Võ Phu

Chương 26

2024-10-07 15:10:26

Tạ Nam Độ cười rộ lên, nụ cười của nàng đẹp như hoa lê nở.

“Tuy nhiên… ta không phải quân tử, lý do ta giữ lại thứ này, có lẽ là vì ta cảm thấy mọi chuyện trên đời đều không phải là điều hiển nhiên.”

Trần Triều hít sâu một hơi. Chỉ bỏ ra một ít tiền giúp người ta an táng mẫu thân, sau đó người ta liền dùng bảo bối để báo đáp, hắn có thể yên tâm nhận lấy sao? Cho dù có nói thế nào, Trần Triều cũng không thể chấp nhận được lý do này.

Lý do hắn nhận lấy là vì Lâm Thành chỉ là một thiếu niên bình thường, nếu như bị người khác biết gã có bảo bối trong người, thì kết cục của gã thế nào, không cần phải nói cũng biết.

Người bình thường vô tội, nhưng lại mang trong mình bảo vật thì chắc chắn sẽ gặp họa.

“Ngươi rốt cuộc là người thế nào!”

Tạ Nam Độ siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình, nhưng lại không có chút đe dọa nào.

Trần Triều cười nói: “Tuy ta không phải quân tử, nhưng ta là người tốt, lúc đầu ở miếu Sơn Thần ta đã nói rồi.”

Tạ Nam Độ không biết nói gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Trần Triều cũng không nói gì thêm, hai người cứ thế quay trở về theo con đường cũ.

Khi lại đi qua quan phủ, lúc này đã là buổi chiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa định đi qua chỗ này, bỗng nhiên một gã sai vặt từ bên trong chạy ra, vì quá vội vàng nên gã đã té ngã trên mặt tuyết, nhưng rất nhanh liền đứng dậy, cũng không quan tâm đến lớp tuyết trên người mà vội vã chạy về phía xa.

“Hắn ta vội vàng như vậy là định đi đâu?”

Trần Triều nhận ra gã sai vặt kia chính là người đã đến tìm hắn đêm qua, đêm đó hai người còn trò chuyện với nhau, hắn liền hỏi quan binh đứng gác ở cửa quan phủ.

Quan binh kia cười nói: “Là đi tìm Trần Trấn thủ sứ, hình như có người từ trên đến, là cấp trên của Trần Trấn thủ sứ, Lí Trấn thủ sứ của Thanh Sơn quận đặc biệt muốn gặp Trần Trấn thủ sứ, không biết là có chuyện gì, Tri huyện đại nhân phái hắn ta đi tìm, nên hắn ta hơi vội…”

Trần Triều nhìn gã, im lặng không nói.

Quan binh kia ban đầu còn cười, sau đó dần dần không cười nữa.

Hai người nhìn nhau, không một ai lên tiếng.

Tạ Nam Độ thở dài.

Quan binh kia sững sờ: “Đào Hoa hẻm, nơi Trần Trấn thủ sứ ở có chút xa.”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong câu này, gã lập tức phản ứng lại, không đợi Trần Triều lên tiếng liền hét lớn vào trong quan phủ: “Bẩm đại nhân, Trần Trấn thủ sứ đến rồi!”

Trong đại sảnh quan phủ, một nam nhân trung niên mặc quan phục màu xanh lam, bên hông đeo trường đao đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế vốn chỉ dành cho Tri huyện. Mi Khoa bị cảm lạnh đêm qua, chỉ có thể cố gắng ngồi trên ghế của chủ bút, còn Trương chủ bút lúc này chỉ có thể đứng bên cạnh, vẻ mặt không vui.

Mi Khoa liếc nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế chính, đó chính là Lí Trấn thủ sứ của Thanh Sơn Quận. Tuy Lí Trấn thủ sứ không có quyền điều động ông ta, nhưng lão lại là quan lục phẩm, cao hơn ông ta hai bậc. Hơn nữa, Lí Trấn thủ sứ lại là người quản lý các Trấn thủ sứ ở các huyện trong quận, có trách nhiệm bảo vệ an ninh cho bách tính, quyền lực không nhỏ cũng không lớn, nói cách khác, một khi lão ta cho rằng chuyện gì đó có liên quan đến yêu vật hoặc Tu hành giả, thì cho dù là Quận trưởng cũng không thể can thiệp, phải để lão ta toàn quyền xử lý.

Lí Trấn thủ sứ đột ngột đến Thiên Thanh huyện mà không hề báo trước, Mi Khoa đương nhiên là không chuẩn bị gì cả. Lúc này ông ta tuy rằng đang mơ màng, nhưng nghĩ đến cuộc sống bình yên ở Thiên Thanh huyện trong mấy năm qua, hơn nữa tuy rằng trước đó có xuất hiện yêu vật làm hại người, nhưng chỉ giết ba người là đã bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy, cũng không tìm được lý do gì để khiển trách, hơn nữa, Thiên Thanh huyện so với những huyện lân cận thì bình yên hơn rất nhiều, Lí Trấn thủ sứ muốn tìm chuyện để gây hấn thì cũng không có lý do.

Đã không phải là đến tìm chuyện, Mi Khoa liền nghĩ đến khả năng khác. Trong thời gian nhậm chức ở Thiên Thanh huyện, Trần Triều đã giết vô số yêu vật lớn nhỏ, duy trì an ninh trật tự, thành tích của hắn không ai có thể so sánh được. Chẳng lẽ nam nhân trước mặt lúc này đến Thiên Thanh huyện là để khen thưởng Trần Triều? Thậm chí là còn có khả năng thăng chức cho hắn làm Trấn thủ sứ Thanh Sơn Quận, quản lý cả một quận?

Mi Khoa thầm nghĩ, nếu như vậy thì Trần Triều sẽ phải rời khỏi Thiên Thanh huyện, thực sự là một chuyện... đáng buồn.

Trước đó Trương chủ bút còn đang nghĩ xem đại nhân có thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện Trần Triều rời đi hay không, nhưng nếu như lúc này y biết được suy nghĩ của Mi Khoa, chắc chắn lại một lần nữa cảm thấy mình và đại nhân tâm đầu ý hợp.

“Mi đại nhân, Thiên Thanh huyện đã bình yên được vài năm, bây giờ lại xuất hiện yêu vật làm hại người, đại nhân đừng có lơ là, cả Thanh Sơn Quận vô số đôi mắt đang nhìn vào Thiên Thanh huyện đấy.”

Lí Trấn thủ sứ uống một ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên nói.

Mi Khoa làm ra vẻ mặt khiêm tốn học hỏi, nhưng thực ra trong lòng ông ta đã chửi thề không biết bao nhiêu lần. Thiên Thanh huyện của ta cho dù có chết thêm mấy người, cũng bình yên hơn những huyện khác rất nhiều, ngươi không lo nghĩ xem làm thế nào để phòng chống yêu vật ở những huyện kia, lại ở đây nói nhảm nhí này?

Tuy nhiên khi lên tiếng, ông ta lại nói: “Đại nhân nói rất đúng, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, bảo vệ bách tính, đó cũng là trách nhiệm của chúng ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0