Cổ Vực, Luân Hồi Thư Viện rộng lớn bao la, nội tình tương đối hùng hậu.
Mạc Khinh Nhu đáp.
- Được, Luân Hồi Thư Viện còn mười ngày nữa tuyển nhận đệ tử, ta sẽ chuẩn bị thật tốt.
Diệp Hàn đáp.
Viêm Dương Thư Viện là một trong những phân viện của Luân Hồi Thư Viện, hàng năm đều có sứ giả đến đây chiêu thu đệ tử, danh ngạch chỉ có một, trên cơ bản là người mạnh nhất trong số các đệ tử trong Viêm Dương Thư Viện mỗi năm.
Trước kia, Diệp Hàn chỉ có thể coi là ưu tú, nhưng bất kể tuổi tác hay phương diện nào, kì thực đều có chênh lệch với những đệ tử nội môn lâu năm kia, nhưng hiện tại hắn tự tin có thể thông qua khảo hạch, nhận được sự công nhận của sứ giả Luân Hồi Thư Viện.
Lão sư nói không sai, Thần Võ Đại Lục quá lớn, Viêm Thành bất quá chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, cho dù ngồi lên vị trí thành chủ Viêm Thành, trong mắt những cường giả cao cao tại thượng kia cũng chỉ như trò cười.
Như La Thiên Chinh, tên chó chết này ở Luân Hồi Thư Viện chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng khi đến Viêm Thành lại vênh mặt hất hàm sai khiến, không xem ai ra gì, một ý niệm có thể định đoạt sinh tử của người khác, ngay cả Thành chủ cũng phải cung kính, không dám trêu chọc.
Nếu không có lão sư, e rằng hiện tại hắn đã bị giết, còn nói gì đến tương lai?
Còn nữa, nữ nhân độc ác Diệp Chỉ Tuyền kia, cướp đi Thiên Giao Chiến Cốt, một bước lên trời, được đại nhân vật của Luân Hồi Thư Viện coi trọng, cứ như vậy mà rời đi sao?
Quả thực là giẫm đạp lên đầu hắn để thượng vị!
Đối với Diệp Hàn, việc này như nghẹn ở cổ họng, hắn nuốt không trôi cục tức này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta đến Luân Hồi Thư Viện, việc đầu tiên chính là nghiền nát xương cốt của các ngươi thành tro bụi!
Diệp Hàn âm thầm nắm chặt tay.
Được Cửu Thiên Ngự Long Quyết cùng khí tức Long Đế tẩm bổ, ý chí của Diệp Hàn trong vô hình đã bị ảnh hưởng, sớm nhiễm phải khí khái đế vương, không thể nói là tâm cao ngất trời, nhưng cũng không muốn bị người khác ức hiếp và nô dịch.
Không có thực lực, vĩnh viễn sẽ bị người khác đè ép, cả ngày sống nơm nớp lo sợ, thậm chí chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Trong Cửu Giới Trấn Long Tháp, ngay cả Long Đế, tồn tại chí cao vô thượng, thủ đoạn thông thiên cũng bị trấn áp đến chết, hắn hiện tại có là gì?
Long Đế chết đi, còn có uy danh truyền muôn đời, còn tiểu nhân vật như hắn chết đi, sẽ chẳng có ai nhớ đến.
Kiếp sau xa vời, chỉ cầu kiếp này sống tiêu sái, tự tại, vậy là đủ rồi!
- Diệp Hàn, nguyên lực của ngươi rất hùng hậu, tuy có thể đánh bại Diệp Dương Phủ, nhưng Viêm Dương Thư Viện cũng có mấy đệ tử nội môn lâu năm không hề kém Diệp Dương Phủ, nếu muốn giành được danh ngạch, ngươi phải chú ý. Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, cảnh giới không thể tăng lên, nhưng có thể xuất phát từ võ kỹ.
Mạc Khinh Nhu nói, chỉ vào một tủ sách dưới cửa sổ.
- Tầng thứ hai, quyển thứ nhất, ngươi lấy ra xem đi.
Diệp Hàn vội vàng đi đến, lấy quyển sách ra, trang đầu có viết mấy chữ lớn: Hổ Báo Lôi Quyền.
- Hổ Báo Lôi Quyền?
Diệp Hàn lẩm bẩm, đưa quyển sách cho Mạc Khinh Nhu.
Mạc Khinh Nhu lắc đầu.
- Tiếp theo ngươi hãy tu luyện loại võ kỹ này, Hổ Báo Lôi Quyền tổng cộng có bốn quyền, bên trong có ghi chú của ta, mười ngày tới nếu ngươi có thể tu luyện thành công quyền thứ nhất, thực lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
- Tốt!
Diệp Hàn không chút do dự, thì ra lão sư đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
- Đi tu luyện đi. Trước kia ta chỉ đề nghị ngươi tu luyện Bát Cực Bạo Quyền là bởi vì giai đoạn Tụ Nguyên cảnh cần chú trọng căn cơ, võ kỹ là thứ yếu, bất quá hiện tại căn cơ của ngươi đã đủ rồi.
Mạc Khinh Nhu nói.
Từ biệt Mạc Khinh Nhu, Diệp Hàn trở về chỗ ở của mình.
Chỗ ở của đệ tử bình thường chỉ là một căn phòng đơn sơ, trước kia Diệp Hàn chưa từng ở đây, nhưng sau khi trải qua biến cố gia tộc, hiện tại hắn cảm thấy nơi này vô cùng an tâm.
Ngồi xếp bằng, Diệp Hàn mở Hổ Báo Lôi Quyền ra, yếu quyết tu luyện cùng vô số ghi chú tỉ mỉ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu. Chưa đầy một canh giờ, Diệp Hàn đã ghi nhớ toàn bộ.
Tu luyện võ kỹ, thực chiến mới là vương đạo!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khu mỏ Hàn Uyên!
Ánh mắt Diệp Hàn kiên định, thốt lên.
Khu mỏ Hàn Uyên, nơi yêu ma hoành hành, Yêu thú khắp nơi, có thể nói là nguy hiểm trùng trùng, nhưng trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, có các loại kỳ trân dị thảo, thậm chí là mạch khoáng quý hiếm, là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Thu dọn một chút, Diệp Hàn lên đường.
Cách Viêm Thành hai mươi dặm, Diệp Hàn đã đến cửa vào khu mỏ Hàn Uyên. Nhìn vào bên trong, mặt đất đen kịt kéo dài đến tận sâu, ngay cả không khí cũng tràn ngập khí tức thô bạo, áp lực.
Diệp Hàn không khỏi cảm khái, cách đây không lâu hắn vừa mới rời khỏi khu mỏ Hàn Uyên, hôm nay quay lại, tâm cảnh đã hoàn toàn khác.
Nửa năm trước, hắn bước vào khu mỏ Hàn Uyên là vì muốn tìm kiếm cơ duyên, giúp Diệp Chỉ Tuyền đột phá đến Thần Lực cảnh, kỳ thực trong lòng vô cùng kiêng kỵ nơi này. Đệ tử Viêm Dương Thư Viện chết trong khu mỏ Hàn Uyên nhiều năm qua không phải một ngàn thì cũng tám trăm.
Nhưng hiện tại, Diệp Hàn đã có thực lực sánh ngang Thần Lực cảnh, đến đây là vì mài giũa võ đạo, vì bản thân mình.
Vừa mới bước vào khu mỏ không lâu, mấy bóng đen hung hãn lao tới vây công.
- Yêu Nguyệt Lang? Tìm chết!
Diệp Hàn hừ lạnh, tung ra một quyền.
Loại Yêu thú này cực hạn chỉ là cấp hai, ba con Yêu Nguyệt Lang trước mắt chỉ tương đương với võ giả Tụ Nguyên cảnh thất, bát trọng bình thường, căn bản không đáng để hắn động thủ.
Thân hình xoay chuyển, liên tiếp ba quyền đánh ra, trên mặt đất xuất hiện thêm ba bộ thi thể Yêu thú.
Chẳng có chút giá trị nào!
Yêu thú chỉ đạt đến cấp hai, trong cơ thể mới ngưng tụ yêu hạch. Yêu hạch có thể dùng để luyện hóa hoặc bán lấy tiền, ba con Yêu thú cấp một này ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Võ giả tiến vào hiểm địa tìm kiếm cơ duyên, kỳ thực có rất nhiều cách che giấu khí tức, nhưng lần này Diệp Hàn đến đây là vì muốn mài giũa bản thân, nên không hề che giấu khí tức.
Tiếp tục tiến về phía trước, khí tức của Diệp Hàn nhanh chóng bị Yêu thú phát hiện, liên tiếp có Yêu thú lao đến tấn công, nhưng kết quả đều không nằm ngoài dự đoán.
- Yêu thú cấp một quá yếu, căn bản không đủ để ta luyện tập.
Diệp Hàn thầm nghĩ.
Hai ngày nay, thực lực của hắn tăng lên quá nhiều, rất nhiều Yêu thú trước kia cần phải cẩn thận đối phó, hiện tại ngay cả làm đối thủ của hắn cũng không xứng, chỉ cần một quyền là có thể dễ dàng đánh chết.
Trừ khi tiến vào sâu bên trong khu mỏ, đối mặt với những tồn tại mạnh mẽ hơn. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không dám đi tiếp, nhưng hiện tại, Diệp Hàn không chút do dự.
- Ma nhân?
Đi sâu vào trong mười dặm, Diệp Hàn nhìn thấy một màn, hai mắt lập tức sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro