Võ Phu

Chương 101

2024-10-07 15:10:26

Khu nam Thần Đô là nơi cư ngụ của rất nhiều quan lại và quý tộc. Những toà trạch viện liên tiếp nhau, thường thuộc về cùng một dòng họ. Trong số đó có nhiều người là trọng thần trong triều, cũng có nhiều người là con cháu của những công thần khai quốc. Tuy bây giờ đã không còn thực quyền, nhưng lại được thừa kế tước vị và tài sản, ở khu phía nam này, bọn họ cũng là những người không dễ chọc.

Nằm ẩn mình trong con hẻm nhỏ trên phố Liễu Diệp là một căn nhà nhỏ yên tĩnh. Nơi này từng là biệt viện của Lương quốc công, nhưng sau khi lão ta mưu phản thất bại, cả nhà bị tru di tam tộc, biệt viện này cũng bị quan phủ Thần Đô thu hồi. Mãi cho đến nhiều năm sau, có một người bí ẩn mua lại, căn nhà nhỏ này mới có chủ nhân mới.

Nhưng thân phận của người đó lại được giấu kín, người ngoài không ai biết.

Hôm nay, bầu trời Thần Đô vẫn mưa rả rích, dù đây có thể là cơn mưa cuối cùng của mùa xuân, nhưng người ta vẫn cảm thấy hơi có chút khó chịu.

Người nam nhân đội mưa đi trên đường thỉnh thoảng lại dừng bước, sau khi xác định không có ai theo dõi, y mới bước vào con hẻm nhỏ, đến trước căn nhà ở cuối hẻm, vươn tay gõ cửa. Tiếng gõ cửa rất nhịp nhàng, một tiếng nặng hai tiếng nhẹ, lặp đi lặp lại vài lần, cánh cửa lúc này mới chậm rãi mở ra.

Một lão nhân có khuôn mặt nhăn nheo đưa mắt nhìn ra xung quanh, sau đó mới lên tiếng: “Không có ai nhìn thấy chứ?”

“Tiểu nhân biết quy tắc, đảm bảo không ai biết.” Người nam nhân cười nịnh nọt, lấy ra một phong thư được gói cẩn thận bằng giấy da bò từ trong người mình, lão nhân nhận kia lấy, mặt không cảm xúc nói: “Đến phòng thu chi lấy tiền đi.”

Nói xong, lão nhân đóng sập cửa lại, thân hình hơi còng xuống của lão ta lập tức thẳng dậy. Lão cầm phong thư đi vào trong nhà, rất nhanh đã đến trước một căn phòng, nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang đứng ở đó. Khuôn mặt nhăn nheo của lão nhân lúc này đầy ý cười, thân hình lão ta càng thêm còng xuống: “Khởi bẩm tiên sư, đã có tin tức rồi.”



Trong phòng được trải một tấm thảm làm bằng da bạch lộc trắng quý hiếm, ba chiếc ghế đều được làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê trăm năm, nến được làm bằng nhựa cây của giao nhân Nam Hải, trong phòng thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ.

Một lão nhân tóc hoa râm đứng khép nép bên cạnh, những người ngồi trên ghế đều toát lên khí chất phi phàm.

Ngoại trừ một nữ đạo sĩ có khuôn mặt vô cùng hung dữ.

Trong số đó có hai người Trần Triều đã từng gặp, là nữ đạo sĩ đến từ Tam Khê Phủ và Hứa Ngọc đến từ Nam Thiên Tông, người còn lại là Dư Kha - Lưu Thủy Phong, trưởng bối của hai người sư huynh muội Trì Cam Tuyền.

Đại Lý Tự muốn xét xử việc Trần Triều tự ý giết chết Tu Hành giả, không những cần phải liên hợp với Tam Pháp ty, mà còn cần mỗi tông môn phái một Tu Hành giả đến đây để dự thính, mục đích là để tránh cho Đại Lương xử lý thiên vị, nhưng thực ra là để các tông môn tu hành phương ngoại gây áp lực cho Đại Lương mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đệ tử bên ngoài mang phong thư được gói bằng giấy da bò vào, Hứa Ngọc không nhận lấy, Dư Kha cũng mặt không cảm xúc, không làm gì cả.

Nữ đạo sĩ trung niên nhận lấy phong thư, mở ra xem qua, cười lạnh nói: “Tặc tử kia đã hết trò, không còn thủ đoạn nào nữa! Chỉ có thể chờ chết mà thôi.”

Thấy nữ đạo sĩ trung niên không có ý định đưa phong thư cho hai người kia xem, Hứa Ngọc chỉ có thể cười gượng vươn tay ra: “Vương đạo hữu có thể cho tại hạ xem qua phong thư này không?”

Nữ đạo sĩ trung niên lúc này mới lạnh lùng đưa phong thư cho y.

Sau khi xem xong, Hứa Ngọc quay sang đưa cho Dư Kha.

“Nói như vậy, cho dù tặc tử kia có quan hệ với đệ tử quan môn của viện trưởng, nhưng cũng không đến mức khiến viện trưởng phải ra mặt, như vậy thì quả thực không cần phải lo lắng nữa. Chúng ta chỉ cần không cho Đại Lương thiên vị tặc tử kia, với tội danh tự ý giết chết Tu Hành giả, cũng đủ để hắn ta chết ở đây rồi. Đáng tiếc, lại để cho hắn ta chết một cách dễ dàng như vậy, nếu như có thể đưa về Nam Thiên Tông, ta nhất định sẽ tra tấn hắn ta đến chết!”

Sắc mặt Hứa Ngọc có chút khó coi, ban đầu y đã tích tụ đầy bụng phẫn nộ, giờ phút này không thể trút giận lên nữ đạo sĩ trung niên kia, chỉ có thể trút lên người Trần Triều.

Nữ đạo sĩ trung niên nhíu mày cười lạnh nói: “Cho dù có thể mang đi, thì cũng phải đưa về Tam Khê Phủ của ta, đến lượt Nam Thiên Tông các ngươi sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Ngọc lập tức biến đổi, càng thêm ảm đạm. Trước đó khi nghe nói người đến từ Tam Khê Phủ không phải Lý Hoặc, y đã cảm thấy không ổn, bây giờ quả nhiên là như vậy, con mụ này đã phát điên rồi, hoàn toàn giống như một con chó điên cắn bừa.

“Vương đạo hữu cần gì phải như vậy, mục đích của chúng ta bây giờ đều giống nhau, đừng làm mất hòa khí.”

Chưa đợi Hứa Ngọc lên tiếng, Dư Kha lặng lẽ nãy giờ mới lên tiếng khuyên can: “Ba nhà chúng ta bây giờ là ở trên cùng một chiếc thuyền, nên đồng lòng hợp sức mới phải.”

Nữ đạo sĩ trung niên cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, chỉ là đứng dậy bỏ đi, không hề do dự một chút nào.

Sắc mặt Hứa Ngọc tái mét, không nói một lời, chỉ đợi đến khi nữ đạo sĩ trung niên kia rời đi, y mới vẫy tay, những người trong phòng lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Dư Kha. Nam nhân trung niên có khuôn mặt bình thường kia cười khổ nói: “Hứa đạo hữu, Vương đạo hữu đang đau lòng vì chuyện mất đồ đệ, ngươi ta nên thông cảm cho nàng mới phải.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0