Chương 104
2024-10-07 15:10:26
Quan lại Tam Pháp ty sau khi nhận được thánh ý rời khỏi Hoàng cung cũng là như vậy.
Hình Bộ Thượng thư suy nghĩ một lát, nhìn Hàn Phổ đang mặc áo quan màu đỏ rực kia, cố gắng lấy hết can đảm bước đến gần, hạ giọng hỏi: “Hàn đại nhân, chẳng lẽ thánh ý của Hoàng thượng không có ý nghĩa gì sao?”
Ngay từ khi thiếu niên kia bước vào Thần Đô, họ đã không ngừng suy nghĩ xem Hoàng thượng đang nghĩ gì. Giống như rất nhiều người khác, họ cũng rất muốn biết, tình hình bây giờ là do tự nhiên hình thành, hay là do Hoàng thượng đứng sau giật dây. Nếu như Hoàng thượng có ý tưởng gì, thì những kẻ làm thần tử như họ cũng biết phải làm như thế nào, nhưng đợi đến hôm nay, ngay cả khi đã sắp xét xử vụ án này rồi, tại sao cuối cùng họ lại chỉ nhận được một thánh chỉ không hề có ý thiên vị nào của Hoàng thượng?
Nghe vậy, Hàn Phổ cảm thấy Hình Bộ Thượng thư trước mặt thật là ngu ngốc, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, nhưng rất nhanh y đã kiềm chế lại, thản nhiên nói: “Bệ hạ là minh quân, làm sao có thể làm chuyện thiên vị được. Chúng ta chỉ cần xử lý công bằng, tìm ra sự thật là không phụ lòng bệ hạ rồi.”
Tuy nói là như vậy, nhưng trên đường rời khỏi Hoàng cung, Hàn Phổ vẫn không khỏi nhớ đến thiếu niên thú vị kia. Chuyện giết người đã rõ mười mươi, nhưng hắn ta lại không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào khác, lần hội thẩm của Tam Pháp ty này, cho dù hắn ta có nói ra sự thật thì cũng có thể làm gì?
…
Theo thánh chỉ của Hoàng đế Đại Lương, lần hội thẩm của Tam Pháp ty này do Đại Lý Tự Khanh chủ thẩm, vì vậy địa điểm xét xử không thể ở Đại Lý Tự nữa, mà phải đến Hình Bộ. Cho nên sau khi Hàn Phổ từ Hoàng cung trở về Đại Lý Tự, Trần Triều cuối cùng cũng được rời khỏi nhà tù Đại Lý Tự nơi hắn đã ở gần nửa tháng.
Đeo lại chiếc còng tay nặng nề, Trần Triều nhìn cánh tay mình, thầm nghĩ những ngày ở trong nhà tù tối tăm này cũng không phải là không có lợi ích, ít nhất là da hắn trắng hơn một chút.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười thành tiếng.
Một giọng nói âm u vang lên, có chút tiếc nuối: “Ngươi sắp chết rồi, sao còn cười được?”
Trần Triều hoàn hồn, nhận ra mình đã ra khỏi quan phủ Đại Lý Tự, đi đến trước cửa, trước mặt hắn là chiếc xe tù quen thuộc nọ và cả vị Ông Tuyền kia nữa.
“Sao lại là ngươi?!”
Trần Triều trợn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông Tuyền cười nói: “Bây giờ ngươi là phạm nhân nguy hiểm, lỡ như trên đường áp giải xảy ra chuyện thì phải làm sao? Tả Vệ phụ trách an ninh của Thần Đô, giúp Đại Lý Tự một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Là ngươi thì thôi đi, nhưng bây giờ đang ở Thần Đô, chẳng lẽ không tìm được một chiếc xe tù mới sao?”
Ông Tuyền gật đầu: “Đương nhiên là có, nhưng ta nghĩ ngươi đã từng ngồi chiếc này có lẽ sẽ có chút quen thuộc.”
Trần Triều mặt không cảm xúc, thầm mắng tổ tông mười tám đời của gã một trận.
Một lát sau, Trần Triều như nhớ ra điều gì đó, liền hạ giọng nói: “Chẳng lẽ Tống chỉ huy sứ động lòng trắc ẩn, muốn ngươi đến cứu ta thoát khỏi nơi này?”
Ông Tuyền sững sờ, sau đó nhìn Trần Triều như thể đang nhìn một tên ngốc: “Tiểu tử, đây là Thần Đô đấy!”
Trần Triều tất nhiên cũng biết, hắn cúi đầu trầm tư một lát.
Chẳng qua là nói đùa mà thôi.
Lại một lần nữa bình tĩnh bước lên xe tù, Trần Triều nhìn thời tiết đẹp trời hôm nay, thầm nghĩ đây chính là điềm lành.
Đoàn người chậm rãi rời khỏi con phố lớn, rất nhanh đã thu hút rất nhiều dân chúng hiếu kỳ. Cả Thần Đô đều biết chuyện hôm nay Tam Pháp ty hội thẩm Trần Triều, việc những dân chúng này xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường, nhưng sau đó khi xét xử vụ án này ở Hình Bộ, cũng chỉ có một số ít dân chúng được vào trong để dự thính.
Lần này Trần Triều không cúi đầu nữa, mà ngược lại còn nhìn ngắm xung quanh, như thể hắn đã biết hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình, cho nên muốn nhìn ngắm thế giới này thêm một lần nữa.
“Nghe nói hắn ta đã tự ý giết chết Tu Hành giả phương ngoại, nhưng hắn ta vẫn còn trẻ mà, chẳng lẽ tuổi trẻ như vậy đã phải chết sao?”
“Đúng vậy, ta còn nghe nói hắn ta đã làm Trấn thủ sứ vài năm, trong thời gian nhậm chức cũng đã bảo vệ dân chúng khỏi yêu vật quấy nhiễu.”
“Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó, không biết những vị quan lớn kia có thể trả lại công bằng cho hắn ta hay không.”
“Chuyện khác thì không nói, nhưng bây giờ lại liên quan đến Tu Hành giả phương ngoại, làm sao có thể dễ dàng được chứ?”
“Những Tu Hành giả kia luôn coi thường chúng ta, giết thì cũng giết rồi, nhưng chuyện này đã làm ầm ĩ lên, bây giờ triều đình cũng không còn cách nào khác.”
“Ngươi dám nói như vậy, không sợ chết sao?!”
Những tiếng bàn tán vang lên không ngớt trên con phố lớn, rất nhiều người đã biết thân phận của Trần Triều, thậm chí dưới sự thêm mắm dặm muối của Tạ gia, họ còn biết được công lao của Trần Triều trong mấy năm làm Trấn thủ sứ, vì vậy cho dù chưa biết sự thật, những người này cũng đã cảm thấy đồng cảm với hắn.
Hình Bộ Thượng thư suy nghĩ một lát, nhìn Hàn Phổ đang mặc áo quan màu đỏ rực kia, cố gắng lấy hết can đảm bước đến gần, hạ giọng hỏi: “Hàn đại nhân, chẳng lẽ thánh ý của Hoàng thượng không có ý nghĩa gì sao?”
Ngay từ khi thiếu niên kia bước vào Thần Đô, họ đã không ngừng suy nghĩ xem Hoàng thượng đang nghĩ gì. Giống như rất nhiều người khác, họ cũng rất muốn biết, tình hình bây giờ là do tự nhiên hình thành, hay là do Hoàng thượng đứng sau giật dây. Nếu như Hoàng thượng có ý tưởng gì, thì những kẻ làm thần tử như họ cũng biết phải làm như thế nào, nhưng đợi đến hôm nay, ngay cả khi đã sắp xét xử vụ án này rồi, tại sao cuối cùng họ lại chỉ nhận được một thánh chỉ không hề có ý thiên vị nào của Hoàng thượng?
Nghe vậy, Hàn Phổ cảm thấy Hình Bộ Thượng thư trước mặt thật là ngu ngốc, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, nhưng rất nhanh y đã kiềm chế lại, thản nhiên nói: “Bệ hạ là minh quân, làm sao có thể làm chuyện thiên vị được. Chúng ta chỉ cần xử lý công bằng, tìm ra sự thật là không phụ lòng bệ hạ rồi.”
Tuy nói là như vậy, nhưng trên đường rời khỏi Hoàng cung, Hàn Phổ vẫn không khỏi nhớ đến thiếu niên thú vị kia. Chuyện giết người đã rõ mười mươi, nhưng hắn ta lại không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào khác, lần hội thẩm của Tam Pháp ty này, cho dù hắn ta có nói ra sự thật thì cũng có thể làm gì?
…
Theo thánh chỉ của Hoàng đế Đại Lương, lần hội thẩm của Tam Pháp ty này do Đại Lý Tự Khanh chủ thẩm, vì vậy địa điểm xét xử không thể ở Đại Lý Tự nữa, mà phải đến Hình Bộ. Cho nên sau khi Hàn Phổ từ Hoàng cung trở về Đại Lý Tự, Trần Triều cuối cùng cũng được rời khỏi nhà tù Đại Lý Tự nơi hắn đã ở gần nửa tháng.
Đeo lại chiếc còng tay nặng nề, Trần Triều nhìn cánh tay mình, thầm nghĩ những ngày ở trong nhà tù tối tăm này cũng không phải là không có lợi ích, ít nhất là da hắn trắng hơn một chút.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười thành tiếng.
Một giọng nói âm u vang lên, có chút tiếc nuối: “Ngươi sắp chết rồi, sao còn cười được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Triều hoàn hồn, nhận ra mình đã ra khỏi quan phủ Đại Lý Tự, đi đến trước cửa, trước mặt hắn là chiếc xe tù quen thuộc nọ và cả vị Ông Tuyền kia nữa.
“Sao lại là ngươi?!”
Trần Triều trợn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông Tuyền cười nói: “Bây giờ ngươi là phạm nhân nguy hiểm, lỡ như trên đường áp giải xảy ra chuyện thì phải làm sao? Tả Vệ phụ trách an ninh của Thần Đô, giúp Đại Lý Tự một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Là ngươi thì thôi đi, nhưng bây giờ đang ở Thần Đô, chẳng lẽ không tìm được một chiếc xe tù mới sao?”
Ông Tuyền gật đầu: “Đương nhiên là có, nhưng ta nghĩ ngươi đã từng ngồi chiếc này có lẽ sẽ có chút quen thuộc.”
Trần Triều mặt không cảm xúc, thầm mắng tổ tông mười tám đời của gã một trận.
Một lát sau, Trần Triều như nhớ ra điều gì đó, liền hạ giọng nói: “Chẳng lẽ Tống chỉ huy sứ động lòng trắc ẩn, muốn ngươi đến cứu ta thoát khỏi nơi này?”
Ông Tuyền sững sờ, sau đó nhìn Trần Triều như thể đang nhìn một tên ngốc: “Tiểu tử, đây là Thần Đô đấy!”
Trần Triều tất nhiên cũng biết, hắn cúi đầu trầm tư một lát.
Chẳng qua là nói đùa mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại một lần nữa bình tĩnh bước lên xe tù, Trần Triều nhìn thời tiết đẹp trời hôm nay, thầm nghĩ đây chính là điềm lành.
Đoàn người chậm rãi rời khỏi con phố lớn, rất nhanh đã thu hút rất nhiều dân chúng hiếu kỳ. Cả Thần Đô đều biết chuyện hôm nay Tam Pháp ty hội thẩm Trần Triều, việc những dân chúng này xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường, nhưng sau đó khi xét xử vụ án này ở Hình Bộ, cũng chỉ có một số ít dân chúng được vào trong để dự thính.
Lần này Trần Triều không cúi đầu nữa, mà ngược lại còn nhìn ngắm xung quanh, như thể hắn đã biết hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình, cho nên muốn nhìn ngắm thế giới này thêm một lần nữa.
“Nghe nói hắn ta đã tự ý giết chết Tu Hành giả phương ngoại, nhưng hắn ta vẫn còn trẻ mà, chẳng lẽ tuổi trẻ như vậy đã phải chết sao?”
“Đúng vậy, ta còn nghe nói hắn ta đã làm Trấn thủ sứ vài năm, trong thời gian nhậm chức cũng đã bảo vệ dân chúng khỏi yêu vật quấy nhiễu.”
“Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó, không biết những vị quan lớn kia có thể trả lại công bằng cho hắn ta hay không.”
“Chuyện khác thì không nói, nhưng bây giờ lại liên quan đến Tu Hành giả phương ngoại, làm sao có thể dễ dàng được chứ?”
“Những Tu Hành giả kia luôn coi thường chúng ta, giết thì cũng giết rồi, nhưng chuyện này đã làm ầm ĩ lên, bây giờ triều đình cũng không còn cách nào khác.”
“Ngươi dám nói như vậy, không sợ chết sao?!”
Những tiếng bàn tán vang lên không ngớt trên con phố lớn, rất nhiều người đã biết thân phận của Trần Triều, thậm chí dưới sự thêm mắm dặm muối của Tạ gia, họ còn biết được công lao của Trần Triều trong mấy năm làm Trấn thủ sứ, vì vậy cho dù chưa biết sự thật, những người này cũng đã cảm thấy đồng cảm với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro