Võ Phu

Chương 123

2024-10-07 15:10:26

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến tiểu viện ven hồ, lần nữa khiến không ít người chú ý.

Quách Phụng Tiết mặt đỏ bừng, vẫn không thể giữ được bình tĩnh, nhưng Hoàng Trực thì khác, gã không phải lần đầu đến đây, bởi vậy không để ý đến những học trò ven hồ, mở miệng hô lớn: "Hoàng Trực người Nam Hưng, đặc biệt đến bái kiến Tạ cô nương!"

Sau khi mở miệng, Hoàng Trực đã chuẩn bị tinh thần cho việc cửa viện sẽ không mở, đang định mở miệng lần nữa, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt.

Mở rồi?

Hoàng Trực có chút thất thần, hốc mắt lập tức ươn ướt.

Mấy ngày hôm trước, cho dù gã có gọi thế nào ở ngoài cửa, cánh cửa này cũng chưa từng mở ra, vậy mà hôm nay cửa lại mở?

Vì sao lại như vậy?

Chẳng lẽ những nỗ lực của gã trong những ngày qua, hôm nay sẽ được đền đáp sao?

Hoàng Trực quả thực không dám tin vào những gì đang xảy ra.

Ngay sau đó, gã sẽ được nhìn thấy vị Tạ cô nương kia ở đây ư?

Gã có chút kích động, đồng thời cũng có chút căng thẳng.

Nhưng ngay sau đó, tất cả những mong đợi của gã đều biến thành thất vọng.

Thậm chí là phẫn nộ.

Bởi vì tuy cửa đã mở, nhưng người đẩy cửa ra lại không phải là vị cô nương mà gã ngày đêm mong nhớ.

Mà là một thiếu niên áo đen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiếu niên này đeo đao bên hông, dùng ánh mắt đánh giá Hoàng Trực, một lát sau như trút được gánh nặng nói: "Thì ra ngươi mới là ve sầu mùa xuân."

"Ve gì?"

Hoàng Trực theo bản năng hỏi lại một câu, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, chỉ vào Trần Triều quát: "Ngươi là ai? Sao lại ở trong chỗ ở của Tạ cô nương!"

Nhìn thấy Trần Triều ăn mặc không giống học trò của Thư Viện, lại thấy hắn đeo đao bên hông, gã càng thêm chắc chắn thiếu niên trước mắt này không phải là học trò của Thư Viện, nếu vậy thì hắn làm sao có thể xuất hiện ở Thư Viện?

Hơn nữa còn ở trong tiểu viện của Tạ cô nương mà gã ái mộ!

Hai người mới gặp lần đầu, nhưng Hoàng Trực đã chán ghét người trước mắt này đến cực điểm.

Trần Triều không nói gì, ven hồ đã có vô số học trò nhìn về phía này, lúc này bọn họ cảm thấy hứng thú với nơi đây không phải vì Hoàng Trực, mà là vì Trần Triều, càng bởi vì hắn từ trong tiểu viện của vị thiếu nữ họ Tạ kia đi ra, không cần phải nói cũng biết, hắn sẽ khiến vô số người quan tâm.

Thiếu nữ họ Tạ đã sớm là người nổi tiếng trong số các học trò thế hệ này của Thư Viện.

Liếc nhìn xung quanh, thấy đã có không ít học trò vì câu nói lúc trước của Hoàng Trực mà chú ý đến bên này, Trần Triều khẽ nhíu mày, có chút không thích.

Nhưng nếu biết ve sầu mùa xuân kia không phải nói hắn, thì trong lòng Trần Triều lúc này thật ra vẫn rất vui vẻ.

Nhưng hắn suy nghĩ hơi lâu khiến Hoàng Trực trước mặt cảm thấy không thoải mái, lúc này, vị học trò Thư Viện này cho rằng thiếu niên trước mắt khinh thường nói chuyện với mình, nên càng thêm chán ghét Trần Triều, hắn cố nén giận, nhìn chằm chằm Trần Triều nói từng chữ một: "Ngươi không phải học trò của Thư Viện, sao có thể xuất hiện ở đây?!"

Trần Triều hoàn hồn, nhìn người đọc sách trước mắt mình, lúc này mới hỏi: "Ngươi là học trò của Thư Viện?"

Hôm nay Hoàng Trực mặc viện phục của Thư Viện, người ngoài chỉ cần nhìn thấy bộ y phục này là biết ngay thân phận của gã, không cần phải hỏi, nhưng người trước mắt này lại hỏi như vậy, rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi.

Hoàng Trực hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc nói câu này, gã mang theo kiêu ngạo cực kỳ mãnh liệt, loại kiêu ngạo này rất rõ ràng, hơn nữa rất cố ý, điều này chứng tỏ gã đang cố tình làm như vậy.

Gã đang nói cho Trần Triều biết, việc trở thành học trò của Thư Viện là một chuyện rất đáng tự hào.

Ở Đại Lương triều, chuyện như vậy đương nhiên cũng rất đáng tự hào.

Trần Triều gật đầu, ra vẻ cực kỳ bội phục nói: "Thì ra là vậy, đúng là rất đáng tự hào."

Lúc hắn nói chuyện, các học trò xung quanh đã tụ tập lại, không ít người đang đứng xem hai người bọn họ.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía cửa viện.

...

Tạ Nam Độ ngồi bên cửa sổ hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tối qua nàng thật ra không ngủ được, lúc sáng sớm đã nghe thấy tiếng Hoàng Trực ở ngoài cửa, đối với tên này gần như ngày nào cũng đến, nàng đã từ chỗ không để ý ban đầu chuyển sang chán ghét, nếu không thì nàng cũng sẽ không nói với Trần Triều rằng còn chưa đến hè đã thấy ồn ào rồi.

Nhưng hôm nay, nàng chỉ nghe thấy một tiếng nói, sau đó không còn nghe thấy gì nữa, cho nên mới cảm thấy kỳ quái.

Liễu Diệp chạy nhanh ra ngoài nhìn một chút, lại rất nhanh chạy trở về, lúc này mới nói: "Tiểu thư, là gã kia ở cửa ra vào nói chuyện với gã kia."

Hai gã trong câu nói này đều là thứ nàng không thích, cho nên mới có một câu cổ quái như vậy.

"Nói chuyện rồi sao?" Tạ Nam Độ có chút tò mò hỏi: "Chỉ là nói mấy lời, không mắng chửi người?"

Liễu Diệp gật đầu nói: "Hình như là gã kia lúc trước hỏi một câu gã kia có phải học sinh Thư Viện hay không, gã kia nói là, sau đó gã kia..."

"Được rồi." Tạ Nam Độ cau mày cắt ngang lời Liễu Diệp, cau mày nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0