Chương 114
2024-10-07 15:10:26
Nửa canh giờ này đại sảnh Hình bộ rất yên tĩnh, hương dùng để tính giờ dần cháy hết, khói xanh lượn lờ cũng dần dần tan đi, sắc mặt Trần Triều trở nên có chút khó coi.
Hàn Phổ thì cười khổ lắc đầu.
Y vất vả lắm mới khơi dậy được chút huyết khí của đám thiếu niên, muốn cùng người ta đánh cược một phen, kết quả lại để mình thảm bại thế này sao?
Giờ phút này y cũng không có ý trách cứ Trần Triều, chỉ là cảm thấy có chút hoang đường.
Vì sao trước đó mình lại nảy ra ý nghĩ này, chẳng lẽ chỉ là bởi vì tầng quan hệ kia?
Sắc mặt ba người đạo cô trung niên càng ngày càng tốt, mãi đến khi một nén hương cháy gần hết, Hứa Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, một tảng đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống, gã nhìn về phía Hàn Phổ, nói: "Thời gian đã đến rồi, Hàn đại nhân, nên kết án thôi."
Có lẽ bởi vì giờ phút này quá đỗi cao hứng, cho nên lời nói của gã không còn vẻ ngạo mạn như trước, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Dư Kha cũng hài lòng gật đầu, giờ phút này gã cũng trở nên cực kỳ vui vẻ, nếu như không phải đang ở chỗ này, gã thậm chí còn muốn hét lên một tiếng.
Hận ý của đạo cô trung niên đối với Trần Triều không giảm, cho dù giờ phút này hắn chắc chắn sẽ chết, nhưng nàng vẫn cảm thấy không hài lòng, bởi vì nàng vẫn chưa tra tấn Trần Triều đến chết, nàng thậm chí còn đang nghĩ có nên dùng cách nào đó mang tiểu tặc này đi, sau đó từ từ tra tấn hắn.
Giờ phút này theo bọn họ thấy, đại cục đã định.
Vị Đô Ngự sử của Đô Sát Viện khẽ thở dài, âm thanh không lớn, nhưng bởi vì bây giờ rất yên tĩnh cho nên tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, ngoại trừ Lý Thị Lang, tâm tư của lão ta không đặt ở đây.
Hàn Phổ lắc đầu, nói: "Nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ, vậy bổn quan chỉ đành dựa vào chứng cứ trước mắt để kết án."
Y liếc nhìn nén hương đã cháy hết, theo lệ hỏi: "Cuối cùng ngươi còn có gì muốn nói?"
Câu nói này khiến ba người Hứa Ngọc không hài lòng lắm, nhưng bọn họ vẫn không nói gì, bởi vì mọi chuyện đều sắp có kết luận, cho nên chút thời gian này bọn họ nên cho, cũng cho được.
Sắc mặt Trần Triều rất khó coi, hắn thật sự có chứng cứ chứng minh mình vô tội, bởi vì lo lắng ở trong Đại Lý Tự sẽ xảy ra chuyện hắn không lường trước được, cho nên trước khi vào Đại Lý Tự, hắn đã nhờ Tống Liễm đưa chứng cứ đến Thư Viện, chứng cứ kia bây giờ hẳn là đang ở trong tay thiếu nữ nọ.
Đúng vậy, nàng đang ở Thư Viện, nơi đó vốn rất an toàn.
Nhưng vấn đề là, theo ước định thì giờ phút này nàng nên xuất hiện ở đại sảnh Hình bộ, nhưng thiếu nữ nọ lại không có ở đây.
Trần Triều nhíu mày, vẻ mặt có chút thống khổ, cũng có chút không cam lòng.
Hắn không ngờ kết quả lại như vậy.
Tạ Nam Độ không đến, Trần Triều biết chắc chắn là đối phương đã xảy ra chuyện.
Nàng đã làm nhiều chuyện cho hắn như vậy, làm sao có thể bỏ hắn vào lúc này chứ?.
Mong rằng giờ phút này nàng vẫn có thể bình an.
Trần Triều nhìn Hàn Phổ, trong mắt có chút áy náy.
Nhưng hắn rất nhanh liền mở miệng nói: "Ta có di ngôn!"
Tuy nói hắn cũng biết đại khái mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng thêm một chút.
Hàn Phổ bất đắc dĩ cười, ba người Hứa Ngọc thì hơi nhíu mày, Lý Thị Lang lúc này mới hoàn hồn, lão nhìn Trần Triều đang đứng, thầm nghĩ thế này là thẩm xong rồi?
Đô Ngự sử lắc đầu.
Trần Triều muốn nói chút di ngôn, nhưng di ngôn của hắn còn chưa kịp nói ra.
Ngoài viện đã truyền đến một giọng nói.
"Chờ đã."
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên.
Ngay sau đó.
Đô Ngự sử và Lý Thị Lang trong đại sảnh Hình bộ đều đứng dậy, Hàn Phổ có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn đứng lên.
Bách tính trong sân nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia, có chút ngây người.
Bọn họ theo bản năng bỏ qua vị Thư sinh đi ở phía trước, chỉ chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp dạo bước theo sau.
Đáng tiếc các quan viên Tam pháp ti trong đại sảnh Hình bộ đều đang chú ý vị Thư sinh nọ.
Trước đó đã nói rồi.
Trong Thần Đô chỉ có rất ít người không biết vị Thư sinh này.
Đại đa số mọi người đều biết gã, hơn nữa dù có muốn hay không cũng đều phải lấy lễ đối đãi.
Bởi vì vị Thư sinh này không chỉ là một Thư sinh, mà còn là học trò của Viện trưởng.
Hơn nữa còn là một học trò rất nổi danh.
Bởi vì thường xuyên ở bên cạnh Viện trưởng, gã rất nhiều lúc mang theo ý chí của vị cường giả kia.
"Bái kiến Ngụy tiên sinh."
Lý Thị Lang và Đô Ngự sử đồng thời mở miệng, hành lễ với gã.
Ba người Hứa Ngọc tuy rằng sống lâu ở bên ngoài, không thường xuyên đến Thần Đô, nhưng quả thật cũng biết vị Thư sinh này, lúc này sau khi nhìn thấy đối phương, cũng chỉ có thể chắp tay hành lễ.
Bọn họ cúi đầu không chỉ bởi vì gã là một trong những học trò của Viện trưởng, mà quan trọng hơn là vị Thư sinh này chỉ còn nửa bước nữa là đến Vong Ưu cảnh.
Ở độ tuổi này của gã, đây là chuyện cực kỳ hiếm có.
Hàn Phổ thì cười khổ lắc đầu.
Y vất vả lắm mới khơi dậy được chút huyết khí của đám thiếu niên, muốn cùng người ta đánh cược một phen, kết quả lại để mình thảm bại thế này sao?
Giờ phút này y cũng không có ý trách cứ Trần Triều, chỉ là cảm thấy có chút hoang đường.
Vì sao trước đó mình lại nảy ra ý nghĩ này, chẳng lẽ chỉ là bởi vì tầng quan hệ kia?
Sắc mặt ba người đạo cô trung niên càng ngày càng tốt, mãi đến khi một nén hương cháy gần hết, Hứa Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, một tảng đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống, gã nhìn về phía Hàn Phổ, nói: "Thời gian đã đến rồi, Hàn đại nhân, nên kết án thôi."
Có lẽ bởi vì giờ phút này quá đỗi cao hứng, cho nên lời nói của gã không còn vẻ ngạo mạn như trước, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Dư Kha cũng hài lòng gật đầu, giờ phút này gã cũng trở nên cực kỳ vui vẻ, nếu như không phải đang ở chỗ này, gã thậm chí còn muốn hét lên một tiếng.
Hận ý của đạo cô trung niên đối với Trần Triều không giảm, cho dù giờ phút này hắn chắc chắn sẽ chết, nhưng nàng vẫn cảm thấy không hài lòng, bởi vì nàng vẫn chưa tra tấn Trần Triều đến chết, nàng thậm chí còn đang nghĩ có nên dùng cách nào đó mang tiểu tặc này đi, sau đó từ từ tra tấn hắn.
Giờ phút này theo bọn họ thấy, đại cục đã định.
Vị Đô Ngự sử của Đô Sát Viện khẽ thở dài, âm thanh không lớn, nhưng bởi vì bây giờ rất yên tĩnh cho nên tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, ngoại trừ Lý Thị Lang, tâm tư của lão ta không đặt ở đây.
Hàn Phổ lắc đầu, nói: "Nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ, vậy bổn quan chỉ đành dựa vào chứng cứ trước mắt để kết án."
Y liếc nhìn nén hương đã cháy hết, theo lệ hỏi: "Cuối cùng ngươi còn có gì muốn nói?"
Câu nói này khiến ba người Hứa Ngọc không hài lòng lắm, nhưng bọn họ vẫn không nói gì, bởi vì mọi chuyện đều sắp có kết luận, cho nên chút thời gian này bọn họ nên cho, cũng cho được.
Sắc mặt Trần Triều rất khó coi, hắn thật sự có chứng cứ chứng minh mình vô tội, bởi vì lo lắng ở trong Đại Lý Tự sẽ xảy ra chuyện hắn không lường trước được, cho nên trước khi vào Đại Lý Tự, hắn đã nhờ Tống Liễm đưa chứng cứ đến Thư Viện, chứng cứ kia bây giờ hẳn là đang ở trong tay thiếu nữ nọ.
Đúng vậy, nàng đang ở Thư Viện, nơi đó vốn rất an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vấn đề là, theo ước định thì giờ phút này nàng nên xuất hiện ở đại sảnh Hình bộ, nhưng thiếu nữ nọ lại không có ở đây.
Trần Triều nhíu mày, vẻ mặt có chút thống khổ, cũng có chút không cam lòng.
Hắn không ngờ kết quả lại như vậy.
Tạ Nam Độ không đến, Trần Triều biết chắc chắn là đối phương đã xảy ra chuyện.
Nàng đã làm nhiều chuyện cho hắn như vậy, làm sao có thể bỏ hắn vào lúc này chứ?.
Mong rằng giờ phút này nàng vẫn có thể bình an.
Trần Triều nhìn Hàn Phổ, trong mắt có chút áy náy.
Nhưng hắn rất nhanh liền mở miệng nói: "Ta có di ngôn!"
Tuy nói hắn cũng biết đại khái mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng thêm một chút.
Hàn Phổ bất đắc dĩ cười, ba người Hứa Ngọc thì hơi nhíu mày, Lý Thị Lang lúc này mới hoàn hồn, lão nhìn Trần Triều đang đứng, thầm nghĩ thế này là thẩm xong rồi?
Đô Ngự sử lắc đầu.
Trần Triều muốn nói chút di ngôn, nhưng di ngôn của hắn còn chưa kịp nói ra.
Ngoài viện đã truyền đến một giọng nói.
"Chờ đã."
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sau đó.
Đô Ngự sử và Lý Thị Lang trong đại sảnh Hình bộ đều đứng dậy, Hàn Phổ có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn đứng lên.
Bách tính trong sân nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia, có chút ngây người.
Bọn họ theo bản năng bỏ qua vị Thư sinh đi ở phía trước, chỉ chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp dạo bước theo sau.
Đáng tiếc các quan viên Tam pháp ti trong đại sảnh Hình bộ đều đang chú ý vị Thư sinh nọ.
Trước đó đã nói rồi.
Trong Thần Đô chỉ có rất ít người không biết vị Thư sinh này.
Đại đa số mọi người đều biết gã, hơn nữa dù có muốn hay không cũng đều phải lấy lễ đối đãi.
Bởi vì vị Thư sinh này không chỉ là một Thư sinh, mà còn là học trò của Viện trưởng.
Hơn nữa còn là một học trò rất nổi danh.
Bởi vì thường xuyên ở bên cạnh Viện trưởng, gã rất nhiều lúc mang theo ý chí của vị cường giả kia.
"Bái kiến Ngụy tiên sinh."
Lý Thị Lang và Đô Ngự sử đồng thời mở miệng, hành lễ với gã.
Ba người Hứa Ngọc tuy rằng sống lâu ở bên ngoài, không thường xuyên đến Thần Đô, nhưng quả thật cũng biết vị Thư sinh này, lúc này sau khi nhìn thấy đối phương, cũng chỉ có thể chắp tay hành lễ.
Bọn họ cúi đầu không chỉ bởi vì gã là một trong những học trò của Viện trưởng, mà quan trọng hơn là vị Thư sinh này chỉ còn nửa bước nữa là đến Vong Ưu cảnh.
Ở độ tuổi này của gã, đây là chuyện cực kỳ hiếm có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro