Chương 28
2024-10-07 15:10:26
Là Trấn thủ sứ Thanh Sơn quận, tuy không có quyền bổ nhiệm những Trấn thủ sứ dưới trướng, nhưng lão ta vẫn có quyền điều chuyển họ đến huyện khác nhậm chức. Đây là điều chuyển ngang cấp, thậm chí không cần phải xin ý kiến của bất cứ ai, chỉ cần báo cáo là được.
Trần Triều nhíu mày, nếu như là bình thường, hắn tất nhiên sẽ đồng ý ngay khi đối mặt với chuyện như thế này. Thiên Thanh huyện không còn nhiều yêu vật, hắn muốn kiếm Thiên Kim thì phải nghĩ cách khác, mà những nơi khác vẫn còn yêu vật đúng là một con đường kiếm tiền tốt. Tuy nhiên trong hoàn cảnh hiện nay, Trần Triều lại không muốn rời đi như vậy.
Thứ nhất là vì Tạ Nam Độ vẫn còn ở đây, trước đó hắn đã hứa với nàng, điều này rất quan trọng.
Thứ hai là đơn giản hơn, tình hình ở những nơi khác luôn như vậy, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, tại sao trước đây đối phương không có ý định này, mà bây giờ lại tìm đến hắn?
Nước trong chuyện này rất sâu, hắn biết ít thông tin, rất dễ trở thành vật hi sinh cho những đại nhân vật kia.
“Hạ quan đã ở đây lâu rồi, cũng có tình cảm với nơi này, hơn nữa hiện nay Thiên Thanh huyện cũng không yên bình, thỉnh thoảng lại xuất hiện yêu vật làm hại người, trong hoàn cảnh này, hạ quan thực sự không nỡ bỏ mặc bách tính trong huyện mà rời đi, trong lòng thực sự không yên…”
Trần Triều nói với vẻ mặt chân thành, ai nhìn vào cũng khen ngợi hắn là một vị quan tốt!
Lí Trấn thủ sứ thầm cười khẩy, lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, làm sao lão ta không biết suy nghĩ của thiếu niên trước mặt?
Trần Triều luôn chú ý đến phản ứng của Lí Trấn thủ sứ, thấy lão ta như vậy, hắn biết rõ chuyện hôm nay, nếu như không bỏ ra một ít tiền thì e rằng khó mà giải quyết được.
Đang lúc hắn định lên tiếng, Lí Trấn thủ sứ đã chậm rãi nói: “Nếu ngươi có lòng yêu thương bách tính như vậy, chẳng lẽ không biết bách tính trong cả Đại Lương đều là người mà chúng ta phải bảo vệ sao? Tuy nhiên bổn Trấn thủ sứ thấy ngươi không nỡ rời khỏi nơi này, cũng không muốn ép buộc. Nhưng đã ngươi có tình cảm với chỗ này, vừa hay có một chuyện liên quan đến an ninh của dân chúng nơi đây, giao cho ngươi xử lý.”
Biểu lộ của Lí Trấn thủ sứ vô cùng thản nhiên, nụ cười luôn treo trên mặt.
Lão hồ ly!
Trần Triều thầm mắng một tiếng, hắn biết rõ cho dù mình có làm gì thì cũng không thể thay đổi được, dù sao thì hắn cũng là Trấn thủ sứ, cho dù thế nào cũng phải nghe lời lão già này.
Lí Trấn thủ sứ nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Mấy hôm nay, mỏ khoáng thạch khai thác Huyền Minh thạch cho triều đình đã xảy ra vài vụ sập hầm mỏ, đây không phải là chuyện bình thường, bổn Trấn thủ sứ đã nhận được tin tức…”
“Mỏ Huyền Minh thạch ở Thiên Thanh huyện đã có nhiều hầm mỏ bị sập, chết rất nhiều người.”
Lí Trấn thủ sứ nhìn chằm chằm vào Trần Triều, hỏi: "Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Nghe Lí Trấn thủ sứ nói vậy, Trần Triều nhớ đến Lâm Thành mà hắn vừa mới gặp, nhíu mày, thì ra chuyện này không đơn giản như đối phương nói, gã không hề nhắc nguy hiểm trong đó cho Trần Triều nghe, xem ra là không muốn cho hắn lo lắng.
“Chẳng phải ở mỏ khoáng thạch đó có quan lại Công bộ do triều đình phái đến sao?"
Trần Triều không trả lời câu hỏi của Lí Trấn thủ sứ, nếu như đã bị kéo vào chuyện này, thì thu thập thông tin hữu ích là việc hắn nên làm.
Hầm mỏ bị sập thực ra đối với mỏ khoáng thạch mà nói, là chuyện thường xuyên xảy ra. Các loại mỏ khoáng thạch lớn nhỏ trong lãnh thổ Đại Lương vô số kể, gần như ngày nào cũng có chuyện này phát sinh. Để tránh cho những người dân đào mỏ bị chết trong tai nạn hầm mỏ, Đại Lương cũng đã làm rất nhiều chuyện, điển hình nhất là mỗi mỏ khoáng thạch đều có một quan lại Công bộ phụ trách, những quan lại này đã qua đào tạo bài bản, có thể phán đoán chính xác độ sâu khai thác của từng hầm mỏ, một khi đã đến giới hạn mà hầm mỏ có thể chịu đựng, bọn họ sẽ yêu cầu ngừng khai thác ngay lập tức.
Có những quan lại này, tuy rằng vẫn sẽ xảy ra chuyện hầm mỏ bị sập, nhưng tỷ lệ chết người đã giảm xuống rất nhiều.
Cho nên mỏ Huyền Minh thạch ở Thiên Thanh huyện kia, cho dù là quan lại Công bộ phán đoán sai lầm, khiến cho một, hai hầm mỏ bất ngờ bị sập, thì sau khi xảy ra một, hai lần, họ cũng nên ra lệnh ngừng khai thác kịp thời.
Lí Trấn thủ sứ gật đầu, rất hài lòng với câu hỏi của Trần Triều lúc này. Đã muốn điều tra mỏ khoáng thạch kia, thì cần phải có người thông minh chứ không phải là kẻ ngốc.
“Sau khi có hầm mỏ vô cớ bị sập lúc đầu, quan lại Công bộ đã áp dụng biện pháp, nhưng tiến hành khảo sát một lượt, lại không phát hiện ra vấn đề gì, hơn nữa nhu cầu Huyền Minh thạch của triều đình luôn rất lớn, nên chỉ có thể tiếp tục để nhân công khai thác. Cho đến mấy hôm trước, chỉ trong một đêm đã có mấy hầm mỏ bỗng nhiên bị sập, rất nhiều nhân công đều chết trong hầm mỏ, bên kia mới quyết định ngừng khai thác, nhưng nguyên nhân khiến hầm mỏ bị sập vẫn phải điều tra rõ ràng…” Lí Trấn thủ sứ không ngừng truyền đạt thông tin mà lão ta biết cho Trần Triều.
Nhưng Trần Triều luôn cảm thấy trong chuyện này có vấn đề.
“Thuộc hạ có một câu hỏi.”
Trần Triều nhìn Lí Trấn thủ sứ một cái, không đợi lão ta lên tiếng liền chủ động hỏi: “Huyền Minh thạch khai thác được từ mỏ Huyền Minh thạch kia quý giá như thế nào thì không cần phải nói nhiều, hàng năm triều đình đều lấy đi vài ngàn cân Huyền Minh thạch từ mỏ khoáng thạch này, loại vật liệu quan trọng như vậy, đáng lý ra phải có Tu hành giả cường đại bảo vệ cẩn thận, cho dù không phải vì tính mạng của những người dân kia, cũng phải vì những Huyền Minh thạch được vận chuyển an toàn đến Ngụy Châu phủ, thậm chí là Thần Đô.”
Trần Triều nhíu mày, nếu như là bình thường, hắn tất nhiên sẽ đồng ý ngay khi đối mặt với chuyện như thế này. Thiên Thanh huyện không còn nhiều yêu vật, hắn muốn kiếm Thiên Kim thì phải nghĩ cách khác, mà những nơi khác vẫn còn yêu vật đúng là một con đường kiếm tiền tốt. Tuy nhiên trong hoàn cảnh hiện nay, Trần Triều lại không muốn rời đi như vậy.
Thứ nhất là vì Tạ Nam Độ vẫn còn ở đây, trước đó hắn đã hứa với nàng, điều này rất quan trọng.
Thứ hai là đơn giản hơn, tình hình ở những nơi khác luôn như vậy, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, tại sao trước đây đối phương không có ý định này, mà bây giờ lại tìm đến hắn?
Nước trong chuyện này rất sâu, hắn biết ít thông tin, rất dễ trở thành vật hi sinh cho những đại nhân vật kia.
“Hạ quan đã ở đây lâu rồi, cũng có tình cảm với nơi này, hơn nữa hiện nay Thiên Thanh huyện cũng không yên bình, thỉnh thoảng lại xuất hiện yêu vật làm hại người, trong hoàn cảnh này, hạ quan thực sự không nỡ bỏ mặc bách tính trong huyện mà rời đi, trong lòng thực sự không yên…”
Trần Triều nói với vẻ mặt chân thành, ai nhìn vào cũng khen ngợi hắn là một vị quan tốt!
Lí Trấn thủ sứ thầm cười khẩy, lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, làm sao lão ta không biết suy nghĩ của thiếu niên trước mặt?
Trần Triều luôn chú ý đến phản ứng của Lí Trấn thủ sứ, thấy lão ta như vậy, hắn biết rõ chuyện hôm nay, nếu như không bỏ ra một ít tiền thì e rằng khó mà giải quyết được.
Đang lúc hắn định lên tiếng, Lí Trấn thủ sứ đã chậm rãi nói: “Nếu ngươi có lòng yêu thương bách tính như vậy, chẳng lẽ không biết bách tính trong cả Đại Lương đều là người mà chúng ta phải bảo vệ sao? Tuy nhiên bổn Trấn thủ sứ thấy ngươi không nỡ rời khỏi nơi này, cũng không muốn ép buộc. Nhưng đã ngươi có tình cảm với chỗ này, vừa hay có một chuyện liên quan đến an ninh của dân chúng nơi đây, giao cho ngươi xử lý.”
Biểu lộ của Lí Trấn thủ sứ vô cùng thản nhiên, nụ cười luôn treo trên mặt.
Lão hồ ly!
Trần Triều thầm mắng một tiếng, hắn biết rõ cho dù mình có làm gì thì cũng không thể thay đổi được, dù sao thì hắn cũng là Trấn thủ sứ, cho dù thế nào cũng phải nghe lời lão già này.
Lí Trấn thủ sứ nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Mấy hôm nay, mỏ khoáng thạch khai thác Huyền Minh thạch cho triều đình đã xảy ra vài vụ sập hầm mỏ, đây không phải là chuyện bình thường, bổn Trấn thủ sứ đã nhận được tin tức…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mỏ Huyền Minh thạch ở Thiên Thanh huyện đã có nhiều hầm mỏ bị sập, chết rất nhiều người.”
Lí Trấn thủ sứ nhìn chằm chằm vào Trần Triều, hỏi: "Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Nghe Lí Trấn thủ sứ nói vậy, Trần Triều nhớ đến Lâm Thành mà hắn vừa mới gặp, nhíu mày, thì ra chuyện này không đơn giản như đối phương nói, gã không hề nhắc nguy hiểm trong đó cho Trần Triều nghe, xem ra là không muốn cho hắn lo lắng.
“Chẳng phải ở mỏ khoáng thạch đó có quan lại Công bộ do triều đình phái đến sao?"
Trần Triều không trả lời câu hỏi của Lí Trấn thủ sứ, nếu như đã bị kéo vào chuyện này, thì thu thập thông tin hữu ích là việc hắn nên làm.
Hầm mỏ bị sập thực ra đối với mỏ khoáng thạch mà nói, là chuyện thường xuyên xảy ra. Các loại mỏ khoáng thạch lớn nhỏ trong lãnh thổ Đại Lương vô số kể, gần như ngày nào cũng có chuyện này phát sinh. Để tránh cho những người dân đào mỏ bị chết trong tai nạn hầm mỏ, Đại Lương cũng đã làm rất nhiều chuyện, điển hình nhất là mỗi mỏ khoáng thạch đều có một quan lại Công bộ phụ trách, những quan lại này đã qua đào tạo bài bản, có thể phán đoán chính xác độ sâu khai thác của từng hầm mỏ, một khi đã đến giới hạn mà hầm mỏ có thể chịu đựng, bọn họ sẽ yêu cầu ngừng khai thác ngay lập tức.
Có những quan lại này, tuy rằng vẫn sẽ xảy ra chuyện hầm mỏ bị sập, nhưng tỷ lệ chết người đã giảm xuống rất nhiều.
Cho nên mỏ Huyền Minh thạch ở Thiên Thanh huyện kia, cho dù là quan lại Công bộ phán đoán sai lầm, khiến cho một, hai hầm mỏ bất ngờ bị sập, thì sau khi xảy ra một, hai lần, họ cũng nên ra lệnh ngừng khai thác kịp thời.
Lí Trấn thủ sứ gật đầu, rất hài lòng với câu hỏi của Trần Triều lúc này. Đã muốn điều tra mỏ khoáng thạch kia, thì cần phải có người thông minh chứ không phải là kẻ ngốc.
“Sau khi có hầm mỏ vô cớ bị sập lúc đầu, quan lại Công bộ đã áp dụng biện pháp, nhưng tiến hành khảo sát một lượt, lại không phát hiện ra vấn đề gì, hơn nữa nhu cầu Huyền Minh thạch của triều đình luôn rất lớn, nên chỉ có thể tiếp tục để nhân công khai thác. Cho đến mấy hôm trước, chỉ trong một đêm đã có mấy hầm mỏ bỗng nhiên bị sập, rất nhiều nhân công đều chết trong hầm mỏ, bên kia mới quyết định ngừng khai thác, nhưng nguyên nhân khiến hầm mỏ bị sập vẫn phải điều tra rõ ràng…” Lí Trấn thủ sứ không ngừng truyền đạt thông tin mà lão ta biết cho Trần Triều.
Nhưng Trần Triều luôn cảm thấy trong chuyện này có vấn đề.
“Thuộc hạ có một câu hỏi.”
Trần Triều nhìn Lí Trấn thủ sứ một cái, không đợi lão ta lên tiếng liền chủ động hỏi: “Huyền Minh thạch khai thác được từ mỏ Huyền Minh thạch kia quý giá như thế nào thì không cần phải nói nhiều, hàng năm triều đình đều lấy đi vài ngàn cân Huyền Minh thạch từ mỏ khoáng thạch này, loại vật liệu quan trọng như vậy, đáng lý ra phải có Tu hành giả cường đại bảo vệ cẩn thận, cho dù không phải vì tính mạng của những người dân kia, cũng phải vì những Huyền Minh thạch được vận chuyển an toàn đến Ngụy Châu phủ, thậm chí là Thần Đô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro