Võ Phu

Chương 103

2024-10-07 15:10:26

“Đó chỉ là ta đoán thôi, cho dù là thật thì sao, chẳng lẽ ta là sư phụ của tiểu sư muội ngươi, thì cũng là sư phụ của tiểu tử kia ư?” Viện trưởng lạnh lùng nói: “Trên đời này không có đạo lý đó, ta nói vậy đấy.”

“Sư phụ nói chuyện ngang thật.”

Tô Ý cười bất đắc dĩ.

Viện trưởng thản nhiên nói: “Quen rồi, ta luôn ngang như vậy.”

Tô Ý cười gượng một tiếng, không nói gì thêm, chỉ là sau đó khi đánh cờ, nước nào cũng đầy sát khí.

Nhìn thấy thế cờ của mình đã thua, sắc mặt viện trưởng càng lúc càng khó coi, cuối cùng lão ta phất tay hất bàn cờ, mắng: “Đồ nghịch tử!”

Tô Ý vẻ mặt vô tội: “Sư phụ, chỉ là chơi cờ thôi mà, sao người lại không nói đạo lý vậy?”

Viện trưởng tức giận: “Ngươi biết được mấy chữ, còn dám nói đạo lý với ta?!”



Có lẽ vì chuyện Viện trưởng thu nhận đồ đệ quá lớn, lấn át tất cả những chuyện khác, cho nên chuyện Trần Triều tự ý giết chết Tu Hành giả không còn nóng hổi như trước nữa, nhưng may mà phía sau còn có Tạ gia thêm mắm dặm muối, vì vậy rất nhiều dân chúng ở Thần Đô đều đang đếm ngày, nghĩ rằng chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến ngày đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi tan chầu, quan lại của Đại Lý Tự, Hình Bộ và Đô Sát Viện ở lại.

Đây chính là Tam Pháp ty của Đại Lương.

Cùng lúc đó, ba Tu Hành giả phương ngoại kia cũng được triệu vào cung.

Nữ đạo sĩ trung niên đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, bà ta cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt, chỉ muốn xông thẳng vào Đại Lý Tự băm vằm Trần Triều ra, nhưng dù nghĩ như vậy, bà ta lại không làm thế. Tuy đã trở thành kẻ điên, nhưng bà ta vẫn biết rõ, ở Đại Lương, Thần Đô không phải là nơi bà ta có thể làm càn.

Hôm nay khi đi trong Hoàng thành, nhìn những bức tường đỏ ngói xanh, cảm nhận những phù văn và trận pháp được khắc trên đó, bà ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng lúc này cho dù có khó chịu đến mức nào thì cũng phải nhẫn nhịn. Cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy những cấm vệ trong Hoàng thành vốn là những kẻ Võ phu thô lỗ trong mắt bà ta, bà ta cũng chỉ có thể lạnh lùng bước qua, không thể làm gì được.

So với bà ta, Hứa Ngọc và Dư Kha đi phía sau trông bình tĩnh hơn rất nhiều, hai người họ vẻ mặt bình thản, không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Ba người đi theo nội thị trong cung đến trước Ngự Thư phòng, sắc mặt nữ đạo sĩ đã trở nên vô cùng khó coi. Nghĩ đến việc lát nữa phải gặp Hoàng đế Đại Lương, cho dù không phải quỳ xuống nhưng cũng phải hành lễ, điều này khiến người luôn đứng ở vị trí cao quý như bà ta rất khó chấp nhận. Nhưng cánh cửa vẫn đóng kín, nội thị đứng trước cửa Ngự Thư phòng nhìn ba người họ một cái, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng có lệnh, ba vị tiên sư đã đến là được, bây giờ có thể rời khỏi Hoàng cung.”

Thần sắc nữ đạo sĩ trung niên dịu xuống, sắc mặt hơi có chút ửng đỏ, hai người kia cũng gật đầu, quay người rời đi. Việc vào cung là quy tắc trong thỏa thuận nhiều năm trước, nhưng nếu như thực sự phải gặp Hoàng đế Đại Lương, người được cho là Võ phu Vong Ưu cảnh, thì bọn họ cũng không biết phải ứng phó ra sao, bây giờ như vậy là tốt nhất.

Nhìn ba người rời đi, nội thị quay người bước vào trong.

Ngự Thư phòng được bài trí đơn giản, ngoại trừ những kệ sách được làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê quý hiếm thì chỉ có một chiếc bàn làm việc bình thường, Hoàng đế bệ hạ lúc này đang ngồi sau bàn, đọc một cuốn sách.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nội thị nhẹ giọng báo cáo chuyện bên ngoài, đồng thời hỏi: “Hoàng thượng, có cần truyền quan lại Tam Pháp ty vào không?”

“Trẫm nghe nói viện trưởng đã thu nhận đệ tử cuối cùng, là một nữ oa, đây thực sự là chuyện lạ, bảy mươi mốt đệ tử trước đó của lão đều là nam nhân, cuối cùng lại có thêm một nữ hài tử.”

Giọng nói của Hoàng đế Đại Lương vang lên, không hề nghiêm khắc, có lẽ là vì nhắc đến viện trưởng khiến tâm trạng của y rất tốt.

Nội thị đã hầu hạ trong cung hơn hai mươi năm nhẹ giọng đáp: “Viện trưởng luôn làm việc theo ý mình, hành sự tự có chừng mực.”

“Chừng mực? Lão thất phu kia có chừng mực gì, chẳng qua là tính tình khó chịu, nắm đấm cứng rắn mà thôi, nhưng trẫm lại thích.”

Viện trưởng Thư Viện bên Nam Hồ, người mà tất cả học giả trên đời đều phải tôn trọng, vô số người trong và ngoài Đại Lương triều đều phải ngưỡng mộ, đến miệng Hoàng đế bệ hạ lại trở thành "lão thất phu". Nhưng là người thống trị thực sự của một đất nước, nếu như Hoàng đế Đại Lương đã nói như vậy, thì chẳng có người nào dám phản bác.

Đương nhiên nếu viện trưởng ở đây, chắc chắn sẽ lên tiếng đối chất.

Nói hai câu chuyện phiếm, Hoàng đế Đại Lương mới nhớ đến chuyện chính sự, bình tĩnh nói: “Nói với đám người Tam Pháp ty kia, phải xử lý công bằng, do Đại Lý Tự Khanh Hàn Phổ chủ thẩm.”

Nội thị lĩnh mệnh, thế nhưng gã cũng cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ cả Thần Đô đều đồn đại rầm rộ, nói là nguyên nhân khiến cho thiếu niên kia có thể làm ầm ĩ đến Thần Đô, là vì Đại Lương cũng muốn thay đổi thái độ đối với Tu Hành giả phương ngoại, mà nguồn gốc của ý nghĩ này tất nhiên là từ Hoàng đế bệ hạ. Nếu như Hoàng đế bệ hạ đã có suy nghĩ như thế, vậy thì hôm nay Tam Pháp ty xét xử vị Trấn thủ sứ kia, đáng lẽ Hoàng thượng phải thiên vị mới phải, tại sao lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng đến như thế?

Người ta thường nói "lòng người khó đoán", nhưng làm nội thị như bọn họ, chẳng phải là ngày nào cũng phải đoán ý của Hoàng thượng hay sao?

Rời khỏi Ngự Thư phòng, truyền đạt thánh ý của Hoàng thượng cho quan lại Tam Pháp ty đang chờ đợi bên ngoài, trên đường trở về Ngự Thư phòng, tên nội thị này vẫn đang cố gắng đoán suy nghĩ của Hoàng đế Đại Lương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0