Chương 124
2024-10-07 15:10:26
Tạ Nam Độ phân phó: "Ngươi đi xem một chút... Được rồi, ta tự mình đi xem."
Nàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nói: "Mang một cái ghế vào trong sân, lại đi lấy chút hoa quả khô, mứt quả, loại ngọt ấy."
...
"Đó là tự nhiên."
Quách Phụng Tiết nhịn không được phụ họa một câu, cũng coi như là cổ động khí thế cho hảo hữu của mình.
Trần Triều lại nhìn cũng không nhìn y, mỉm cười nói: "Vậy xin hỏi ngươi cùng Tạ cô nương có quan hệ gì?"
Hoàng Trực ngẩn ra, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn rất nhanh nói: "Đồng môn."
Cùng học ở Thư Viện, tuy nói Tạ Nam Độ bây giờ là đệ tử của Viện trưởng, nhưng gã nói một tiếng đồng môn, vốn không có vấn đề gì.
Trần Triều khẽ gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy."
Hoàng Trực nghe đến đó, không biết thiếu niên trước mắt này trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng mơ hồ đã cảm thấy có chút không đúng, liền nhíu mày muốn nói chuyện.
Không đợi gã mở miệng, Trần Triều lại nở nụ cười, "Công tử nếu là học sinh Thư Viện, vậy tự nhiên học phú ngũ xa, đầy bụng kinh luân, ta hôm nay có hai vấn đề, cũng muốn cầu công tử giải thích nghi hoặc, không biết công tử có thể giải đáp hay không?"
Hoàng Trực còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhìn thấy cô nương mình ngưỡng mộ trong sân đã đi ra, ngồi xuống bên kia, nhìn cửa sân bên này.
"Cứ hỏi là được." Hoàng Trực không kìm được dựng thẳng người.
Trần Triều nhịn cười, mở miệng hỏi: "Vấn đề thứ nhất, xin hỏi công tử nếu là học sinh Thư Viện, có thể biết được quy củ Thư Viện hay không?"
"Đó là đương nhiên, lúc nhập học, chúng ta đều đã học thuộc nội quy của Thư Viện, đương nhiên biết rõ." Hoàng Trực ngẩng đầu lên, nghĩ thầm việc này làm sao có thể làm khó được ta?
Trần Triều khẽ gật đầu, cũng không quản đối phương nghĩ như thế nào, liền mở miệng hỏi: "Đã biết được nội quy Thư Viện, vậy xin mời công tử nói cho ta biết, trong nội quy của Thư Viện có điều nào nói, không thể để cho người ngoài vào Thư Viện hay không?"
Lời này vừa nói ra, đám học sinh ven hồ đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ vốn cho rằng thiếu niên không biết từ nơi nào xuất hiện này sẽ hỏi Hoàng Trực những vấn đề trong điển tịch dùng để làm khó dễ, nhưng thật không ngờ, hắn chỉ hỏi một vấn đề đơn giản nhất.
Có người nhớ tới cuộc đối thoại ban đầu của bọn họ ở trước cửa viện.
Lúc ấy Hoàng Trực hỏi Trần Triều một câu, ngươi không phải học sinh Thư Viện, sao có thể xuất hiện ở đây?
Bây giờ vấn đề này của gã chính là đến hỏi câu hỏi như vậy.
Sắc mặt Hoàng Trực trở nên khó coi, trong đầu gã nhanh chóng nhớ lại viện quy, nhưng không phát hiện có một điều nào nói không cho phép người ngoài Thư Viện tiến vào trong đó.
Thật ra trước đó Thư Viện này có rất nhiều người ngoài, chỉ là loại người như Hoàng Trực luôn cảm thấy Thư Viện là nơi thần thánh, lẽ ra chỉ có thể để học sinh và Phu tử tiến vào.
Chỉ là khi vấn đề này được làm rõ, mới trở nên có chút khó giải quyết.
Bởi vì viện quy bày ở nơi đó, ai cũng không cách nào phản bác.
Nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Trực, Trần Triều truy hỏi: "Kính xin công tử giải thích nghi hoặc."
Hoàng Trực cắn răng, đáp án ở trong miệng, nhưng làm sao cũng không nói ra được.
Trần Triều đầy mặt lo lắng nói: "Làm sao vậy, công tử có ẩn tình gì khó nói sao?"
Sắc mặt Hoàng Trực khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nặn ra mấy chữ, "Không hề có."
Ven hồ nổi lên chút tiếng giễu cợt, đó đều là đám học sinh ngày thường bất hòa với Hoàng Trực, giờ phút này nhìn thấy gã này nửa bước khó đi, đương nhiên là vô cùng cao hứng.
Trần Triều cũng nghe được, chỉ là không có chuẩn bị buông tha Hoàng Trực trước mắt, mà là tiếp tục hỏi: "Vấn đề thứ hai của ta là muốn hỏi nếu vị công tử này cùng Tạ cô nương chỉ là đồng môn, vậy ta xuất hiện ở chỗ này lại liên quan đến ngươi...?!"
Lời này chợt cất cao, toàn bộ học sinh ven hồ đều nghe được rõ ràng ràng, không ít người lúc này có chút thất thần, bọn họ làm sao nghĩ đến vấn đề thứ hai của thiếu niên này lại trực tiếp như vậy.
Là muốn vạch trần quan hệ giữa hắn và thiếu nữ trong viện kia sao?
Nhưng thiếu nữ Tạ thị kia đã là đệ tử quan môn của Viện trưởng, ngươi là ai?
Tạ Nam Độ đang ngồi trong sân xem náo nhiệt nghe lời này, gương mặt ửng đỏ, có chút vui vẻ.
Tối hôm qua nàng đã hỏi thiếu niên kia, có phải thích nàng hay không, nhưng lại không có được đáp án.
Nhưng khi nghe hắn nói như vậy, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Ta và Tạ cô nương chỉ là đồng môn, nhưng ngươi là ai?!" Hoàng Trực cắn răng, gắt gao nhìn thiếu niên áo đen trước mắt.
Gã muốn hỏi, đương nhiên không phải nói đối phương là ai, gã muốn hỏi thật ra là ngươi có tư cách gì nói câu nói này.
Trần Triều đương nhiên hiểu, cho nên hắn nở nụ cười, "Ngươi quản ta là ai?"
Câu nói này có chút vô lại, cho nên khiến Hoàng Trực trước mắt có chút tức giận.
Gã phẫn nộ đến mức nói không ra lời.
Nàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nói: "Mang một cái ghế vào trong sân, lại đi lấy chút hoa quả khô, mứt quả, loại ngọt ấy."
...
"Đó là tự nhiên."
Quách Phụng Tiết nhịn không được phụ họa một câu, cũng coi như là cổ động khí thế cho hảo hữu của mình.
Trần Triều lại nhìn cũng không nhìn y, mỉm cười nói: "Vậy xin hỏi ngươi cùng Tạ cô nương có quan hệ gì?"
Hoàng Trực ngẩn ra, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn rất nhanh nói: "Đồng môn."
Cùng học ở Thư Viện, tuy nói Tạ Nam Độ bây giờ là đệ tử của Viện trưởng, nhưng gã nói một tiếng đồng môn, vốn không có vấn đề gì.
Trần Triều khẽ gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy."
Hoàng Trực nghe đến đó, không biết thiếu niên trước mắt này trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng mơ hồ đã cảm thấy có chút không đúng, liền nhíu mày muốn nói chuyện.
Không đợi gã mở miệng, Trần Triều lại nở nụ cười, "Công tử nếu là học sinh Thư Viện, vậy tự nhiên học phú ngũ xa, đầy bụng kinh luân, ta hôm nay có hai vấn đề, cũng muốn cầu công tử giải thích nghi hoặc, không biết công tử có thể giải đáp hay không?"
Hoàng Trực còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhìn thấy cô nương mình ngưỡng mộ trong sân đã đi ra, ngồi xuống bên kia, nhìn cửa sân bên này.
"Cứ hỏi là được." Hoàng Trực không kìm được dựng thẳng người.
Trần Triều nhịn cười, mở miệng hỏi: "Vấn đề thứ nhất, xin hỏi công tử nếu là học sinh Thư Viện, có thể biết được quy củ Thư Viện hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó là đương nhiên, lúc nhập học, chúng ta đều đã học thuộc nội quy của Thư Viện, đương nhiên biết rõ." Hoàng Trực ngẩng đầu lên, nghĩ thầm việc này làm sao có thể làm khó được ta?
Trần Triều khẽ gật đầu, cũng không quản đối phương nghĩ như thế nào, liền mở miệng hỏi: "Đã biết được nội quy Thư Viện, vậy xin mời công tử nói cho ta biết, trong nội quy của Thư Viện có điều nào nói, không thể để cho người ngoài vào Thư Viện hay không?"
Lời này vừa nói ra, đám học sinh ven hồ đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ vốn cho rằng thiếu niên không biết từ nơi nào xuất hiện này sẽ hỏi Hoàng Trực những vấn đề trong điển tịch dùng để làm khó dễ, nhưng thật không ngờ, hắn chỉ hỏi một vấn đề đơn giản nhất.
Có người nhớ tới cuộc đối thoại ban đầu của bọn họ ở trước cửa viện.
Lúc ấy Hoàng Trực hỏi Trần Triều một câu, ngươi không phải học sinh Thư Viện, sao có thể xuất hiện ở đây?
Bây giờ vấn đề này của gã chính là đến hỏi câu hỏi như vậy.
Sắc mặt Hoàng Trực trở nên khó coi, trong đầu gã nhanh chóng nhớ lại viện quy, nhưng không phát hiện có một điều nào nói không cho phép người ngoài Thư Viện tiến vào trong đó.
Thật ra trước đó Thư Viện này có rất nhiều người ngoài, chỉ là loại người như Hoàng Trực luôn cảm thấy Thư Viện là nơi thần thánh, lẽ ra chỉ có thể để học sinh và Phu tử tiến vào.
Chỉ là khi vấn đề này được làm rõ, mới trở nên có chút khó giải quyết.
Bởi vì viện quy bày ở nơi đó, ai cũng không cách nào phản bác.
Nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Trực, Trần Triều truy hỏi: "Kính xin công tử giải thích nghi hoặc."
Hoàng Trực cắn răng, đáp án ở trong miệng, nhưng làm sao cũng không nói ra được.
Trần Triều đầy mặt lo lắng nói: "Làm sao vậy, công tử có ẩn tình gì khó nói sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Hoàng Trực khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nặn ra mấy chữ, "Không hề có."
Ven hồ nổi lên chút tiếng giễu cợt, đó đều là đám học sinh ngày thường bất hòa với Hoàng Trực, giờ phút này nhìn thấy gã này nửa bước khó đi, đương nhiên là vô cùng cao hứng.
Trần Triều cũng nghe được, chỉ là không có chuẩn bị buông tha Hoàng Trực trước mắt, mà là tiếp tục hỏi: "Vấn đề thứ hai của ta là muốn hỏi nếu vị công tử này cùng Tạ cô nương chỉ là đồng môn, vậy ta xuất hiện ở chỗ này lại liên quan đến ngươi...?!"
Lời này chợt cất cao, toàn bộ học sinh ven hồ đều nghe được rõ ràng ràng, không ít người lúc này có chút thất thần, bọn họ làm sao nghĩ đến vấn đề thứ hai của thiếu niên này lại trực tiếp như vậy.
Là muốn vạch trần quan hệ giữa hắn và thiếu nữ trong viện kia sao?
Nhưng thiếu nữ Tạ thị kia đã là đệ tử quan môn của Viện trưởng, ngươi là ai?
Tạ Nam Độ đang ngồi trong sân xem náo nhiệt nghe lời này, gương mặt ửng đỏ, có chút vui vẻ.
Tối hôm qua nàng đã hỏi thiếu niên kia, có phải thích nàng hay không, nhưng lại không có được đáp án.
Nhưng khi nghe hắn nói như vậy, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Ta và Tạ cô nương chỉ là đồng môn, nhưng ngươi là ai?!" Hoàng Trực cắn răng, gắt gao nhìn thiếu niên áo đen trước mắt.
Gã muốn hỏi, đương nhiên không phải nói đối phương là ai, gã muốn hỏi thật ra là ngươi có tư cách gì nói câu nói này.
Trần Triều đương nhiên hiểu, cho nên hắn nở nụ cười, "Ngươi quản ta là ai?"
Câu nói này có chút vô lại, cho nên khiến Hoàng Trực trước mắt có chút tức giận.
Gã phẫn nộ đến mức nói không ra lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro