Chương 29
2024-10-07 15:10:26
So với Trấn thủ sứ của huyện, thì người phụ trách trấn giữ mỏ khoáng thạch dù là võ phu hay là Tu hành giả, khi tuyển chọn, chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn. Dù là số lượng hay là năng lực, e rằng đều mạnh hơn Trấn thủ sứ của huyện bình thường rất nhiều.
Cho dù có yêu vật thèm muốn thì chỉ cần giết chết là được. Nói cách khác, ngay cả họ cũng không xử lý nổi, chẳng lẽ Trấn thủ sứ ở đây lại có thể xử lí hay sao?
Đã là như vậy, tại sao lại cần hắn đi điều tra lúc này?
Lí Trấn thủ sứ là người thông minh, tất nhiên không cần Trần Triều hỏi rõ ràng, lão ta cũng biết những nghi vấn của hắn.
“Ngươi nói không sai, chuyện này rất quan trọng, ngày thường đương nhiên không cần ngươi phải lo lắng.” Lí Trấn thủ sứ có chút cảm khái: “Loại chuyện này, ngày thường cũng không đến lượt những Trấn thủ sứ như chúng ta nhúng tay vào.”
Lí Trấn thủ sứ thở dài, trông có vẻ vô cùng lo lắng.
“Xin đại nhân nói trọng điểm.” Trần Triều cắn răng, hắn ghét nhất là loại người nói chuyện nửa chừng như thế này.
Lí Trấn thủ sứ nhìn hắn, cười khẽ, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: “Mỏ Huyền Minh thạch kia được khai thác đã lâu, sau khi khảo sát, quan lại Công bộ đã xác định nhiều nhất chỉ có thể khai thác thêm một năm nữa, cho nên đầu năm nay, đã bước vào giai đoạn khai thác cuối cùng. Mà sau khi hầm mỏ bị sập mấy hôm trước, cường giả trấn giữ ở đó đã hộ tống lô Huyền Minh thạch cuối cùng rời đi, mấy ngày nay, quan lại Công bộ cũng sắp rút đi. Cho dù không xảy ra chuyện này, thì sau khi kết thúc mùa đông này, mỏ khoáng thạch kia cũng sẽ trở thành mỏ bị bỏ hoang.”
“Cho nên bây giờ, chính là lúc triều đình cần đến chúng ta… chính xác hơn là, cần đến ngươi.” Lí Trấn thủ sứ cười nói: “Sau khi điều tra rõ ràng nguyên nhân, bổn Trấn thủ sứ sẽ báo cáo công tích cho ngươi.”
Trần Triều nhíu mày, chuyện này thực sự rất kỳ lạ, nam nhân trước mặt rõ ràng có chuyện giấu giếm mình.
Lí Trấn thủ sứ vỗ vai Trần Triều, cười nói: “Chuyện này bây giờ chưa có nhiều người biết, những ngày qua bên kia sẽ đưa những người dân còn lại đến mỏ khoáng thạch mới, ngươi cũng không cần phải vội vàng đến đó, sẽ có người đi cùng ngươi, đợi đến khi họ đến rồi, các ngươi cùng đi.”
Trần Triều im lặng.
Đã xảy ra chuyện hầm mỏ bị sập, nhiều người dân bị chết, quan lại đáng lý ra phải điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến hầm mỏ bị sập lại trực tiếp đi đến mỏ khoáng thạch mới, mà lại giao chuyện điều tra cho hắn.
Mà cho dù đã giao cho hắn, lại bảo hắn không cần phải vội vàng?
Đây là thái độ của người muốn biết sự thật sao?
Chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Hơn nữa ngoài hắn ra, còn có người khác?
“Đừng lo lắng quá, chỉ là đi điều tra một chút, có kết quả gì chỉ cần báo cáo lên là được, xem ra sẽ không có vấn đề gì.” Lí Trấn thủ sứ cười nhìn Trần Triều.
‘Không có vấn đề gì?’
‘Không có vấn đề gì thì ngươi sẽ tự mình đến gặp ta sao?’
Trần Triều không tin.
‘Chó cũng không tin!’
Sau khi im lặng một lúc, cảm xúc trên mặt Trần Triều dần dần thay đổi.
“Lúc nãy đại nhân nói bách tính Đại Lương đều là người mà chúng ta phải bảo vệ, mà ta lại tham lam hưởng thụ cuộc sống yên bình, thực sự là xấu hổ, lúc này hạ quan đã nghĩ thông suốt rồi, xin đại nhân điều hạ quan đến nơi có nhiều yêu vật nhất, để hạ quan làm tròn trách nhiệm bảo vệ bách tính!”
Trần Triều vẻ mặt chân thành, cảnh tượng lúc trước lại diễn ra một lần nữa.
“…”
Lí Trấn thủ sứ nhìn hắn, cũng không biết nói gì, “Đây là lần đầu tiên bổn Trấn thủ sứ nhìn thấy người vô sỉ nhưng lại chính nghĩa như ngươi.”
“Đều là do đại nhân bồi dưỡng tốt.” Trần Triều không quan tâm đến lời nói của lão ta. Sống trong thời loạn, điều quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng, sau đó là không để bản thân gặp phải phiền phức.
“Hừ!”
“Chuyện này không thể bàn bạc được, ngươi tưởng đây là chợ bán rau, có thể mặc cả sao?” Lí Trấn thủ sứ cười lạnh một tiếng.
Sau đó lão ta lại ôn hòa hơn một chút, nhìn Trần Triều, ẩn ý nói: “Ngươi là người thông minh, biết nên làm gì chứ?”
Trần Triều khom người, không phản kháng nữa.
Vẻ mặt hắn hơi có chút buồn bã, như thể đã chịu thua.
Lí Trấn thủ sứ rất hài lòng, bỗng nhiên nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Trần Triều há miệng, đối mặt với vị cấp trên mà hắn lần đầu tiên gặp mặt này, hắn lại không biết nói gì cho phải.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Trần Triều mới nhẹ giọng nói: “Vậy thì đa tạ đại nhân.”
Lí Trấn thủ sứ liếc nhìn hắn, chỉ cười nhưng không nói.
Nói xong câu này, lão ta bước ra khỏi đại sảnh quan phủ, biến mất bên trong gió tuyết.
Trần Triều thở dài, cũng bước ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy Tạ Nam Độ đang đứng đợi ở cửa quan phủ.
Hai người nhìn nhau một cái, đang định rời đi thì nhìn thấy gã sai vặt lúc nãy đã đi xa kia, lúc này đang thở hồng hộc chạy về phía quan phủ. Khi đến cửa nhìn thấy Trần Triều, gã ta vui mừng khôn xiết: “Trần Trấn thủ sứ, có người… có người…”
Gã ta thở hồng hộc, không nói nổi nữa lời.
Trần Triều nhìn đối phương một cái, cười nói: “Ta biết rồi.”
Chuyện này đã kết thúc, làm sao hắn không biết được chứ.
Cho dù có yêu vật thèm muốn thì chỉ cần giết chết là được. Nói cách khác, ngay cả họ cũng không xử lý nổi, chẳng lẽ Trấn thủ sứ ở đây lại có thể xử lí hay sao?
Đã là như vậy, tại sao lại cần hắn đi điều tra lúc này?
Lí Trấn thủ sứ là người thông minh, tất nhiên không cần Trần Triều hỏi rõ ràng, lão ta cũng biết những nghi vấn của hắn.
“Ngươi nói không sai, chuyện này rất quan trọng, ngày thường đương nhiên không cần ngươi phải lo lắng.” Lí Trấn thủ sứ có chút cảm khái: “Loại chuyện này, ngày thường cũng không đến lượt những Trấn thủ sứ như chúng ta nhúng tay vào.”
Lí Trấn thủ sứ thở dài, trông có vẻ vô cùng lo lắng.
“Xin đại nhân nói trọng điểm.” Trần Triều cắn răng, hắn ghét nhất là loại người nói chuyện nửa chừng như thế này.
Lí Trấn thủ sứ nhìn hắn, cười khẽ, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: “Mỏ Huyền Minh thạch kia được khai thác đã lâu, sau khi khảo sát, quan lại Công bộ đã xác định nhiều nhất chỉ có thể khai thác thêm một năm nữa, cho nên đầu năm nay, đã bước vào giai đoạn khai thác cuối cùng. Mà sau khi hầm mỏ bị sập mấy hôm trước, cường giả trấn giữ ở đó đã hộ tống lô Huyền Minh thạch cuối cùng rời đi, mấy ngày nay, quan lại Công bộ cũng sắp rút đi. Cho dù không xảy ra chuyện này, thì sau khi kết thúc mùa đông này, mỏ khoáng thạch kia cũng sẽ trở thành mỏ bị bỏ hoang.”
“Cho nên bây giờ, chính là lúc triều đình cần đến chúng ta… chính xác hơn là, cần đến ngươi.” Lí Trấn thủ sứ cười nói: “Sau khi điều tra rõ ràng nguyên nhân, bổn Trấn thủ sứ sẽ báo cáo công tích cho ngươi.”
Trần Triều nhíu mày, chuyện này thực sự rất kỳ lạ, nam nhân trước mặt rõ ràng có chuyện giấu giếm mình.
Lí Trấn thủ sứ vỗ vai Trần Triều, cười nói: “Chuyện này bây giờ chưa có nhiều người biết, những ngày qua bên kia sẽ đưa những người dân còn lại đến mỏ khoáng thạch mới, ngươi cũng không cần phải vội vàng đến đó, sẽ có người đi cùng ngươi, đợi đến khi họ đến rồi, các ngươi cùng đi.”
Trần Triều im lặng.
Đã xảy ra chuyện hầm mỏ bị sập, nhiều người dân bị chết, quan lại đáng lý ra phải điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến hầm mỏ bị sập lại trực tiếp đi đến mỏ khoáng thạch mới, mà lại giao chuyện điều tra cho hắn.
Mà cho dù đã giao cho hắn, lại bảo hắn không cần phải vội vàng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là thái độ của người muốn biết sự thật sao?
Chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Hơn nữa ngoài hắn ra, còn có người khác?
“Đừng lo lắng quá, chỉ là đi điều tra một chút, có kết quả gì chỉ cần báo cáo lên là được, xem ra sẽ không có vấn đề gì.” Lí Trấn thủ sứ cười nhìn Trần Triều.
‘Không có vấn đề gì?’
‘Không có vấn đề gì thì ngươi sẽ tự mình đến gặp ta sao?’
Trần Triều không tin.
‘Chó cũng không tin!’
Sau khi im lặng một lúc, cảm xúc trên mặt Trần Triều dần dần thay đổi.
“Lúc nãy đại nhân nói bách tính Đại Lương đều là người mà chúng ta phải bảo vệ, mà ta lại tham lam hưởng thụ cuộc sống yên bình, thực sự là xấu hổ, lúc này hạ quan đã nghĩ thông suốt rồi, xin đại nhân điều hạ quan đến nơi có nhiều yêu vật nhất, để hạ quan làm tròn trách nhiệm bảo vệ bách tính!”
Trần Triều vẻ mặt chân thành, cảnh tượng lúc trước lại diễn ra một lần nữa.
“…”
Lí Trấn thủ sứ nhìn hắn, cũng không biết nói gì, “Đây là lần đầu tiên bổn Trấn thủ sứ nhìn thấy người vô sỉ nhưng lại chính nghĩa như ngươi.”
“Đều là do đại nhân bồi dưỡng tốt.” Trần Triều không quan tâm đến lời nói của lão ta. Sống trong thời loạn, điều quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng, sau đó là không để bản thân gặp phải phiền phức.
“Hừ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này không thể bàn bạc được, ngươi tưởng đây là chợ bán rau, có thể mặc cả sao?” Lí Trấn thủ sứ cười lạnh một tiếng.
Sau đó lão ta lại ôn hòa hơn một chút, nhìn Trần Triều, ẩn ý nói: “Ngươi là người thông minh, biết nên làm gì chứ?”
Trần Triều khom người, không phản kháng nữa.
Vẻ mặt hắn hơi có chút buồn bã, như thể đã chịu thua.
Lí Trấn thủ sứ rất hài lòng, bỗng nhiên nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Trần Triều há miệng, đối mặt với vị cấp trên mà hắn lần đầu tiên gặp mặt này, hắn lại không biết nói gì cho phải.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Trần Triều mới nhẹ giọng nói: “Vậy thì đa tạ đại nhân.”
Lí Trấn thủ sứ liếc nhìn hắn, chỉ cười nhưng không nói.
Nói xong câu này, lão ta bước ra khỏi đại sảnh quan phủ, biến mất bên trong gió tuyết.
Trần Triều thở dài, cũng bước ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy Tạ Nam Độ đang đứng đợi ở cửa quan phủ.
Hai người nhìn nhau một cái, đang định rời đi thì nhìn thấy gã sai vặt lúc nãy đã đi xa kia, lúc này đang thở hồng hộc chạy về phía quan phủ. Khi đến cửa nhìn thấy Trần Triều, gã ta vui mừng khôn xiết: “Trần Trấn thủ sứ, có người… có người…”
Gã ta thở hồng hộc, không nói nổi nữa lời.
Trần Triều nhìn đối phương một cái, cười nói: “Ta biết rồi.”
Chuyện này đã kết thúc, làm sao hắn không biết được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro