Chương 113
2024-10-07 15:10:26
Liễu Diệp lẩm bẩm: “Vậy tại sao tiểu thư lại thích hắn?”
Im lặng trong giây lát.
Tạ Nam Độ dời mắt khỏi cuốn sách, nhìn nha hoàn của mình, khẽ nhíu mày hỏi: “Ai nói với ngươi là ta thích hắn?”
Nhìn thấy bộ dạng của tiểu thư nhà mình, Liễu Diệp hơi có chút hoảng hốt, nhưng chưa đợi nàng ta lên tiếng, bên ngoài xe bỗng nhiên vang lên tiếng ngựa hí, xe ngựa đột ngột dừng lại .
Ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tạ Nam Độ nhíu mày.
Liễu Diệp thì sắc mặt tái mét.
Tạ Nam Độ vươn tay định kéo rèm cửa ra, Liễu Diệp liền kéo áo nàng, lắc đầu nói: “Tiểu thư, đừng.”
Thế nhưng vị tiểu thư này vẫn không nghe lời nha hoàn của mình, vẫn tiếp tục kéo rèm cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Đây là một con hẻm rộng rãi và vắng vẻ, nàng mới đến Thần Đô không lâu cho nên không biết con hẻm này ở chỗ nào, nhưng nàng lại biết rõ, con đường này không phải là đường đến Hình Bộ.
Hơn nữa ở phía đối diện lúc này có một nam nhân trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường đang đứng.
Người này mặc một bộ trường sam, trông giống như là một vị học giả?
Tạ Nam Độ nhìn gã một cái, sau đó lại nhìn bên cạnh xe ngựa, thi thể của phu xe đang nằm ở đó, trên mặt đã không còn biểu hiện của sự sống nữa, trên cổ có một vết cắt nhỏ, máu tươi không ngừng cuồn cuộn tuôn ra, dần dần nhuộm đỏ quần áo của y.
Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người chết, nhưng nàng vẫn cảm thấy kinh hoảng.
Ở bên ngoài dã ngoại thì thôi đi.
Nhưng đây là Thần Đô.
Nàng là con cháu Tạ gia, là học trò Thư Viện, còn là đệ tử ruột của viện trưởng.
Ba thân phận này cộng lại, tại sao vẫn có người dám ra tay với nàng ở Thần Đô này?
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu, cơn giận của Tạ gia, cơn giận của viện trưởng, bất kể là ai, ta cũng không thể gánh nổi.”
Như thể hiểu được suy nghĩ của Tạ Nam Độ, nam nhân trẻ tuổi cười giải thích: “Chỉ là muốn mời ngươi chờ ở đây một chút thôi, nếu như ngươi cảm thấy chán thì chúng ta có thể trò chuyện.”
Tạ Nam Độ nhíu mày, nàng nhanh chóng hiểu được, là có người không muốn thiếu niên kia sống sót.
So với con quỷ như Hình Bộ Thượng thư kia, thì con quỷ trước mặt này chắc chắn còn khó chơi hơn rất nhiều.
Tạ Nam Độ nói: “Nếu như hắn ta chết, ta sẽ rất tức giận.”
Nam nhân trẻ tuổi kia như thể không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, gật đầu nói: “Ta đương nhiên biết chuyện này, nhưng hiện tại cho dù ngươi đã là đệ tử chân truyền của viện trưởng, nhưng cũng chưa phải là viện trưởng, cơn giận của nàng, chắc là cũng không quan trọng lắm.”
Tạ Nam Độ nhíu mày, mặc dù có chút không vui nhưng nàng cũng phải thừa nhận lời nói của đối phương rất đúng.
“Ta muốn đi.”
Tạ Nam Độ tính toán thời gian, sắc mặt hơi có chút khó coi.
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu: “Tạm thời ngươi không thể đi được.”
Tạ Nam Độ lắc đầu, nàng không thể chấp nhận được chuyện này.
Thiếu nữ lập tức cất bước xuống xe, áo choàng tung bay trong gió, có chút khí cơ xuất hiện, nhưng vẫn rất yếu ớt. Tuy đã nghe giảng vài bài, bước vào sơ cảnh, nhưng cũng chỉ là sơ cảnh mà thôi, chỉ mới bước chân vào con đường tu luyện, như một cọng cỏ dại vừa mới nhú mầm, tuy rất tươi mới, nhưng không có tác dụng gì.
Nam nhân trẻ tuổi cười nói: “Ta còn tưởng ngươi là người biết điều, không ngờ lại ngu ngốc như vậy.”
“Viện trưởng hình như không quan tâm đến những chuyện này, chẳng lẽ viện trưởng coi trọng thiên phú hơn những thứ khác?”
Nam nhân trẻ tuổi vẫy tay, bỗng nhiên cảm thấy mình đã đánh giá quá cao thiếu nữ này.
Tạ Nam Độ không nói gì, chỉ bước về phía nam nhân trẻ tuổi đứng ở phía đối diện. Nàng chỉ mới sơ cảnh, còn cảnh giới của đối phương thì nàng lại không thể nhìn thấu.
Nam nhân trẻ tuổi nhíu mày, rất nhanh đã hiểu ra một điều, gã thở dài một tiếng nói: “Hóa ra ngươi không ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh.”
Tạ Nam Độ bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không để ta gặp chuyện, nhưng nếu như ta tự mình gặp chuyện thì vẫn phải tính lên đầu ngươi.”
Nam nhân trẻ tuổi cười nói: “Suy nghĩ không tệ, nhưng cảnh giới của ngươi quá thấp, nếu ta không muốn ngươi gặp chuyện thì ngươi cũng không thể nào tự mình gặp chuyện được.”
Vừa dứt lời, nam nhân trẻ tuổi liền bước lên một bước, thân hình gã bỗng nhiên tan biến, đợi đến khi xuất hiện lại, người này đã đến trước mặt Tạ Nam Độ. Nhưng vừa mới vươn tay ra, gã lại nhíu mày, nhanh chóng lùi lại vài trượng, trở về vị trí ban đầu.
Gã kinh ngạc nhìn ra phía đầu hẻm nhỏ.
Một vị Thư sinh xuất hiện ở chỗ kia, lẳng lặng nhìn gã đứng trong hẻm nhỏ.
“Ngụy Tự…”
Cả Thần Đô này, không có mấy người không biết y, người này chính là đệ tử của viện trưởng, hơn nữa còn là một trong những đệ tử nổi tiếng nhất.
Nam nhân trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào Ngụy Tự, sắc mặt khó coi đến tột độ, một lát sau gã mới lạnh lùng nói: “Ngụy Tự, không nên là ngươi xuất hiện ở đây.”
Ngụy Tự hiểu rõ ý trong lời nói của đối phương, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Đây là tiểu sư muội của ta.”
“Cho nên sau khi bái nhập môn hạ viện trưởng, ngươi liền không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa sao?” Nam nhân trẻ tuổi có chút tức giận, chỉ tay vào Ngụy Tự, lạnh lùng nói: “Một số chuyện, ngươi đừng quên!”
Ngụy Tự nghe vậy cũng không hề để tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào gã, bình tĩnh nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
Nói xong lời này, y bước đến bên cạnh xe ngựa, nhìn Tạ Nam Độ sau đó cười nói: “Tiểu sư muội, lên xe đi.”
Y cũng không quan tâm đến nam nhân trẻ tuổi kia nữa.
Nam nhân trẻ tuổi vẫn đứng ở cuối con hẻm, lúc này gã không làm gì, cũng trầm mặc không nói.
Gã không thể làm gì được, còn về chuyện tranh đua miệng lưỡi, lúc trước gã cũng đã nói rồi, đáng tiếc là đối phương không thèm để ý đến.
Tạ Nam Độ khẽ gật đầu, quay người bước vào trong xe.
Ngụy Tự đợi một lát, sau đó kéo dây cương, để cho xe ngựa quay đầu.
Nho giáo có thuyết "quân tử lục nghệ", trong đó có một nghệ là "ngự", chính là lái xe.
Là học trò của viện trưởng, Ngụy Tự tất nhiên thông thạo việc này.
“Sư huynh, có thể đi nhanh hơn một chút không? Chỉ sợ là không kịp giờ.”
Giọng nói của Tạ Nam Độ từ trong xe truyền ra, mơ hồ có chút lo lắng.
Ngụy Tự kéo dây cương, cười nói: “Không sao, ta sẽ đi nhanh hơn.”
Im lặng trong giây lát.
Tạ Nam Độ dời mắt khỏi cuốn sách, nhìn nha hoàn của mình, khẽ nhíu mày hỏi: “Ai nói với ngươi là ta thích hắn?”
Nhìn thấy bộ dạng của tiểu thư nhà mình, Liễu Diệp hơi có chút hoảng hốt, nhưng chưa đợi nàng ta lên tiếng, bên ngoài xe bỗng nhiên vang lên tiếng ngựa hí, xe ngựa đột ngột dừng lại .
Ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tạ Nam Độ nhíu mày.
Liễu Diệp thì sắc mặt tái mét.
Tạ Nam Độ vươn tay định kéo rèm cửa ra, Liễu Diệp liền kéo áo nàng, lắc đầu nói: “Tiểu thư, đừng.”
Thế nhưng vị tiểu thư này vẫn không nghe lời nha hoàn của mình, vẫn tiếp tục kéo rèm cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Đây là một con hẻm rộng rãi và vắng vẻ, nàng mới đến Thần Đô không lâu cho nên không biết con hẻm này ở chỗ nào, nhưng nàng lại biết rõ, con đường này không phải là đường đến Hình Bộ.
Hơn nữa ở phía đối diện lúc này có một nam nhân trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường đang đứng.
Người này mặc một bộ trường sam, trông giống như là một vị học giả?
Tạ Nam Độ nhìn gã một cái, sau đó lại nhìn bên cạnh xe ngựa, thi thể của phu xe đang nằm ở đó, trên mặt đã không còn biểu hiện của sự sống nữa, trên cổ có một vết cắt nhỏ, máu tươi không ngừng cuồn cuộn tuôn ra, dần dần nhuộm đỏ quần áo của y.
Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người chết, nhưng nàng vẫn cảm thấy kinh hoảng.
Ở bên ngoài dã ngoại thì thôi đi.
Nhưng đây là Thần Đô.
Nàng là con cháu Tạ gia, là học trò Thư Viện, còn là đệ tử ruột của viện trưởng.
Ba thân phận này cộng lại, tại sao vẫn có người dám ra tay với nàng ở Thần Đô này?
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu, cơn giận của Tạ gia, cơn giận của viện trưởng, bất kể là ai, ta cũng không thể gánh nổi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như thể hiểu được suy nghĩ của Tạ Nam Độ, nam nhân trẻ tuổi cười giải thích: “Chỉ là muốn mời ngươi chờ ở đây một chút thôi, nếu như ngươi cảm thấy chán thì chúng ta có thể trò chuyện.”
Tạ Nam Độ nhíu mày, nàng nhanh chóng hiểu được, là có người không muốn thiếu niên kia sống sót.
So với con quỷ như Hình Bộ Thượng thư kia, thì con quỷ trước mặt này chắc chắn còn khó chơi hơn rất nhiều.
Tạ Nam Độ nói: “Nếu như hắn ta chết, ta sẽ rất tức giận.”
Nam nhân trẻ tuổi kia như thể không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, gật đầu nói: “Ta đương nhiên biết chuyện này, nhưng hiện tại cho dù ngươi đã là đệ tử chân truyền của viện trưởng, nhưng cũng chưa phải là viện trưởng, cơn giận của nàng, chắc là cũng không quan trọng lắm.”
Tạ Nam Độ nhíu mày, mặc dù có chút không vui nhưng nàng cũng phải thừa nhận lời nói của đối phương rất đúng.
“Ta muốn đi.”
Tạ Nam Độ tính toán thời gian, sắc mặt hơi có chút khó coi.
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu: “Tạm thời ngươi không thể đi được.”
Tạ Nam Độ lắc đầu, nàng không thể chấp nhận được chuyện này.
Thiếu nữ lập tức cất bước xuống xe, áo choàng tung bay trong gió, có chút khí cơ xuất hiện, nhưng vẫn rất yếu ớt. Tuy đã nghe giảng vài bài, bước vào sơ cảnh, nhưng cũng chỉ là sơ cảnh mà thôi, chỉ mới bước chân vào con đường tu luyện, như một cọng cỏ dại vừa mới nhú mầm, tuy rất tươi mới, nhưng không có tác dụng gì.
Nam nhân trẻ tuổi cười nói: “Ta còn tưởng ngươi là người biết điều, không ngờ lại ngu ngốc như vậy.”
“Viện trưởng hình như không quan tâm đến những chuyện này, chẳng lẽ viện trưởng coi trọng thiên phú hơn những thứ khác?”
Nam nhân trẻ tuổi vẫy tay, bỗng nhiên cảm thấy mình đã đánh giá quá cao thiếu nữ này.
Tạ Nam Độ không nói gì, chỉ bước về phía nam nhân trẻ tuổi đứng ở phía đối diện. Nàng chỉ mới sơ cảnh, còn cảnh giới của đối phương thì nàng lại không thể nhìn thấu.
Nam nhân trẻ tuổi nhíu mày, rất nhanh đã hiểu ra một điều, gã thở dài một tiếng nói: “Hóa ra ngươi không ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh.”
Tạ Nam Độ bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không để ta gặp chuyện, nhưng nếu như ta tự mình gặp chuyện thì vẫn phải tính lên đầu ngươi.”
Nam nhân trẻ tuổi cười nói: “Suy nghĩ không tệ, nhưng cảnh giới của ngươi quá thấp, nếu ta không muốn ngươi gặp chuyện thì ngươi cũng không thể nào tự mình gặp chuyện được.”
Vừa dứt lời, nam nhân trẻ tuổi liền bước lên một bước, thân hình gã bỗng nhiên tan biến, đợi đến khi xuất hiện lại, người này đã đến trước mặt Tạ Nam Độ. Nhưng vừa mới vươn tay ra, gã lại nhíu mày, nhanh chóng lùi lại vài trượng, trở về vị trí ban đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã kinh ngạc nhìn ra phía đầu hẻm nhỏ.
Một vị Thư sinh xuất hiện ở chỗ kia, lẳng lặng nhìn gã đứng trong hẻm nhỏ.
“Ngụy Tự…”
Cả Thần Đô này, không có mấy người không biết y, người này chính là đệ tử của viện trưởng, hơn nữa còn là một trong những đệ tử nổi tiếng nhất.
Nam nhân trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào Ngụy Tự, sắc mặt khó coi đến tột độ, một lát sau gã mới lạnh lùng nói: “Ngụy Tự, không nên là ngươi xuất hiện ở đây.”
Ngụy Tự hiểu rõ ý trong lời nói của đối phương, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Đây là tiểu sư muội của ta.”
“Cho nên sau khi bái nhập môn hạ viện trưởng, ngươi liền không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa sao?” Nam nhân trẻ tuổi có chút tức giận, chỉ tay vào Ngụy Tự, lạnh lùng nói: “Một số chuyện, ngươi đừng quên!”
Ngụy Tự nghe vậy cũng không hề để tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào gã, bình tĩnh nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
Nói xong lời này, y bước đến bên cạnh xe ngựa, nhìn Tạ Nam Độ sau đó cười nói: “Tiểu sư muội, lên xe đi.”
Y cũng không quan tâm đến nam nhân trẻ tuổi kia nữa.
Nam nhân trẻ tuổi vẫn đứng ở cuối con hẻm, lúc này gã không làm gì, cũng trầm mặc không nói.
Gã không thể làm gì được, còn về chuyện tranh đua miệng lưỡi, lúc trước gã cũng đã nói rồi, đáng tiếc là đối phương không thèm để ý đến.
Tạ Nam Độ khẽ gật đầu, quay người bước vào trong xe.
Ngụy Tự đợi một lát, sau đó kéo dây cương, để cho xe ngựa quay đầu.
Nho giáo có thuyết "quân tử lục nghệ", trong đó có một nghệ là "ngự", chính là lái xe.
Là học trò của viện trưởng, Ngụy Tự tất nhiên thông thạo việc này.
“Sư huynh, có thể đi nhanh hơn một chút không? Chỉ sợ là không kịp giờ.”
Giọng nói của Tạ Nam Độ từ trong xe truyền ra, mơ hồ có chút lo lắng.
Ngụy Tự kéo dây cương, cười nói: “Không sao, ta sẽ đi nhanh hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro