Chương 116
2024-10-07 15:10:26
"Vậy thì xin mời Hàn đại nhân quyết định."
...
"Sau khi được Tam pháp ti thẩm tra xử lý, việc Trấn thủ sứ Thiên Thanh huyện Trần Triều tự ý giết tu sĩ là có nguyên do, thật là hành động bảo vệ quốc gia, vô tội!"
...
Câu nói này vang lên rất lớn, truyền ra khỏi đại sảnh, cũng truyền ra khỏi sân, ba người đạo cô trung niên sắc mặt u ám, giờ phút này dù cho nàng có phẫn nộ đến cực điểm thì cũng không thể nào nổi giận.
Lúc này bọn họ nên lo lắng những chuyện khác mới đúng.
Trần Triều lúc này thì vô cùng sảng khoái, phiền muộn và thất vọng lúc trước hiện tại đều tan biến hết.
Hắn thầm nghĩ: ‘Sao có thể không nói vài câu chứ?’
Nghĩ là làm.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, Trần Triều liền lớn tiếng nói: "Ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, bốn Luyện khí sĩ, bốn vị Tiên sư trong miệng chúng ta, bốn tu sĩ cao cao tại thượng, vậy mà ở ngay trong lãnh thổ Đại Lương triều ta, ở trước mặt bổn Trấn thủ sứ, dám trộm Long mạch của Đại Lương triều ta, với chuyện như vậy, bổn Trấn thủ sứ không biết thì thôi, nhưng nếu đã biết rồi thì nhất định phải đứng ra, cho dù phải chết vì việc này cũng tuyệt đối không hối hận!"
"Ta đã nói rồi, chuyện như vậy cho dù có xảy ra một trăm lần nữa, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy!"
"Đám người Quách Khê kia, bổn Trấn thủ sứ gặp một tên sẽ giết một tên!"
Từng câu từng chữ kiên định mạnh mẽ!
Khi nói ra những lời này, Trần Triều không nhìn ai khác, mà chỉ nhìn chằm chằm vị đạo cô trung niên kia.
Giọng nói của hắn vang lên trong đại sảnh Hình bộ, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Hàn Phổ nhìn thiếu niên này, thầm nghĩ ‘hắn đúng là đồ...vô sỉ.’
‘Lúc trước hắn thật sự nghĩ như vậy sao?’
Lý Thị Lang thì khẽ gật đầu, cũng không biết có phải là vì Trần Triều hay không.
Đô Ngự sử nhìn thiếu niên chí khí ngút trời như vậy, không khỏi nhớ tới bản thân mình lúc còn trẻ, hình như năm đó mình cũng chẳng khác gì hắn.
Ngụy Tự thì đang nghiêm túc đánh giá vị thiếu niên Trấn thủ sứ này.
Tạ Nam Độ có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Sắc mặt Hứa Ngọc tái mét, không nói nên lời.
Dư Kha gương mặt không một chút cảm xúc.
Đạo cô trung niên vốn đã gian nan nhịn xuống cơn giận trong lòng, thêm vào đó Trần Triều nói chuyện vốn là nhằm vào bà ta, lúc này bà không nhịn được nữa, thân thể lảo đảo, khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi bắn tung tóe ra bốn phía.
Bà ta vậy mà bị một câu nói như thế chọc tức đến mức phun máu?!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Đây chẳng phải chính là cái gọi là ‘không đánh mà khuất phục người’ trong truyền thuyết hay sao?
Cái gọi là lời nói Thánh nhân Nho giáo có lực lượng như Thánh chỉ, chính là như thế này?
Trần Triều rất hài lòng gật đầu.
Đây chính là kết quả mà hắn muốn.
Ngụy Tự không khỏi nhìn hắn thêm một cái.
Hàn Phổ hoàn hồn, nhìn ba người đạo cô trung niên một cái thật sâu, bình tĩnh nói: "E là ba vị phải ở lại Thần Đô một thời gian rồi."
Đạo cô trung niên không ngờ chuyện lại thành ra thế này, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, không biết là bà ta cố ý hay là ngẫu nhiên, cứ như vậy mà ngất đi.
Hai người Hứa Ngọc và Dư Kha sắc mặt xanh mét, bọn họ nhìn chằm chằm Trần Triều, sát ý trong mắt quá thịnh, không cách nào che giấu.
Trần Triều cũng nhìn hai tên Luyện khí sĩ này, mặt mũi tràn đầy mỉm cười, nhìn như chẳng hề để ý một chút nào.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Phổ, hỏi: "Tại hạ còn phải mang theo thứ đồ chơi này bao lâu?"
Hàn Phổ cười cười, phất tay lệnh cho thuộc hạ cởi xiềng xích cho Trần Triều, hỏi "Có muốn đến Đại Lý Tự ngồi một chút không?"
"Chỗ đó tại hạ ở đủ lâu rồi, ta chuẩn bị đi nơi khác nhìn xem." Trần Triều gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua Tạ Nam Độ.
Hàn Phổ thở dài nói: "Ngươi biết ta không phải có ý này."
Trần Triều nở nụ cười, cũng không lên tiếng hồi đáp.
Hàn Phổ không nói gì thêm nữa, y mang theo ba vị tu sĩ kia rời đi, ba người này có thể cũng phải ở lại trong Đại Lý Tự một đoạn thời gian.
Đô Ngự sử đứng lên, đưa mắt nhìn về phía Trần Triều, tựa như là muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng lắc đầu từ bỏ, lão ta tự mình rời khỏi nơi này, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lý Thị Lang cũng muốn đi, nhưng chợt nhớ tới đây chính là đại đường Hình Bộ, nhất thời liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Trần Triều nhìn Tạ Nam Độ nói: "Không có chỗ nào để đi rồi."
Tạ Nam Độ cười nói: "Ta có thể cho người tìm một tòa nhà cho ngươi ở Thần Đô."
Loại chuyện này đối với Tạ thị mà nói không phải việc gì khó.
Trần Triều giả ngốc nói: "Nghe nói phong cảnh Thư Viện vô cùng đẹp."
"Ta có một tiểu viện ở bên bờ Nam Hồ, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì sẽ thấy phong cảnh cực đẹp."
Tạ Nam Độ nhìn hắn một cái, chủ động mời: "Có muốn đến ngồi một chút không?"
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Trần Triều cười gật đầu, thoạt nhìn có chút vui vẻ.
Tạ Nam Độ cũng khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngụy Tự.
Ngụy Tự nói: "Nếu tiểu sư muội là ta đưa tới, ta đương nhiên sẽ đưa muội trở về."
Nói xong câu đó, Ngụy Tự thấy Tạ Nam Độ vẫn đang nhìn mình, liền mỉm cười nói: "Thư Viện chưa từng có quy củ không cho người ngoài vào."
...
"Sau khi được Tam pháp ti thẩm tra xử lý, việc Trấn thủ sứ Thiên Thanh huyện Trần Triều tự ý giết tu sĩ là có nguyên do, thật là hành động bảo vệ quốc gia, vô tội!"
...
Câu nói này vang lên rất lớn, truyền ra khỏi đại sảnh, cũng truyền ra khỏi sân, ba người đạo cô trung niên sắc mặt u ám, giờ phút này dù cho nàng có phẫn nộ đến cực điểm thì cũng không thể nào nổi giận.
Lúc này bọn họ nên lo lắng những chuyện khác mới đúng.
Trần Triều lúc này thì vô cùng sảng khoái, phiền muộn và thất vọng lúc trước hiện tại đều tan biến hết.
Hắn thầm nghĩ: ‘Sao có thể không nói vài câu chứ?’
Nghĩ là làm.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, Trần Triều liền lớn tiếng nói: "Ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, bốn Luyện khí sĩ, bốn vị Tiên sư trong miệng chúng ta, bốn tu sĩ cao cao tại thượng, vậy mà ở ngay trong lãnh thổ Đại Lương triều ta, ở trước mặt bổn Trấn thủ sứ, dám trộm Long mạch của Đại Lương triều ta, với chuyện như vậy, bổn Trấn thủ sứ không biết thì thôi, nhưng nếu đã biết rồi thì nhất định phải đứng ra, cho dù phải chết vì việc này cũng tuyệt đối không hối hận!"
"Ta đã nói rồi, chuyện như vậy cho dù có xảy ra một trăm lần nữa, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy!"
"Đám người Quách Khê kia, bổn Trấn thủ sứ gặp một tên sẽ giết một tên!"
Từng câu từng chữ kiên định mạnh mẽ!
Khi nói ra những lời này, Trần Triều không nhìn ai khác, mà chỉ nhìn chằm chằm vị đạo cô trung niên kia.
Giọng nói của hắn vang lên trong đại sảnh Hình bộ, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Hàn Phổ nhìn thiếu niên này, thầm nghĩ ‘hắn đúng là đồ...vô sỉ.’
‘Lúc trước hắn thật sự nghĩ như vậy sao?’
Lý Thị Lang thì khẽ gật đầu, cũng không biết có phải là vì Trần Triều hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đô Ngự sử nhìn thiếu niên chí khí ngút trời như vậy, không khỏi nhớ tới bản thân mình lúc còn trẻ, hình như năm đó mình cũng chẳng khác gì hắn.
Ngụy Tự thì đang nghiêm túc đánh giá vị thiếu niên Trấn thủ sứ này.
Tạ Nam Độ có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Sắc mặt Hứa Ngọc tái mét, không nói nên lời.
Dư Kha gương mặt không một chút cảm xúc.
Đạo cô trung niên vốn đã gian nan nhịn xuống cơn giận trong lòng, thêm vào đó Trần Triều nói chuyện vốn là nhằm vào bà ta, lúc này bà không nhịn được nữa, thân thể lảo đảo, khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi bắn tung tóe ra bốn phía.
Bà ta vậy mà bị một câu nói như thế chọc tức đến mức phun máu?!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Đây chẳng phải chính là cái gọi là ‘không đánh mà khuất phục người’ trong truyền thuyết hay sao?
Cái gọi là lời nói Thánh nhân Nho giáo có lực lượng như Thánh chỉ, chính là như thế này?
Trần Triều rất hài lòng gật đầu.
Đây chính là kết quả mà hắn muốn.
Ngụy Tự không khỏi nhìn hắn thêm một cái.
Hàn Phổ hoàn hồn, nhìn ba người đạo cô trung niên một cái thật sâu, bình tĩnh nói: "E là ba vị phải ở lại Thần Đô một thời gian rồi."
Đạo cô trung niên không ngờ chuyện lại thành ra thế này, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, không biết là bà ta cố ý hay là ngẫu nhiên, cứ như vậy mà ngất đi.
Hai người Hứa Ngọc và Dư Kha sắc mặt xanh mét, bọn họ nhìn chằm chằm Trần Triều, sát ý trong mắt quá thịnh, không cách nào che giấu.
Trần Triều cũng nhìn hai tên Luyện khí sĩ này, mặt mũi tràn đầy mỉm cười, nhìn như chẳng hề để ý một chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Phổ, hỏi: "Tại hạ còn phải mang theo thứ đồ chơi này bao lâu?"
Hàn Phổ cười cười, phất tay lệnh cho thuộc hạ cởi xiềng xích cho Trần Triều, hỏi "Có muốn đến Đại Lý Tự ngồi một chút không?"
"Chỗ đó tại hạ ở đủ lâu rồi, ta chuẩn bị đi nơi khác nhìn xem." Trần Triều gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua Tạ Nam Độ.
Hàn Phổ thở dài nói: "Ngươi biết ta không phải có ý này."
Trần Triều nở nụ cười, cũng không lên tiếng hồi đáp.
Hàn Phổ không nói gì thêm nữa, y mang theo ba vị tu sĩ kia rời đi, ba người này có thể cũng phải ở lại trong Đại Lý Tự một đoạn thời gian.
Đô Ngự sử đứng lên, đưa mắt nhìn về phía Trần Triều, tựa như là muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng lắc đầu từ bỏ, lão ta tự mình rời khỏi nơi này, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lý Thị Lang cũng muốn đi, nhưng chợt nhớ tới đây chính là đại đường Hình Bộ, nhất thời liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Trần Triều nhìn Tạ Nam Độ nói: "Không có chỗ nào để đi rồi."
Tạ Nam Độ cười nói: "Ta có thể cho người tìm một tòa nhà cho ngươi ở Thần Đô."
Loại chuyện này đối với Tạ thị mà nói không phải việc gì khó.
Trần Triều giả ngốc nói: "Nghe nói phong cảnh Thư Viện vô cùng đẹp."
"Ta có một tiểu viện ở bên bờ Nam Hồ, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì sẽ thấy phong cảnh cực đẹp."
Tạ Nam Độ nhìn hắn một cái, chủ động mời: "Có muốn đến ngồi một chút không?"
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Trần Triều cười gật đầu, thoạt nhìn có chút vui vẻ.
Tạ Nam Độ cũng khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngụy Tự.
Ngụy Tự nói: "Nếu tiểu sư muội là ta đưa tới, ta đương nhiên sẽ đưa muội trở về."
Nói xong câu đó, Ngụy Tự thấy Tạ Nam Độ vẫn đang nhìn mình, liền mỉm cười nói: "Thư Viện chưa từng có quy củ không cho người ngoài vào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro