Võ Phu

Chương 107

2024-10-07 15:10:26

Câu nói "tự biết mình là Trấn thủ sứ, phải bảo vệ dân chúng" kia khiến cho quần chúng phẫn nộ, nỗi sợ hãi đối với Tu Hành giả phương ngoại lúc này đã bị họ ném ra sau đầu, giờ phút này bọn họ chỉ muốn đòi lại công bằng cho Trần Triều.

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến, sắc mặt Hình Bộ Thượng thư vô cùng khó coi, lúc này gã không nói được lời nào, vì từ đầu đến cuối Trần Triều đều hành sự theo luật pháp Đại Lương, gã không tìm được điểm nào để bắt bẻ. Lúc này nếu như tiếp tục bênh vực Tu Hành giả phương ngoại, chắc chắn sẽ khiến dân chúng phẫn nộ. Sắc mặt Hứa Ngọc thì tái mét, cũng không lên tiếng, còn nữ đạo sĩ trung niên thì sát khí bốc lên ngùn ngụt, hận không thể giết chết Trần Triều ngay lập tức.

Hàn Phổ vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong mắt y đã hiện rõ vẻ khen ngợi.

Vị Đô ngự sử của Đô Sát Viện kia vẫn trông uể oải như cũ, cho dù tiếng ồn ào có lớn đến mức nào, hình như cũng không thể ảnh hưởng đến lão ta.

Trần Triều chỉ tay vào Hình Bộ Thượng thư, nói rõ từng chữ: “Nếu đã như vậy, thì hạ quan xin mời vị Thượng thư đại nhân này rời khỏi đây, lão ta không có tư cách xét xử vụ án này.”



Trong Ngự Thư phòng rất yên tĩnh, Hoàng đế bệ hạ của Đại Lương đang phê duyệt tấu chương trị thủy từ phương Nam gửi lên, không nói một lời, cho đến khi một nội thị lén lút bước vào Ngự Thư phòng, quỳ xuống nhỏ giọng kể lại những chuyện đang xảy ra ở đại sảnh Hình Bộ. Hoàng đế bệ hạ tay cầm bút chu sa, vẫn không ngừng phê duyệt tấu chương, đợi nội thị kể xong, y mới cười ha hả.

“Hoàng thượng, thiếu niên kia khi bị xét xử lại tố cáo Hình Bộ Thượng thư không có tư cách, thực sự là chuyện chưa từng có. Nhưng nếu như chỉ là câu giờ thì thôi đi, hắn ta lại còn đưa ra bằng chứng, không biết lấy từ đâu ra.”

Hoàng đế Đại Lương thản nhiên nói: “Trong triều ngoài dã của Đại Lương ta nhiều ma lắm quỷ như vậy, hắn ta là một thì cũng không có gì lạ. Trước khi đến Thần Đô, thiếu niên kia đã có rất nhiều thủ đoạn, chẳng phải là người bình thường, hôm nay xét xử chắc chắn sẽ không đơn giản. Còn về bằng chứng, có Tạ gia đứng sau giúp sức, cho dù không tìm được bằng chứng chắc chắn để buộc tội triều đình, nhưng tìm một chút bằng chứng liên quan đến Tu Hành giả phương ngoại cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”

“Hàn đại nhân vẫn đang chờ thánh ý của Hoàng thượng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy Hoàng đế bệ hạ im lặng sau khi nói xong câu kia, nội thị liền nhẹ giọng nhắc nhở.

“Thánh ý của trẫm đã ban cho hắn ta rồi, tại sao lại còn đến xin thánh ý của trẫm?”

Trước đó khi Tam Pháp ty vào cung, y đã ban thánh chỉ rồi, phải xử lý công bằng, mà "xử lý công bằng" ở đây không phải chỉ dành cho mỗi Trần Triều.

Hoàng đế Đại Lương đặt bút chu sa xuống, xoa xoa trán, cầm tách trà lên uống một ngụm, bỗng nhiên nói: “Đi lấy hồ sơ của thiếu niên kia đến đây, trẫm muốn xem thử, hắn ta có lai lịch như thé nào.”



Hàn Phổ ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn chứng cứ vừa được gửi đến, vẻ mặt thản nhiên, sau đó y vẫy tay một cái, lập tức có người mang đến trước mặt Hình Bộ Thượng thư để gã xem xét. Hình Bộ Thượng thư nhìn lướt qua, nhận ra những bằng chứng này rất chi tiết, nhưng có nhiều chuyện chỉ nói qua loa, không nêu rõ những điều quan trọng nhất. Rõ ràng người điều tra gã đã nắm rõ tất cả, nhưng vẫn chừa cho gã một con đường lui, không hề có ý định vạch trần mối quan hệ giữa gã và Tu Hành giả phương ngoại. Nhưng như vậy cũng là để thể hiện một sự thật.

Đây là lời đe dọa, cũng rất khéo léo.

Hình Bộ Thượng thư nhìn thiếu niên kia, gã không biết phía sau hắn là ai, lúc này gã chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Vị Thượng thư này ngồi phịch xuống, sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng mới thều thào nói: “Quả thực là có chuyện này.”

Tuy giọng nói không lớn, nhưng vẫn truyền ra bên ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dân chúng đang đứng trong sân lập tức chửi bới ầm ĩ, lúc này bọn họ thậm chí còn không sợ Tu Hành giả, làm gì còn quan tâm đến Hình Bộ Thượng thư này nữa.

Ăn cơm của triều đình, vậy mà lại làm ra những chuyện này, tất nhiên khiến cho bách tính tức giận.

Cái gọi là uy nghi kia, hiện tại đối với những người này mà nói đã không còn quan trọng nữa.

Hàn Phổ vẫy tay: “Đưa Thượng thư đại nhân đi đi, mời Lý Thị lang đến đây.”

Vì Hoàng cung không có tin tức gì truyền ra, cho nên Hàn Phổ cũng hiểu được suy nghĩ của Hoàng thượng.

Hình Bộ do Thượng thư làm chủ quan, còn lại là hai vị Thị lang Tả Hữu.

Rất nhanh, Lý Thị lang có thân hình gầy gò đã đến, khom người hành lễ với Hàn Phổ: “Hạ quan tham kiến Hàn đại nhân.”

“Ngồi đi, Thượng thư đại nhân không thể tham gia xét xử nữa, vậy thì để Lý Thị lang thay thế đi.”

Hàn Phổ nhìn mấy vị Tu Hành giả đang ngồi bên cạnh, sau đó chuyển ánh mắt sang Trần Triều đang đứng trong đại sảnh, y không biết thiếu niên này còn thủ đoạn gì, nhưng xem ra sự chuẩn bị của hắn không chỉ dừng lại ở đây.

Sau khi nói xong câu mời Hình Bộ Thượng thư rời khỏi đây, Trần Triều liền không lên tiếng nữa. Đây là tình huống mà hắn đã nghĩ tới từ trước. Lúc trước khi vừa vào Đại Lý Tự, hắn đã gặp phải một âm mưu có vẻ không quá nghiêm trọng, sau đó tuy đã được Hàn Phổ giải vây kịp thời, nhưng Trần Triều biết, trong Đại Lý Tự chắc chắn vẫn còn rất nhiều tai mắt của Tu Hành giả phương ngoại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0