Võ Phu

Chương 117

2024-10-07 15:10:26

Chuyện xảy ra ở Hình Bộ do Tam Pháp Ti hội thẩm, chung quy là có kết quả trước khi mặt trời lặn.

Nhưng khi kết quả truyền ra, đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ.

Nếu chỉ là chuyện thiếu niên Trấn thủ sứ tự ý giết tu sĩ, như vậy sự tình có náo lớn đến đâu, cũng chỉ là chuyện thiếu niên kia đền mạng hoặc là hắn đưa ra chứng cứ gì đó để rửa sạch oan khuất của mình, khiến cho tu sĩ phương ngoại dừng tay.

Nhưng hôm nay thiếu niên lại vô tội, sự tình lại trở nên càng lúc càng lớn.

Luyện khí sĩ nhất mạch phương Nam vậy mà dám cả gan ngấp nghé Long mạch của Đại Lương triều, phái đệ tử ra ngoài trộm Long mạch của quốc gia này, loại chuyện như vậy chính là đang tổn hại khí vận của một vương triều, nếu không có quá nhiều người biết thì cũng thôi, nhưng việc này đã náo nhiệt đến mức mọi người đều biết.

Chuyện xảy ra ở đại sảnh Hình Bộ vốn là không che giấu được.

Khoảnh khắc Trần Triều lấy ra Yêu châu, tin tức đã nhanh chóng truyền ra ngoài.

Chuyện này đã từ một Trấn thủ sứ tự ý giết tu sĩ phương ngoại biến thành đại sự giữa Luyện khí sĩ nhất mạch phương Nam cùng Đại Lương triều, hơi không cẩn thận, thậm chí sẽ biến thành đại sự giữa tu sĩ phương ngoại cùng Đại Lương triều.

Cho nên khi tin tức ngắn gọn truyền vào phủ đệ của các nhà, còn ai có thể ngủ được nữa.

Có vài người nghĩ xa hơn liền càng thêm lo lắng.

Rất nhiều đại nhân vật có chức quan đều nghĩ đến việc đợi đến sáng mai lâm triều, nhất định phải tự mình đến triều hội xem Hoàng đế bệ hạ có ý chỉ gì.

Bọn họ lo lắng cả đêm không ngủ được, không biết Đại Lương triều sẽ gặp phải rung chuyển như thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Vị Hoàng đế Đại Lương kia quả thật cũng không ngủ.

Chỉ là gã không phải lo lắng những cái gọi là đại sự kia, mà là cảm thấy ánh trăng đêm nay không tệ, cho nên dành chút thời gian ngắm trăng.

Trăng sáng dù có đẹp đến đâu, một người nhìn cũng sẽ cảm thấy có chút cô tịch.

Cho nên Hoàng hậu đang ở cùng Hoàng đế Đại Lương.

Ai cũng biết Hoàng đế Đại Lương và Hoàng hậu Đại Lương tình cảm sâu đậm, hai người quen biết từ khi còn trẻ, một đường làm bạn, từ Vương phi đến Hoàng hậu, tình chàng ý thiếp, trên dưới Đại Lương triều đều biết.

Đêm nay ngắm trăng cũng không phải ngẫu nhiên, lúc Hoàng đế Đại Lương nhàn rỗi, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhận lấy đèn lồng từ tay nữ quan, cho người lui xuống, tự tay cầm đèn lồng cùng Hoàng đế Đại Lương đi về phía trước.

Ánh trăng chiếu xuống vốn đã đủ để nhìn rõ con đường phía trước, chỉ là Hoàng hậu thích đèn lồng, cầm một cái trên tay cũng là điều hiển nhiên.

Đi được vài bước, Hoàng hậu nhẹ giọng nói: "Nghe nói nữ đệ tử quan môn của Viện trưởng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, hơn nữa còn cực kỳ thông minh, thật muốn gặp mặt một lần."

Hoàng đế Đại Lương làm bạn với nàng nhiều năm như vậy, đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng giai nhân của mình, cảm khái cười nói: "Nữ oa oa kia không tệ, chỉ là muốn nàng làm con dâu, không dễ dàng như vậy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xuất thân Tạ thị, hiện giờ lại được Viện trưởng thu làm đệ tử quan môn, một nữ oa oa như vậy, cho dù gã đồng ý để nàng trở thành Hoàng hậu Đại Lương tương lai, chỉ sợ bất kể là Tạ thị hay là Viện trưởng đều sẽ không dễ dàng gật đầu.

"Vậy bệ hạ chuẩn bị làm thế nào?"

Một trận gió nổi lên, ngọn nến trong đèn lồng Hoàng hậu đang cầm liền lay động, nàng cúi đầu nhìn, trên mặt có chút ý cười.

Hoàng đế Đại Lương đương nhiên biết nàng hỏi không phải chuyện của nữ oa oa kia, cười nói: "Hoàng hậu, Khâm Thiên Giám trước đó nói quốc vận Đại Lương triều ta ngày càng hưng thịnh, đang trên đà phát triển phồn vinh, đã vượt xa tiền triều."

Hoàng hậu gật đầu nói: "Nói đến thái bình thịnh thế, Đại Lương triều ta đương nhiên vượt xa tiền triều."

Hoàng đế Đại Lương nhìn thoáng qua vầng trăng treo trên cao, thần sắc dần lạnh lẽo: "Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy Đại Lương triều ta yếu ớt, có thể tùy ý bắt nạt."

Hoàng hậu trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Đại Lương triều ta há có thể để người khác tùy ý bắt nạt?"

Làm bạn chung chăn nhiều năm như vậy, Hoàng hậu sao có thể không biết tâm ý của Hoàng đế Đại Lương, hiện giờ gã đã có quyết định, nàng đương nhiên chỉ còn cách ủng hộ mà thôi.

"Lần này, trẫm muốn cho Luyện khí sĩ nhất mạch phương Nam phải đổ máu."

Hoàng đế Đại Lương hít sâu một hơi, giơ tay lên, như muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích: "Nếu trẫm không phải Hoàng đế..."

Gã muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy nụ cười của Hoàng hậu, Hoàng đế Đại Lương liền lười nói nửa câu sau, chỉ đổi chủ đề nói: "Thiếu niên kia cũng không tệ, tuổi còn trẻ đã bước vào Thần Tàng, tâm tư cũng coi như kín kẽ, ngay cả trẫm cũng không biết hắn là hậu duệ nhà nào, cũng có chút khó xử."

Hoàng hậu nói: "Lần này hắn gây ra chuyện lớn như vậy, nhìn qua là người thông minh, theo lý mà nói, hắn còn có công, vậy bệ hạ không thưởng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0