Chương 122
2024-10-07 15:10:26
Tạ Nam Độ hơi nhướng mày, có chút không vui nói: "Ngươi cảm thấy ta không thể thắng?"
Trần Triều suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta chỉ là không rõ lắm Vạn Liễu hội sẽ thi đấu những gì."
Tạ Nam Độ nói: "Đương nhiên sẽ không phải chỉ toàn là loại chuyện đánh nhau này."
Trần Triều không truy hỏi nội dung cụ thể, chỉ mỉm cười nói: "Vậy chúc ngươi luôn thắng."
Lúc nói chuyện, trong sân nổi lên một trận gió nhẹ thổi vào, đây là cơn gió xuân cuối cùng, vì thế hai người đều trầm mặc, không lập tức mở miệng, Trần Triều hơi híp mắt, nói: "Ta ở trong đại lao của Đại Lý Tự hơn nửa tháng, đừng nói gió xuân, ngay cả ánh mặt trời cũng không được thấy mấy lần."
Trầm mặc rất lâu.
Tạ Nam Độ nói: "Không bao lâu nữa sẽ nghe được tiếng ve kêu."
Trần Triều hỏi: "Chỗ này của ngươi mùa hè có ồn ào lắm không?"
Tiểu viện nằm bên hồ, ven hồ này có không ít cây cối, đến mùa hè, trên cây khẳng định sẽ có thêm rất nhiều ve sầu, đến lúc đó tiếng ve kêu vang, e là cũng có chút đinh tai nhức óc.
Tạ Nam Độ nhíu nhíu mày, nói: "Không cần đợi đến mùa hè, hiện tại đã có chút ồn ào rồi."
Trần Triều khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn chân trời, giờ phút này đã là nửa đêm, giữa trời đất một mảnh yên tĩnh, làm sao có thể nói là ồn ào được.
Ngoại trừ chính hắn.
Hắn cười khổ không thôi.
Trần Triều nói: "Xem ra ta không nên đến chỗ ngươi để trốn tránh phiền phức."
Tạ Nam Độ liếc hắn một cái, biết hắn đã nghĩ sai y mình, nhưng nàng cũng không muốn giải thích, chỉ nói mình buồn ngủ, liền đứng dậy rời đi.
Trần Triều nhìn quả nướng còn lại trên lò lửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
Trời vừa hửng sáng, ven hồ liền xuất hiện không ít học trò của Thư Viện, trong đó rất nhiều người không có buổi học sớm, lại ham thích phong cảnh ven hồ lúc bình minh, cho nên đã tụ tập ở ven hồ từ sớm, nhất là ở đình nhỏ giữa hồ kia càng có nhiều người hơn.
Trên thực tế, điều khiến bọn họ dậy sớm, thậm chí bỏ qua buổi học của các vị Phu tử trong Thư Viện mà tụ tập đến ven hồ không phải là phong cảnh buổi sáng, mà là bởi vì một câu chuyện xảy ra cách đây mấy ngày.
Vị thiếu nữ họ Tạ được mọi người chú ý kia, từ khi tiến vào Thư Viện cho đến khi trở thành đệ tử quan môn của Viện trưởng chỉ tốn một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, mà trong câu chuyện ngắn ngủi này còn có một tình tiết mà các học trò trong Thư Viện cho là hoang đường hơn, đó chính là lúc ấy, vị thiếu nữ họ Tạ kia trước khi trở thành đệ tử quan môn của Viện trưởng đã tình cờ gặp Viện trưởng bên hồ, sau đó liền trở thành đệ tử của Viện trưởng như vậy.
Sau khi chuyện này truyền ra, rất nhiều học trò trong Thư Viện đều cảm khái sự may mắn của vị thiếu nữ họ Tạ kia, nhưng lại không để ý đến căn bản.
Từ đó về sau, số lượng học trò ở ven hồ liền nhiều hơn, tuy nói mọi người đều biết hiện tại Viện trưởng đã thu nhận đủ 72 học trò mà cả đời người mong muốn, nhưng bọn họ vẫn nghĩ rằng có lẽ sẽ có một ngày Viện trưởng thay đổi chủ ý, thu nhận thêm học trò thứ 73 ngoài 72 học trò kia.
Nhưng người đời đại khái đều như vậy, chỉ tin tưởng những gì mình muốn tin.
Cho dù hy vọng mong manh, cũng vẫn là như thế.
Trong đám người, bóng dáng của Hoàng Trực rất dễ thấy, sáng sớm gã đã vội vàng thức dậy, mục đích của gã không giống với những học trò khác ở đây, gã không phải đến để tình cờ gặp Viện trưởng, cũng không phải đến để ngắm cảnh bình minh, gã dậy sớm như vậy vẫn là vì muốn gặp vị thiếu nữ kia.
Hiện giờ gã đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong Thư Viện, không chỉ bởi vì đã nhiều lần giành vị trí đứng đầu trong các buổi tranh luận, mà còn bởi vì hắn dành một tình cảm sâu đậm cho vị thiếu nữ họ Tạ kia, tuy nói lúc ban đầu có không ít học trò trong Thư Viện lén chế giễu gã, nhưng sau khoảng thời gian này, gã vẫn có thể kiên trì như vậy, cũng có không ít học trò trong Thư Viện dần dần có thiện cảm với gã, nhất là các nữ học trò càng cảm thấy người này si tình.
Cứ như vậy, danh tiếng của Hoàng Trực trong Thư Viện đã vang xa.
Nghe nói đã có Phu tử muốn thu nhận hắn làm đệ tử.
Đi qua đám người, Hoàng Trực và Quách Phụng Tiết đi thẳng về phía tiểu viện ven hồ, Quách Phụng Tiết vẫn còn ngái ngủ, sáng sớm đã bị Hoàng Trực lôi dậy, y vốn đã có chút buồn bực, lúc này nhìn thấy hảo hữu của mình đi nhanh như vậy, liền nhịn không được mở miệng nói: "Hoàng huynh, ngày nào cũng như vậy, huynh cũng đã biết ý nghĩ của vị cô nương kia rồi, vì sao còn không bỏ cuộc?"
Hoàng Trực không dừng bước, chỉ cười nói: "Phụng Tiết, ngươi có biết suy nghĩ của con người không phải ngày nào cũng giống nhau không? Ta không thay lòng, cho dù vị Tạ cô nương kia có lòng dạ sắt đá, e rằng cũng sẽ có chút cảm động, nếu nàng thật sự bằng lòng gặp ta một lần, vậy thì nàng sẽ biết ta là người như thế nào, đến lúc đó mọi chuyện tự nhiên sẽ thuận lợi."
Quách Phụng Tiết nhất thời nghẹn lời, chỉ đành cười khổ nói: "Vậy thì hy vọng mọi chuyện sẽ như lời Hoàng huynh nói, nước chảy đá mòn."
Hoàng Trực lắc đầu nói: "Vị Tạ cô nương kia không phải là đá."
Quách Phụng Tiết cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa.
Trần Triều suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta chỉ là không rõ lắm Vạn Liễu hội sẽ thi đấu những gì."
Tạ Nam Độ nói: "Đương nhiên sẽ không phải chỉ toàn là loại chuyện đánh nhau này."
Trần Triều không truy hỏi nội dung cụ thể, chỉ mỉm cười nói: "Vậy chúc ngươi luôn thắng."
Lúc nói chuyện, trong sân nổi lên một trận gió nhẹ thổi vào, đây là cơn gió xuân cuối cùng, vì thế hai người đều trầm mặc, không lập tức mở miệng, Trần Triều hơi híp mắt, nói: "Ta ở trong đại lao của Đại Lý Tự hơn nửa tháng, đừng nói gió xuân, ngay cả ánh mặt trời cũng không được thấy mấy lần."
Trầm mặc rất lâu.
Tạ Nam Độ nói: "Không bao lâu nữa sẽ nghe được tiếng ve kêu."
Trần Triều hỏi: "Chỗ này của ngươi mùa hè có ồn ào lắm không?"
Tiểu viện nằm bên hồ, ven hồ này có không ít cây cối, đến mùa hè, trên cây khẳng định sẽ có thêm rất nhiều ve sầu, đến lúc đó tiếng ve kêu vang, e là cũng có chút đinh tai nhức óc.
Tạ Nam Độ nhíu nhíu mày, nói: "Không cần đợi đến mùa hè, hiện tại đã có chút ồn ào rồi."
Trần Triều khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn chân trời, giờ phút này đã là nửa đêm, giữa trời đất một mảnh yên tĩnh, làm sao có thể nói là ồn ào được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoại trừ chính hắn.
Hắn cười khổ không thôi.
Trần Triều nói: "Xem ra ta không nên đến chỗ ngươi để trốn tránh phiền phức."
Tạ Nam Độ liếc hắn một cái, biết hắn đã nghĩ sai y mình, nhưng nàng cũng không muốn giải thích, chỉ nói mình buồn ngủ, liền đứng dậy rời đi.
Trần Triều nhìn quả nướng còn lại trên lò lửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
Trời vừa hửng sáng, ven hồ liền xuất hiện không ít học trò của Thư Viện, trong đó rất nhiều người không có buổi học sớm, lại ham thích phong cảnh ven hồ lúc bình minh, cho nên đã tụ tập ở ven hồ từ sớm, nhất là ở đình nhỏ giữa hồ kia càng có nhiều người hơn.
Trên thực tế, điều khiến bọn họ dậy sớm, thậm chí bỏ qua buổi học của các vị Phu tử trong Thư Viện mà tụ tập đến ven hồ không phải là phong cảnh buổi sáng, mà là bởi vì một câu chuyện xảy ra cách đây mấy ngày.
Vị thiếu nữ họ Tạ được mọi người chú ý kia, từ khi tiến vào Thư Viện cho đến khi trở thành đệ tử quan môn của Viện trưởng chỉ tốn một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, mà trong câu chuyện ngắn ngủi này còn có một tình tiết mà các học trò trong Thư Viện cho là hoang đường hơn, đó chính là lúc ấy, vị thiếu nữ họ Tạ kia trước khi trở thành đệ tử quan môn của Viện trưởng đã tình cờ gặp Viện trưởng bên hồ, sau đó liền trở thành đệ tử của Viện trưởng như vậy.
Sau khi chuyện này truyền ra, rất nhiều học trò trong Thư Viện đều cảm khái sự may mắn của vị thiếu nữ họ Tạ kia, nhưng lại không để ý đến căn bản.
Từ đó về sau, số lượng học trò ở ven hồ liền nhiều hơn, tuy nói mọi người đều biết hiện tại Viện trưởng đã thu nhận đủ 72 học trò mà cả đời người mong muốn, nhưng bọn họ vẫn nghĩ rằng có lẽ sẽ có một ngày Viện trưởng thay đổi chủ ý, thu nhận thêm học trò thứ 73 ngoài 72 học trò kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng người đời đại khái đều như vậy, chỉ tin tưởng những gì mình muốn tin.
Cho dù hy vọng mong manh, cũng vẫn là như thế.
Trong đám người, bóng dáng của Hoàng Trực rất dễ thấy, sáng sớm gã đã vội vàng thức dậy, mục đích của gã không giống với những học trò khác ở đây, gã không phải đến để tình cờ gặp Viện trưởng, cũng không phải đến để ngắm cảnh bình minh, gã dậy sớm như vậy vẫn là vì muốn gặp vị thiếu nữ kia.
Hiện giờ gã đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong Thư Viện, không chỉ bởi vì đã nhiều lần giành vị trí đứng đầu trong các buổi tranh luận, mà còn bởi vì hắn dành một tình cảm sâu đậm cho vị thiếu nữ họ Tạ kia, tuy nói lúc ban đầu có không ít học trò trong Thư Viện lén chế giễu gã, nhưng sau khoảng thời gian này, gã vẫn có thể kiên trì như vậy, cũng có không ít học trò trong Thư Viện dần dần có thiện cảm với gã, nhất là các nữ học trò càng cảm thấy người này si tình.
Cứ như vậy, danh tiếng của Hoàng Trực trong Thư Viện đã vang xa.
Nghe nói đã có Phu tử muốn thu nhận hắn làm đệ tử.
Đi qua đám người, Hoàng Trực và Quách Phụng Tiết đi thẳng về phía tiểu viện ven hồ, Quách Phụng Tiết vẫn còn ngái ngủ, sáng sớm đã bị Hoàng Trực lôi dậy, y vốn đã có chút buồn bực, lúc này nhìn thấy hảo hữu của mình đi nhanh như vậy, liền nhịn không được mở miệng nói: "Hoàng huynh, ngày nào cũng như vậy, huynh cũng đã biết ý nghĩ của vị cô nương kia rồi, vì sao còn không bỏ cuộc?"
Hoàng Trực không dừng bước, chỉ cười nói: "Phụng Tiết, ngươi có biết suy nghĩ của con người không phải ngày nào cũng giống nhau không? Ta không thay lòng, cho dù vị Tạ cô nương kia có lòng dạ sắt đá, e rằng cũng sẽ có chút cảm động, nếu nàng thật sự bằng lòng gặp ta một lần, vậy thì nàng sẽ biết ta là người như thế nào, đến lúc đó mọi chuyện tự nhiên sẽ thuận lợi."
Quách Phụng Tiết nhất thời nghẹn lời, chỉ đành cười khổ nói: "Vậy thì hy vọng mọi chuyện sẽ như lời Hoàng huynh nói, nước chảy đá mòn."
Hoàng Trực lắc đầu nói: "Vị Tạ cô nương kia không phải là đá."
Quách Phụng Tiết cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro