Võ Phu

Chương 102

2024-10-07 15:10:26

Hứa Ngọc ngẩng đầu nhìn Dư Kha, nói: “Ngày thường Tam Khê Phủ ra sao, chắc ngươi cũng biết, cần gì phải nói nhiều như vậy. Hơn nữa trong chuyện lần này, họ lại chỉ phái một con mụ điên kia đến, có thể giải quyết được chuyện gì? Nếu như sau này có biến cố, chẳng lẽ lại trông cậy vào nàng sao?”

Dư Kha liếc nhìn phong thư vẫn còn đặt trên bàn, cười nói: “Tặc tử kia đã hết trò rồi, bây giờ còn lo lắng gì nữa?”

Hứa Ngọc đứng dậy, đập bàn một cái, cố gắng kiềm chế cơn giận: “Dư đạo hữu, ta hy vọng ngươi hiểu rõ, đây không phải là bên ngoài, là Thần Đô của Đại Lương, nơi này không những có vị Trấn thủ sứ kia, có viện trưởng Thư Viện, thậm chí còn có Hoàng đế bệ hạ trong Hoàng cung!”

Đó đều là những đại nhân vật, là đại nhân vật chân chính.

Không phải là Tam Khê Phủ có thể so sánh.

“Hứa đạo hữu cũng đừng quên đạo lý rút dây động rừng, tuy nói Luyện khí sĩ chúng ta không thể so sánh với Đại Lương, nhưng nếu như chúng ta bị đối xử bất công ở đây, thì chẳng lẽ cả Tu hành giới phương ngoại sẽ ngồi nhìn sao? Không thể nào, bên ngoài nhiều người như vậy, Đại Lương dám làm gì?”

Dư Kha cũng có chút tức giận, nhưng vẫn kiềm chế rất tốt: “Hứa đạo hữu đừng quá lo lắng, chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Hơn nữa chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tên họ Lý kia đã chết, cho dù tặc tử kia có biết sự thật, không có bằng chứn thì người nào có thể giúp hắn được chứ?”

Hứa Ngọc hít sâu một hơi, sau đó mới nhìn Dư Kha, nhẹ giọng nói: “Hy vọng là như vậy.”



Tạ Nam Độ trở về bờ Nam Hồ, còn nửa tháng nữa mới đến ngày Tam Pháp ty hội thẩm. Những chuyện xảy ra ở Đại Lý Tự chắc chắn đã đến tai một số người, vì vậy nàng không cần phải lo lắng sẽ có người đến đây tìm mình nữa. Cho dù thực sự có người đến thì cũng không sao cả, nàng chỉ cần đợi đến ngày đó. Đương nhiên ở trước đó, nàng vẫn phải tu luyện cùng sư huynh nhà mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật ra ngay từ ngày thứ ba theo học Ngụy Tự, Tạ Nam Độ đã bước vào sơ cảnh.

Ngụy Tự không hề ngạc nhiên, vì sư phụ đã từng nói, tiểu sư muội của gã có thiên phú phi phàm, việc bước vào Vong Ưu cảnh chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa tâm trí của nàng còn vượt xa người thường.

Lúc đó sư phụ có uống rượu, nói một câu khiến Ngụy Tự không thể nào quên được.

Đó chính là “Ta có thể truyền thụ y bát cho hài tử này”.



Viện trưởng không muốn biết đệ tử của mình đang nghĩ gì, lúc này lão ta đang hẹn người ta chơi cờ. Khác với người bạn cũ đã từng đánh cờ với lão ta trước đây, hôm nay người đánh cờ với lão ta chính là một đệ tử khác của lão.

Lão ta đã thu nhận bảy mươi hai đệ tử, tuy có một số người vì nhiều nguyên nhân khác nhau đã qua đời trước lão, nhưng vẫn còn rất nhiều đệ tử còn sống đến ngày hôm nay. Trong số những đệ tử còn sống, người đang ngồi trước mặt lão là người chơi cờ giỏi nhất, là quốc thủ của Đại Lương, tên là Tô Ý.

Tô Ý có dung mạo tuấn tú, đoan trang nhã nhặn, từ mười mấy năm trước đã là người trong mộng của không ít nữ tử ở Thần Đô, đáng tiếc cả đời hắn chỉ thích đọc sách và chơi cờ, vì vậy mười mấy năm trôi qua, bên cạnh hắn vẫn không có bóng hồng nào.

“Nghe nói sư phụ đã toại nguyện, tìm được một tiểu sư muội cho chúng đệ tử, đây thực sự là chuyện tốt.”

Tô Ý vươn tay đặt một quân cờ xuống, nhưng lại cố ý biến thế cục có lợi thành thế cân bằng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Viện trưởng gật đầu hài lòng: “Tiểu sư muội của các ngươi giống như một viên ngọc thô, cần phải mài dũa, bây giờ ta để Ngụy Tự thay ta dạy dỗ nó một thời gian.”

Tô Ý gật đầu khen ngợi: “Nếu là Ngụy sư huynh thì không còn gì để nói. Sư huynh có thiên tài phi phàm, cả việc tu luyện lẫn đọc sách, e rằng không tìm được mấy người có thể so sánh với huynh ấy. Có huynh ấy dạy dỗ cho tiểu sư muội, chắc chắn là không tệ. Nhưng là sư huynh, khi biết có tiểu sư muội, dù sao cũng phải tặng quà gặp mặt, chỉ là không biết tiểu sư muội thích gì.”

Viện trưởng nhìn thế cờ trên bàn, đặt xuống một quân cờ, lắc đầu nói: “Sư muội của ngươi xuất thân từ gia tộc lớn, nhưng lại rất thanh cao, tặng gì cũng cảm thấy thô tục, thôi bỏ đi.”

Nghe vậy, Tô Ý có chút buồn bã đặt quân cờ xuống: “Vậy thì không tặng gì sao, tiểu sư muội sẽ nghĩ đệ tử là sư huynh mà keo kiệt đấy.”

Viện trưởng cười lạnh một tiếng: “Ta còn không biết ngươi đang nghĩ gì sao? Tốt nhất là hãy thu hồi ý nghĩ ấy đi. Hơn nữa, tiểu sư muội của ngươi hình như đã có ý trung nhân rồi, thiếu niên thiếu nữ rất hợp nhau, ngươi tuổi này rồi còn chen chân vào làm gì?”

Tô Ý ồ lên một tiếng, thất vọng hỏi: “Là công tử nhà nào vậy?”

Viện trưởng thản nhiên nói: “Chính là người đang gây ra sóng gió ở Thần Đô ấy.”

Chuyện kia đã gây xôn xao cả Thần Đô, tất nhiên lão ta cũng biết.

“Học trò nghe nói những Tu Hành giả phương ngoại kia đã vào Thần Đô rồi, đã là người mà tiểu sư muội thích, sư phụ không làm gì sao?”

Tô Ý nhìn viện trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0