Chương 115
2024-10-07 15:10:26
Nói cách khác, chỉ cần thêm vài năm nữa, vị Thư sinh trước mắt này sẽ đứng trên đỉnh cao tu hành, trở thành đối tượng để bọn họ ngưỡng mộ, trở thành đại nhân vật chân chính trên thế gian.
Chỉ là sắc mặt của ba người đều không được tốt lắm.
Ngụy Tự mỉm cười đáp lễ, sau đó nhìn về phía Hàn Phổ, nói: "Không biết có phải đã muộn rồi không?"
Nếu người nói chuyện không phải là Ngụy Tự, mà là một Thư sinh bình thường nào đó, ba người Hứa Ngọc nhất định sẽ nói đã muộn, nhưng hôm nay bọn họ lại không nói nên lời.
Hàn Phổ nhìn về phía Tạ Nam Độ, đương nhiên biết chứng cứ mà Trần Triều nói đến e rằng đang ở trên người vị thiếu nữ này.
Ngay khi ánh mắt và sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Ngụy tiên sinh, Trần Triều nhìn Tạ Nam Độ nói: "Ngươi mà đến muộn thêm chút nữa thì phải nhặt xác cho ta rồi."
Khóe miệng Tạ Nam Độ hơi nhếch lên, nhướng mày, cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã nghĩ đến cả điểm này rồi chứ."
Trần Triều thở dài nói: "Ta đâu phải thần tiên, làm sao có thể nghĩ đến lại còn có vấn đề chứ."
Đúng vậy, sau khi vào Đại Lý Tự, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã an bài trước rất nhiều chuyện, nhưng dưới mọi sự sắp xếp, vẫn còn có chút sơ suất phát sinh.
Ví dụ như hắn không ngờ rằng ngay cả Tạ Nam Độ vậy mà trên đường đi cũng bị người ta chặn lại.
Tạ Nam Độ đưa tay, đưa viên Yêu châu kia cho Trần Triều, nói: "May mà có sư huynh, nếu không ta thật sự chỉ có thể đi nhặt xác cho ngươi thôi."
Cảnh đôi thiếu niên thiếu nữ này trò chuyện với nhau lúc này có vẻ hơi không hợp thời điểm cho lắm, nhưng trên thực tế lại có chút ý vị đặc biệt, nhất là vị Đô Ngự sử kia nhìn thấy cảnh này, càng làm cho lão nhớ đến thời niên thiếu của mình.
Ngụy Tự mỉm cười nhìn, chỉ cảm thấy thiếu niên kia có chút đáng đánh đòn.
Nhận lấy Yêu châu, Trần Triều đã hoàn toàn yên tâm.
Sinh mạng của hắn đều đặt cược trên viên Yêu châu này.
"Hàn đại nhân, tại hạ đã mang chứng cứ đến rồi!"
Cầm viên Yêu châu này, Trần Triều gần như muốn nhảy lên vì vui sướng.
Lúc trước ở chợ đen, hắn suýt chút nữa đã bán viên Yêu châu này đi rồi.=
Nếu thật sự bán đi, hiện tại hắn chỉ có thể nghểnh cổ chịu chết.
Vận khí quá tốt.
...
Yêu châu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Hàn Phổ, hình ảnh bên trong cũng lập túc hiện ra, chính là cảnh tượng ở trong hầm mỏ.
Ngày hôm đó vừa vào hầm mỏ, Trần Triều liền biết lần này mình lành ít dữ nhiều, ngoài việc luôn đề phòng ra, hắn còn sớm dùng viên Yêu châu này để ghi lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Hắn là võ phu, không có những thứ như bí pháp, nếu không có viên Yêu châu này, hiện tại hắn đã có thể coi như là chạy trời không khỏi nắng.
Lúc đó sau khi giết mấy người, Trần Triều liền biết sẽ bị tông môn phía sau bọn họ truy sát, viên Yêu châu này là chỗ dựa cuối cùng của hắn, nhưng làm thế nào để nó phát huy tác dụng thì là chuyện hắn vẫn luôn suy nghĩ.
Nhìn cảnh tượng liên tục thay đổi kia, sắc mặt đạo cô trung niên càng ngày càng khó coi, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Hứa Ngọc và Dư Kha liếc nhau, đều nhìn ra sự hoảng loạn trong mắt đối phương.
Chuyện phái đệ tử đi tìm Long mạch, bọn họ đều biết, những gì Trần Triều nói trước đó, bọn họ cũng biết là sự thật, nhưng không ngờ rằng sự thật sẽ bị phơi bày ra.
Viên Yêu châu kia không phải là thứ gì đặc biệt, thậm chí cũng không tính là quý giá, nhưng lại có khả năng ghi lại cảnh tượng như vậy.
Trước lúc này, ai có thể biết Trần Triều lại có một món đồ như thế chứ?
"Các vị có gì muốn nói không?"
Hàn Phổ nhìn về phía ba người bọn họ, bình tĩnh nói: "Bổn quan cũng muốn nghe các ngươi giải thích."
Sắc mặt ba người trở nên khó coi, nhưng không ai nói một lời.
"Trong đó ắt có ẩn tình, mong đại nhân minh xét."
Hứa Ngọc mở miệng, nhưng giọng nói đã nhỏ hơn, có chút yếu ớt đi rất nhiều.
Hàn Phổ cười lạnh một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Ẩn tình hay lắm."
Trong sân bỗng nhiên vang lên những tiếng ủng hộ Trần Triều, những âm thanh đó dường như có thể lật tung cả mái nhà của Hình bộ.
Âm thanh bên ngoài sân cũng đồng loạt vang lên.
Cảm xúc vui mừng và phẫn nộ đan xen vào nhau.
Nhưng không thể phân biệt được hai loại cảm xúc này cái nào là nhiều hơn.
Hàn Phổ nhìn về phía Lý Thị Lang và Đô Ngự sử, nói: "Bây giờ có thể kết án rồi."
Đô Ngự sử hỏi: "Có cần vào cung xin Thánh chỉ không?"
Chuyện này thật sự quá lớn, chứng cứ mà ba người đạo cô trung niên đưa ra trước đó có thể chứng minh là Trần Triều đã giết bốn người Quách Khê, còn viên Yêu châu của Trần Triều lúc này lại ghi chép lại toàn bộ quá trình một cách đầy đủ hơn.
Chuyện này liên quan đến nhất mạch Luyện khí sĩ phương Nam và quốc gia Đại Lương, lúc này sự việc cực kỳ nghiêm trọng, lão ta xuất phát từ sự thận trọng, đưa ra ý kiến như vậy cũng là chuyện bình thường.
"Không cần, Thánh chỉ của bệ hạ trước đó đã rất rõ ràng rồi, hơn nữa chúng ta là kết án này, còn những vụ án khác là chuyện về sau."
Chỉ là sắc mặt của ba người đều không được tốt lắm.
Ngụy Tự mỉm cười đáp lễ, sau đó nhìn về phía Hàn Phổ, nói: "Không biết có phải đã muộn rồi không?"
Nếu người nói chuyện không phải là Ngụy Tự, mà là một Thư sinh bình thường nào đó, ba người Hứa Ngọc nhất định sẽ nói đã muộn, nhưng hôm nay bọn họ lại không nói nên lời.
Hàn Phổ nhìn về phía Tạ Nam Độ, đương nhiên biết chứng cứ mà Trần Triều nói đến e rằng đang ở trên người vị thiếu nữ này.
Ngay khi ánh mắt và sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Ngụy tiên sinh, Trần Triều nhìn Tạ Nam Độ nói: "Ngươi mà đến muộn thêm chút nữa thì phải nhặt xác cho ta rồi."
Khóe miệng Tạ Nam Độ hơi nhếch lên, nhướng mày, cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã nghĩ đến cả điểm này rồi chứ."
Trần Triều thở dài nói: "Ta đâu phải thần tiên, làm sao có thể nghĩ đến lại còn có vấn đề chứ."
Đúng vậy, sau khi vào Đại Lý Tự, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã an bài trước rất nhiều chuyện, nhưng dưới mọi sự sắp xếp, vẫn còn có chút sơ suất phát sinh.
Ví dụ như hắn không ngờ rằng ngay cả Tạ Nam Độ vậy mà trên đường đi cũng bị người ta chặn lại.
Tạ Nam Độ đưa tay, đưa viên Yêu châu kia cho Trần Triều, nói: "May mà có sư huynh, nếu không ta thật sự chỉ có thể đi nhặt xác cho ngươi thôi."
Cảnh đôi thiếu niên thiếu nữ này trò chuyện với nhau lúc này có vẻ hơi không hợp thời điểm cho lắm, nhưng trên thực tế lại có chút ý vị đặc biệt, nhất là vị Đô Ngự sử kia nhìn thấy cảnh này, càng làm cho lão nhớ đến thời niên thiếu của mình.
Ngụy Tự mỉm cười nhìn, chỉ cảm thấy thiếu niên kia có chút đáng đánh đòn.
Nhận lấy Yêu châu, Trần Triều đã hoàn toàn yên tâm.
Sinh mạng của hắn đều đặt cược trên viên Yêu châu này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hàn đại nhân, tại hạ đã mang chứng cứ đến rồi!"
Cầm viên Yêu châu này, Trần Triều gần như muốn nhảy lên vì vui sướng.
Lúc trước ở chợ đen, hắn suýt chút nữa đã bán viên Yêu châu này đi rồi.=
Nếu thật sự bán đi, hiện tại hắn chỉ có thể nghểnh cổ chịu chết.
Vận khí quá tốt.
...
Yêu châu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Hàn Phổ, hình ảnh bên trong cũng lập túc hiện ra, chính là cảnh tượng ở trong hầm mỏ.
Ngày hôm đó vừa vào hầm mỏ, Trần Triều liền biết lần này mình lành ít dữ nhiều, ngoài việc luôn đề phòng ra, hắn còn sớm dùng viên Yêu châu này để ghi lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Hắn là võ phu, không có những thứ như bí pháp, nếu không có viên Yêu châu này, hiện tại hắn đã có thể coi như là chạy trời không khỏi nắng.
Lúc đó sau khi giết mấy người, Trần Triều liền biết sẽ bị tông môn phía sau bọn họ truy sát, viên Yêu châu này là chỗ dựa cuối cùng của hắn, nhưng làm thế nào để nó phát huy tác dụng thì là chuyện hắn vẫn luôn suy nghĩ.
Nhìn cảnh tượng liên tục thay đổi kia, sắc mặt đạo cô trung niên càng ngày càng khó coi, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Hứa Ngọc và Dư Kha liếc nhau, đều nhìn ra sự hoảng loạn trong mắt đối phương.
Chuyện phái đệ tử đi tìm Long mạch, bọn họ đều biết, những gì Trần Triều nói trước đó, bọn họ cũng biết là sự thật, nhưng không ngờ rằng sự thật sẽ bị phơi bày ra.
Viên Yêu châu kia không phải là thứ gì đặc biệt, thậm chí cũng không tính là quý giá, nhưng lại có khả năng ghi lại cảnh tượng như vậy.
Trước lúc này, ai có thể biết Trần Triều lại có một món đồ như thế chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các vị có gì muốn nói không?"
Hàn Phổ nhìn về phía ba người bọn họ, bình tĩnh nói: "Bổn quan cũng muốn nghe các ngươi giải thích."
Sắc mặt ba người trở nên khó coi, nhưng không ai nói một lời.
"Trong đó ắt có ẩn tình, mong đại nhân minh xét."
Hứa Ngọc mở miệng, nhưng giọng nói đã nhỏ hơn, có chút yếu ớt đi rất nhiều.
Hàn Phổ cười lạnh một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Ẩn tình hay lắm."
Trong sân bỗng nhiên vang lên những tiếng ủng hộ Trần Triều, những âm thanh đó dường như có thể lật tung cả mái nhà của Hình bộ.
Âm thanh bên ngoài sân cũng đồng loạt vang lên.
Cảm xúc vui mừng và phẫn nộ đan xen vào nhau.
Nhưng không thể phân biệt được hai loại cảm xúc này cái nào là nhiều hơn.
Hàn Phổ nhìn về phía Lý Thị Lang và Đô Ngự sử, nói: "Bây giờ có thể kết án rồi."
Đô Ngự sử hỏi: "Có cần vào cung xin Thánh chỉ không?"
Chuyện này thật sự quá lớn, chứng cứ mà ba người đạo cô trung niên đưa ra trước đó có thể chứng minh là Trần Triều đã giết bốn người Quách Khê, còn viên Yêu châu của Trần Triều lúc này lại ghi chép lại toàn bộ quá trình một cách đầy đủ hơn.
Chuyện này liên quan đến nhất mạch Luyện khí sĩ phương Nam và quốc gia Đại Lương, lúc này sự việc cực kỳ nghiêm trọng, lão ta xuất phát từ sự thận trọng, đưa ra ý kiến như vậy cũng là chuyện bình thường.
"Không cần, Thánh chỉ của bệ hạ trước đó đã rất rõ ràng rồi, hơn nữa chúng ta là kết án này, còn những vụ án khác là chuyện về sau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro