Chương 106
2024-10-07 15:10:26
Dân chúng đang đứng trong sân nghe vậy lập tức bàn tán xôn xao, thậm chí còn có người không nhịn được khen ngợi vài câu.
Hình Bộ Thượng thư tức giận: “Chuyện ngươi tự ý giết chết Tu Hành giả đã rõ mười mươi, còn có gì để nói, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn không biết hối cải sao?!”
Vừa mở miệng, gã đã muốn định hướng cho phiên xét xử hôm nay.
Nhưng lần này chưa đợi Trần Triều lên tiếng, Hàn Phổ đã lạnh lùng nói: “Hắn ta nói cũng đúng, theo luật pháp Đại Lương, dù sao thì lúc này hắn ta cũng chưa bị kết tội.”
Hình Bộ Thượng thư sững sờ, quay sang nhìn Hàn Phổ một cái, cũng không nói gì thêm.
Còn về vị Đô ngự sử của Đô Sát Viện kia hình như đã nhắm mắt lại, không biết là có thực sự làm một giấc mộng đẹp hay không.
“Ba tông môn Tam Khê Phủ, Nam Thiên Tông và Lưu Thủy Phong tố cáo ngươi tự ý giết chết đệ tử của họ, có việc này không?”
Hàn Phổ nhìn Trần Triều, đôi môi khẽ mấp máy, thầm nghĩ không biết thiếu niên này có cách nào giải quyết chuyện này hay không.
Trần Triều im lặng một lát, gật đầu: “Đúng là có việc này.”
Hàn Phổ thầm thở dài trong lòng, hỏi: “Tổng cộng là mấy người, vì sao lại giết?”
“Bẩm đại nhân, người của Tam Khê Phủ tên là Quách Khê, còn người của Nam Thiên Tông là Ngôn Nhược Thủy, bọn họ gọi nàng ta là Ngôn tiên tử, còn lại là một đôi sư huynh muội, ta không nhớ tên...”
Trần Triều chậm rãi kể, nhưng khi nói đến chuyện không nhớ tên đôi sư huynh muội kia lại làm cho sắc mặt Dư Kha hơi có chút khó coi.
“Trấn thủ sứ Thanh Sơn quận đã đến quan phủ tìm ta, nói là có mỏ khoáng thạch bị sập, muốn ta đến đó điều tra, nhưng lại nói không cần vội, muốn ta chờ thêm mấy ngươi, nhưng lại không nói rõ là ai, có điều…”
Trần Triều kể lại toàn bộ sự việc, nhưng vừa mới nói được mấy câu, Hình Bộ Thượng thư đã lên tiếng ngắt lời: “Người kia đã chết rồi, lời ngươi nói không có bằng chứng, đừng có vu khống người khác ở đây.”
Trần Triều nhìn Hàn Phổ một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì, sau đó hắn mới chuyển ánh mắt sang Hình Bộ Thượng thư, hỏi: “Xin hỏi đại nhân, ngày thường đại nhân xét xử vụ án cũng như vậy sao? Chưa đợi phạm nhân nói hết chuyện, đã vội vàng cho ra kết luận?”
Ánh mắt Trần Triều sáng quắc, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào Hình Bộ Thượng thư, khí thế uy vũ phi phàm, không còn vẻ thảm thương như trước nữa.
“Ngươi…”
Hình Bộ Thượng thư lập tức cứng họng, gã là người có chức vụ cao trong Hình Bộ, nếu không phải vụ án lần này quá lớn thì làm sao gã phải tự mình đến đây xét xử?
“Chuyện này cả Mi Khoa, nguyên Tri huyện Thiên Thanh huyện, nay là Quận trưởng Vãn Sơn quận cũng biết, làm sao có thể nói là hạ quan vu khống được chứ? Đại nhân mới là người nắm giữ luật pháp Đại Lương, vậy mà lại chưa từng đọc kỹ luật pháp hay sao!”
Trần Triều cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy châm biếm.
Sắc mặt Hình Bộ Thượng thư tái mét, gã không ngờ thiếu niên đã trở thành phạm nhân này lại dám ngông cuồng như vậy. Vị đại nhân Hình bộ này chỉ tay vào Trần Triều, tức giận nói: “Thật to gan lớn mật!”
“To gan lớn mật sao? Ta còn hơn thế nữa!”
Trần Triều cười lạnh nói: “Hàn đại nhân, theo luật pháp Đại Lương, nếu như vị Thượng thư đại nhân này có liên quan đến Tu Hành giả phương ngoại, thì hôm nay lão ta không có tư cách tham gia xét xử đúng không?”
Hàn Phổ sững sờ, sau đó nói: “Trong luật pháp Đại Lương quả thực có điều luật này.”
“Tiểu gia hỏa miệng lưỡi trơn tru thật đấy, sao Hàn đại nhân còn chưa dùng hình?”
Một giọng nói vang lên, không phải là nữ đạo sĩ trung niên kia mà là Hứa Ngọc luôn bình tĩnh trầm ổn.Y nhìn chằm chằm vào Hàn Phổ, mặt không cảm xúc nói: “Chuyện đã rõ ràng, chúng ta có bằng chứng, hắn ta chỉ có thể vu khống người khác. Chi bằng để ta dùng bí pháp của tông môn để thẩm vấn hắn ta, chắc chắn sẽ nhanh hơn Hàn đại nhân rất nhiều.”
Nữ đạo sĩ trung niên ban đầu định nói, nhưng nghe thấy Hứa Ngọc lên tiếng liền lập tức gật đầu. Tuy bà ta vẫn không có thiện cảm với Tu Hành giả của Nam Thiên Tông này, nhưng ít ra cũng khác với trước đây một chút.
Chưa đợi Hàn Phổ lên tiếng, Trần Triều đã quát lớn: “Bây giờ đang ở Thần Đô của Đại Lương ta, không phải ở phương ngoại, chẳng lẽ các ngươi còn muốn tự ý giết ta giống như ở Thiên Thanh huyện sao?!”
“Sau khi giết người, ta biết rõ sẽ bị các ngươi trả thù, nhưng ta biết mình là Trấn thủ sứ, phải bảo vệ dân chúng, cho nên ta không rời đi, vẫn ở lại trấn giữ một phương!”
Câu nói này của hắn vang lên rất lớn, khiến cho dân chúng đang đứng trong sân nghe rõ mồn một.
Cả sân im lặng trong giây lát, sau đó liền ồn ào trở lại.
Dân chúng lập tức bàn tán xôn xao, đây là những chuyện mà trước đó họ chưa từng biết, giờ phút này khi biết được, bọn họ liền cảm thấy đồng cảm với Trần Triều, đặc biệt là câu nói "vì muốn bảo vệ dân chúng, cho dù biết rằng sẽ gặp đại nạn nhưng vẫn không chịu rời đi" kia, càng khiến người ta phấn khích. Đó là Trấn thủ sứ của Đại Lương chúng ta, cho dù có giết người, nhưng các ngươi lại coi thường luật pháp Đại Lương, ở Thiên Thanh huyện thì thôi đi, bây giờ đến Thần Đô cũng vẫn như vậy?!
Đó là Thần Đô của Đại Lương chúng ta, ngay cả ở Thần Đô của Đại Lương này, luật pháp cũng không có tác dụng sao?
Đây gần như là suy nghĩ xuất hiện trong đầu tất cả mọi người, lúc này ai cũng phùng mang trợn má, tiếng ồn ào vang lên gần như muốn lật ngược cả Hình Bộ.
Trên con phố lớn bên ngoài Hình Bộ, cũng vang lên tiếng ồn ào thật lớn.
Tuy dân chúng bên ngoài không thể vào trong, nhưng tin tức lại được truyền ra ngoài.
“Xin các vị đại nhân hãy đòi lại công bằng cho Trần Trấn thủ sứ!”
“Trần Trấn thủ sứ là người tốt, hắn ta vô tội!”
Hình Bộ Thượng thư tức giận: “Chuyện ngươi tự ý giết chết Tu Hành giả đã rõ mười mươi, còn có gì để nói, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn không biết hối cải sao?!”
Vừa mở miệng, gã đã muốn định hướng cho phiên xét xử hôm nay.
Nhưng lần này chưa đợi Trần Triều lên tiếng, Hàn Phổ đã lạnh lùng nói: “Hắn ta nói cũng đúng, theo luật pháp Đại Lương, dù sao thì lúc này hắn ta cũng chưa bị kết tội.”
Hình Bộ Thượng thư sững sờ, quay sang nhìn Hàn Phổ một cái, cũng không nói gì thêm.
Còn về vị Đô ngự sử của Đô Sát Viện kia hình như đã nhắm mắt lại, không biết là có thực sự làm một giấc mộng đẹp hay không.
“Ba tông môn Tam Khê Phủ, Nam Thiên Tông và Lưu Thủy Phong tố cáo ngươi tự ý giết chết đệ tử của họ, có việc này không?”
Hàn Phổ nhìn Trần Triều, đôi môi khẽ mấp máy, thầm nghĩ không biết thiếu niên này có cách nào giải quyết chuyện này hay không.
Trần Triều im lặng một lát, gật đầu: “Đúng là có việc này.”
Hàn Phổ thầm thở dài trong lòng, hỏi: “Tổng cộng là mấy người, vì sao lại giết?”
“Bẩm đại nhân, người của Tam Khê Phủ tên là Quách Khê, còn người của Nam Thiên Tông là Ngôn Nhược Thủy, bọn họ gọi nàng ta là Ngôn tiên tử, còn lại là một đôi sư huynh muội, ta không nhớ tên...”
Trần Triều chậm rãi kể, nhưng khi nói đến chuyện không nhớ tên đôi sư huynh muội kia lại làm cho sắc mặt Dư Kha hơi có chút khó coi.
“Trấn thủ sứ Thanh Sơn quận đã đến quan phủ tìm ta, nói là có mỏ khoáng thạch bị sập, muốn ta đến đó điều tra, nhưng lại nói không cần vội, muốn ta chờ thêm mấy ngươi, nhưng lại không nói rõ là ai, có điều…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Triều kể lại toàn bộ sự việc, nhưng vừa mới nói được mấy câu, Hình Bộ Thượng thư đã lên tiếng ngắt lời: “Người kia đã chết rồi, lời ngươi nói không có bằng chứng, đừng có vu khống người khác ở đây.”
Trần Triều nhìn Hàn Phổ một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì, sau đó hắn mới chuyển ánh mắt sang Hình Bộ Thượng thư, hỏi: “Xin hỏi đại nhân, ngày thường đại nhân xét xử vụ án cũng như vậy sao? Chưa đợi phạm nhân nói hết chuyện, đã vội vàng cho ra kết luận?”
Ánh mắt Trần Triều sáng quắc, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào Hình Bộ Thượng thư, khí thế uy vũ phi phàm, không còn vẻ thảm thương như trước nữa.
“Ngươi…”
Hình Bộ Thượng thư lập tức cứng họng, gã là người có chức vụ cao trong Hình Bộ, nếu không phải vụ án lần này quá lớn thì làm sao gã phải tự mình đến đây xét xử?
“Chuyện này cả Mi Khoa, nguyên Tri huyện Thiên Thanh huyện, nay là Quận trưởng Vãn Sơn quận cũng biết, làm sao có thể nói là hạ quan vu khống được chứ? Đại nhân mới là người nắm giữ luật pháp Đại Lương, vậy mà lại chưa từng đọc kỹ luật pháp hay sao!”
Trần Triều cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy châm biếm.
Sắc mặt Hình Bộ Thượng thư tái mét, gã không ngờ thiếu niên đã trở thành phạm nhân này lại dám ngông cuồng như vậy. Vị đại nhân Hình bộ này chỉ tay vào Trần Triều, tức giận nói: “Thật to gan lớn mật!”
“To gan lớn mật sao? Ta còn hơn thế nữa!”
Trần Triều cười lạnh nói: “Hàn đại nhân, theo luật pháp Đại Lương, nếu như vị Thượng thư đại nhân này có liên quan đến Tu Hành giả phương ngoại, thì hôm nay lão ta không có tư cách tham gia xét xử đúng không?”
Hàn Phổ sững sờ, sau đó nói: “Trong luật pháp Đại Lương quả thực có điều luật này.”
“Tiểu gia hỏa miệng lưỡi trơn tru thật đấy, sao Hàn đại nhân còn chưa dùng hình?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một giọng nói vang lên, không phải là nữ đạo sĩ trung niên kia mà là Hứa Ngọc luôn bình tĩnh trầm ổn.Y nhìn chằm chằm vào Hàn Phổ, mặt không cảm xúc nói: “Chuyện đã rõ ràng, chúng ta có bằng chứng, hắn ta chỉ có thể vu khống người khác. Chi bằng để ta dùng bí pháp của tông môn để thẩm vấn hắn ta, chắc chắn sẽ nhanh hơn Hàn đại nhân rất nhiều.”
Nữ đạo sĩ trung niên ban đầu định nói, nhưng nghe thấy Hứa Ngọc lên tiếng liền lập tức gật đầu. Tuy bà ta vẫn không có thiện cảm với Tu Hành giả của Nam Thiên Tông này, nhưng ít ra cũng khác với trước đây một chút.
Chưa đợi Hàn Phổ lên tiếng, Trần Triều đã quát lớn: “Bây giờ đang ở Thần Đô của Đại Lương ta, không phải ở phương ngoại, chẳng lẽ các ngươi còn muốn tự ý giết ta giống như ở Thiên Thanh huyện sao?!”
“Sau khi giết người, ta biết rõ sẽ bị các ngươi trả thù, nhưng ta biết mình là Trấn thủ sứ, phải bảo vệ dân chúng, cho nên ta không rời đi, vẫn ở lại trấn giữ một phương!”
Câu nói này của hắn vang lên rất lớn, khiến cho dân chúng đang đứng trong sân nghe rõ mồn một.
Cả sân im lặng trong giây lát, sau đó liền ồn ào trở lại.
Dân chúng lập tức bàn tán xôn xao, đây là những chuyện mà trước đó họ chưa từng biết, giờ phút này khi biết được, bọn họ liền cảm thấy đồng cảm với Trần Triều, đặc biệt là câu nói "vì muốn bảo vệ dân chúng, cho dù biết rằng sẽ gặp đại nạn nhưng vẫn không chịu rời đi" kia, càng khiến người ta phấn khích. Đó là Trấn thủ sứ của Đại Lương chúng ta, cho dù có giết người, nhưng các ngươi lại coi thường luật pháp Đại Lương, ở Thiên Thanh huyện thì thôi đi, bây giờ đến Thần Đô cũng vẫn như vậy?!
Đó là Thần Đô của Đại Lương chúng ta, ngay cả ở Thần Đô của Đại Lương này, luật pháp cũng không có tác dụng sao?
Đây gần như là suy nghĩ xuất hiện trong đầu tất cả mọi người, lúc này ai cũng phùng mang trợn má, tiếng ồn ào vang lên gần như muốn lật ngược cả Hình Bộ.
Trên con phố lớn bên ngoài Hình Bộ, cũng vang lên tiếng ồn ào thật lớn.
Tuy dân chúng bên ngoài không thể vào trong, nhưng tin tức lại được truyền ra ngoài.
“Xin các vị đại nhân hãy đòi lại công bằng cho Trần Trấn thủ sứ!”
“Trần Trấn thủ sứ là người tốt, hắn ta vô tội!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro