Chương 25
2024-10-07 15:10:26
Tạ Nam Độ cười khẽ.
Trong Thập Di Ký có ghi chép rõ ràng, mấy chục năm trước từng có người tìm thấy một cây Thất Tinh thảo thượng phẩm ở Kiếm Khí Sơn, vừa hay lúc đó Thái Thượng trưởng lão của một đại môn phái bên ngoài tu luyện thất bại, cần dùng nó để cứu mạng, cho nên môn phái kia liền phái đệ tử đến Kiếm Khí Sơn, muốn dùng giá cao để mua. Kiếm Khí Sơn tồn tại đã lâu, danh tiếng rất lớn, nhưng lại không phải là một môn phái mạnh, hơn nữa Thất Tinh thảo đối với họ không có tác dụng, vì vậy cũng không từ chối, muốn bán đi. Chỉ là môn phái bên ngoài kia trả giá quá thấp, không khác gì cướp đoạt, Kiếm Khí Sơn tức giận, lấy danh kiếm trong núi làm lễ vật, tặng cho hơn mười thanh danh kiếm, vô số kiếm tu đổ xô đến, trực tiếp tiêu diệt môn phái kia, đáng thương cho vị Thái Thượng trưởng lão nọ chưa kịp chờ đến Linh dược cứu mạng, thì đầu đã bị một kiếm tu nào đó chặt xuống.
“Lại có chuyện như vậy sao?”
Lâm Thành trợn mắt, không ngờ một cọng cỏ nhỏ như vậy lại có thể khiến những người giống như thần tiên kia phải bỏ mạng, thậm chí cả một môn phái cũng bị diệt môn.
“Kiếm Khí Sơn?”
Trần Triều không mấy quan tâm đến câu chuyện này, hắn chỉ hứng thú với Kiếm Khí Sơn.
Tạ Nam Độ giải thích: “Kiếm Khí Sơn là một môn phái kiếm tu ở ngoại giới, nhưng trong môn phái lại không có kiếm tu nào cường đại, chỉ có thể coi là môn phái hạng hai. Bọn họ không hứng thú với việc giết người, tu luyện cũng chỉ là phụ, việc họ làm chỉ có rèn kiếm. Danh kiếm trên đời này, có một nửa là do những người này rèn ra.”
“Xem ra tuy rèn ra không ít kiếm, nhưng kiếm tu không thể thiếu kiếm, mà trong núi lại có nhiều danh kiếm như vậy, chắc chắn sẽ có người thèm muốn.”
Trần Triều cảm thấy nếu như Kiếm Khí Sơn muốn tồn tại trên đời, thì chắc chắn không chỉ đơn giản là rèn kiếm, không có thực lực của riêng mình, lại có nhiều thứ mà kiếm tu cần, e rằng có những kiếm tông luôn muốn chiếm đoạt nó.
Tạ Nam Độ khẽ gật đầu, nói: “Cứ mỗi trăm năm, họ sẽ rèn ra một thanh kiếm mới, luôn là thanh kiếm sắc bén nhất trong vòng trăm năm qua, Tu hành giả gọi là "Trăm năm nhất kiếm", mà kiếm chủ của "Trăm năm nhất kiếm", mỗi người đều trở thành Kiếm tiên mạnh nhất trên đời. Có được phần ân tình này, Kiếm Khí Sơn tất nhiên luôn phát triển vững mạnh, không ai dám mạo hiểm chọc giận một nửa hoặc là toàn bộ kiếm tu trên đời, ra tay với Kiếm Khí Sơn…”
Trần Triều gật đầu.
Lâm Thành đã đưa cây Thất Tinh thảo kia cho hắn: “Đây là thứ đệ tìm được trong hầm mỏ, đệ cũng không biết nó có tác dụng gì, nhưng nghĩ Trần đại ca chắc chắn sẽ dùng đến, nên liền mang về cho đại ca.”
Gã vươn tay ra, nhưng Trần Triều lại không vội nhận lấy, chỉ nói: “Ngươi có biết cây Thất Tinh thảo này có thể khiến ngươi không còn phải vào mỏ khoáng thạch liều mạng kia để đào mỏ nữa, hơn nữa ít nhất ngươi cũng có thể lấy tám người vợ, cả đời này không phải lo ăn lo mặc.”
“Nó quý giá đến vậy sao?” Lâm Thành hơi kinh ngạc, nhưng trong mắt gã đều là nụ cười, gã cũng không ngu ngốc, khi nghe được câu chuyện kia, gã gần như đã biết được giá trị của cây Thất Tinh thảo này, nhưng vẫn đồng ý lấy ra, điều này đã nói lên rất nhiều điều.
“Lúc mẹ của đệ còn sống, vẫn luôn dạy đệ rằng nhận một giọt nước giải khát của người khác, phải báo đáp bằng cả nguồn nước. Năm đó không ai chịu giúp đệ an táng mẹ mình, là Trần đại ca đã giúp đỡ, chỉ riêng phần ân tình này, Lâm Thành ta sẽ ghi nhớ cả đời!”
Lâm Thành nhét cây Thất Tinh thảo vào tay Trần Triều, sau đó cười hì hì: “Nếu như Trần đại ca thực sự cảm thấy áy náy, thì cho đệ một ít tiền, nhưng cũng đừng vội đưa, đệ sợ mình không nhịn được mà tiêu hết, cứ để ở chỗ đại ca trước đi.”
Nói xong, Lâm Thành lại nói căn nhà của gã cần phải dọn dẹp lại, nếu không mẹ mình trở về sẽ không có chỗ ở, vì vậy không ở lại nói chuyện với Trần Triều nữa.
Trước khi rời đi, Lâm Thành lại quay qua nhìn Tạ Nam Độ, nghiêm túc nói: “Vị tỷ tỷ này, Trần đại ca của đệ là người đáng để giao phó cả đời, tỷ tỷ có thể yên tâm.”
Nói xong câu này, gã liền co giò chạy mất tiêu.
Không cho Trần Triều cơ hội lên tiếng.
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên gầy gò kia, hắn trầm mặc không nói thật lâu.
Năm đó hắn ra tay giúp đỡ, cũng không phải là vì thực sự tốt bụng, người khốn khổ trên đời rất nhiều, cho dù hắn muốn giúp cũng không thể giúp hết được, chỉ là bộ dạng của Lâm Thành lúc đó khiến hắn nhớ đến một thiếu niên nào đó nhiều năm trước, nên mới động lòng trắc ẩn, không ngờ phần nhân duyên nhỏ hắn gieo xuống năm đó, đến hôm nay đã không còn đơn giản là "nhận giọt nước lúc khát, báo đáp cả nguồn nước".
Cất cây Thất Tinh thảo đi, Trần Triều không định bán nó lúc này, trước đó trong số pháp khí tìm được trên người nam nhân trẻ tuổi kia có một món dùng để cất giữ Linh dược như thế này, hắn cũng không cần lo lắng về việc Linh dược mất dược tính.
“Hình như đây không phải là tính cách của ngươi.” Thấy Trần Triều không định bán cây Thất Tinh thảo này đi, Tạ Nam Độ hơi có chút nghi ngờ.
Trong nhận thức của nàng, tuy Trần Triều làm việc rất quyết đoán, không chút do dự, nhưng ở một số khía cạnh, hắn lại không khác gì một tiểu thương nhân ở chợ.
Trần Triều cười: “Ta đọc sách không nhiều, nhưng hình như cũng từng đọc được một câu, quân tử yêu tiền, lấy một cách đúng đắn.”
Trong Thập Di Ký có ghi chép rõ ràng, mấy chục năm trước từng có người tìm thấy một cây Thất Tinh thảo thượng phẩm ở Kiếm Khí Sơn, vừa hay lúc đó Thái Thượng trưởng lão của một đại môn phái bên ngoài tu luyện thất bại, cần dùng nó để cứu mạng, cho nên môn phái kia liền phái đệ tử đến Kiếm Khí Sơn, muốn dùng giá cao để mua. Kiếm Khí Sơn tồn tại đã lâu, danh tiếng rất lớn, nhưng lại không phải là một môn phái mạnh, hơn nữa Thất Tinh thảo đối với họ không có tác dụng, vì vậy cũng không từ chối, muốn bán đi. Chỉ là môn phái bên ngoài kia trả giá quá thấp, không khác gì cướp đoạt, Kiếm Khí Sơn tức giận, lấy danh kiếm trong núi làm lễ vật, tặng cho hơn mười thanh danh kiếm, vô số kiếm tu đổ xô đến, trực tiếp tiêu diệt môn phái kia, đáng thương cho vị Thái Thượng trưởng lão nọ chưa kịp chờ đến Linh dược cứu mạng, thì đầu đã bị một kiếm tu nào đó chặt xuống.
“Lại có chuyện như vậy sao?”
Lâm Thành trợn mắt, không ngờ một cọng cỏ nhỏ như vậy lại có thể khiến những người giống như thần tiên kia phải bỏ mạng, thậm chí cả một môn phái cũng bị diệt môn.
“Kiếm Khí Sơn?”
Trần Triều không mấy quan tâm đến câu chuyện này, hắn chỉ hứng thú với Kiếm Khí Sơn.
Tạ Nam Độ giải thích: “Kiếm Khí Sơn là một môn phái kiếm tu ở ngoại giới, nhưng trong môn phái lại không có kiếm tu nào cường đại, chỉ có thể coi là môn phái hạng hai. Bọn họ không hứng thú với việc giết người, tu luyện cũng chỉ là phụ, việc họ làm chỉ có rèn kiếm. Danh kiếm trên đời này, có một nửa là do những người này rèn ra.”
“Xem ra tuy rèn ra không ít kiếm, nhưng kiếm tu không thể thiếu kiếm, mà trong núi lại có nhiều danh kiếm như vậy, chắc chắn sẽ có người thèm muốn.”
Trần Triều cảm thấy nếu như Kiếm Khí Sơn muốn tồn tại trên đời, thì chắc chắn không chỉ đơn giản là rèn kiếm, không có thực lực của riêng mình, lại có nhiều thứ mà kiếm tu cần, e rằng có những kiếm tông luôn muốn chiếm đoạt nó.
Tạ Nam Độ khẽ gật đầu, nói: “Cứ mỗi trăm năm, họ sẽ rèn ra một thanh kiếm mới, luôn là thanh kiếm sắc bén nhất trong vòng trăm năm qua, Tu hành giả gọi là "Trăm năm nhất kiếm", mà kiếm chủ của "Trăm năm nhất kiếm", mỗi người đều trở thành Kiếm tiên mạnh nhất trên đời. Có được phần ân tình này, Kiếm Khí Sơn tất nhiên luôn phát triển vững mạnh, không ai dám mạo hiểm chọc giận một nửa hoặc là toàn bộ kiếm tu trên đời, ra tay với Kiếm Khí Sơn…”
Trần Triều gật đầu.
Lâm Thành đã đưa cây Thất Tinh thảo kia cho hắn: “Đây là thứ đệ tìm được trong hầm mỏ, đệ cũng không biết nó có tác dụng gì, nhưng nghĩ Trần đại ca chắc chắn sẽ dùng đến, nên liền mang về cho đại ca.”
Gã vươn tay ra, nhưng Trần Triều lại không vội nhận lấy, chỉ nói: “Ngươi có biết cây Thất Tinh thảo này có thể khiến ngươi không còn phải vào mỏ khoáng thạch liều mạng kia để đào mỏ nữa, hơn nữa ít nhất ngươi cũng có thể lấy tám người vợ, cả đời này không phải lo ăn lo mặc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nó quý giá đến vậy sao?” Lâm Thành hơi kinh ngạc, nhưng trong mắt gã đều là nụ cười, gã cũng không ngu ngốc, khi nghe được câu chuyện kia, gã gần như đã biết được giá trị của cây Thất Tinh thảo này, nhưng vẫn đồng ý lấy ra, điều này đã nói lên rất nhiều điều.
“Lúc mẹ của đệ còn sống, vẫn luôn dạy đệ rằng nhận một giọt nước giải khát của người khác, phải báo đáp bằng cả nguồn nước. Năm đó không ai chịu giúp đệ an táng mẹ mình, là Trần đại ca đã giúp đỡ, chỉ riêng phần ân tình này, Lâm Thành ta sẽ ghi nhớ cả đời!”
Lâm Thành nhét cây Thất Tinh thảo vào tay Trần Triều, sau đó cười hì hì: “Nếu như Trần đại ca thực sự cảm thấy áy náy, thì cho đệ một ít tiền, nhưng cũng đừng vội đưa, đệ sợ mình không nhịn được mà tiêu hết, cứ để ở chỗ đại ca trước đi.”
Nói xong, Lâm Thành lại nói căn nhà của gã cần phải dọn dẹp lại, nếu không mẹ mình trở về sẽ không có chỗ ở, vì vậy không ở lại nói chuyện với Trần Triều nữa.
Trước khi rời đi, Lâm Thành lại quay qua nhìn Tạ Nam Độ, nghiêm túc nói: “Vị tỷ tỷ này, Trần đại ca của đệ là người đáng để giao phó cả đời, tỷ tỷ có thể yên tâm.”
Nói xong câu này, gã liền co giò chạy mất tiêu.
Không cho Trần Triều cơ hội lên tiếng.
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên gầy gò kia, hắn trầm mặc không nói thật lâu.
Năm đó hắn ra tay giúp đỡ, cũng không phải là vì thực sự tốt bụng, người khốn khổ trên đời rất nhiều, cho dù hắn muốn giúp cũng không thể giúp hết được, chỉ là bộ dạng của Lâm Thành lúc đó khiến hắn nhớ đến một thiếu niên nào đó nhiều năm trước, nên mới động lòng trắc ẩn, không ngờ phần nhân duyên nhỏ hắn gieo xuống năm đó, đến hôm nay đã không còn đơn giản là "nhận giọt nước lúc khát, báo đáp cả nguồn nước".
Cất cây Thất Tinh thảo đi, Trần Triều không định bán nó lúc này, trước đó trong số pháp khí tìm được trên người nam nhân trẻ tuổi kia có một món dùng để cất giữ Linh dược như thế này, hắn cũng không cần lo lắng về việc Linh dược mất dược tính.
“Hình như đây không phải là tính cách của ngươi.” Thấy Trần Triều không định bán cây Thất Tinh thảo này đi, Tạ Nam Độ hơi có chút nghi ngờ.
Trong nhận thức của nàng, tuy Trần Triều làm việc rất quyết đoán, không chút do dự, nhưng ở một số khía cạnh, hắn lại không khác gì một tiểu thương nhân ở chợ.
Trần Triều cười: “Ta đọc sách không nhiều, nhưng hình như cũng từng đọc được một câu, quân tử yêu tiền, lấy một cách đúng đắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro