Võ Phu

Chương 30

2024-10-07 15:10:26

Lí Trấn thủ sứ bước ra khỏi quan phủ, đến trước một con hẻm nhỏ, không biết từ lúc nào ở đây đã có một chiếc xe ngựa đỗ lại, trên xe ngựa đầy tuyết, xem ra đã dừng ở đây khá lâu. Lí Trấn thủ sứ đến trước xe ngựa, khom người nói: “Bẩm đại nhân, chuyện đại nhân giao phó đã xử lý xong.”

Nói xong câu này, lão ta không dám nói thêm nữa lời, chỉ đứng bên cạnh xe ngựa, im lặng chờ đợi phản hồi.

“Ừm…”

Không lâu sau, trong xe ngựa truyền ra một giọng nói uể oải: “Thiếu niên kia thế nào, có thể làm nên chuyện lớn không?”

Nghe giọng nói lại không phân biệt được là nam hay nữ.

“Xem ra có chút chững chạc, chắc là không phải kẻ ngốc, chỉ là hình như hơi nhát gan, không muốn gây chuyện, không biết đến lúc đó có làm hỏng việc hay không.”

Lí Trấn thủ sứ nhớ lại khi giao tiếp với Trần Triều lúc trước, bộ dạng lúc trước lúc sau của thằng nhóc kia không giống nhau.

Lão ta im lặng một lúc, dò hỏi: “Không biết tại sao chuyện quan trọng như vậy, lại phải tìm một Trấn thủ sứ cấp thấp đến làm?”

Vừa mới hỏi xong câu này, lão ta liền cảm thấy có chút hối hận.

Quả nhiên trong xe ngựa chỉ truyền ra một giọng nói lạnh nhạt: “Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, không cần hỏi nhiều như vậy.”

Nhưng không lâu sau, người trong xe ngựa kia như thể không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Hắn ta thâm trầm lắm, nếu không thì với thành tích mấy năm nay của hắn, cho dù các ngươi có chèn ép như thế nào, hắn cũng có thể ngồi vào vị trí của ngươi rồi.”

“Một huyện nhỏ, vòng mấy chục dặm lại không có bóng dáng của yêu vật, ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng này ở nơi nào khác của Đại Lương chứ?”

Chủ nhân của giọng nói kia rõ ràng rất tò mò: “Chỉ là một thiếu niên, lại không chỉ là một thiếu niên, thật sự khiến cho người ta khó tin.”

“Đúng rồi, thực sự không tìm thấy vấn đề gì trong hồ sơ của hắn sao?”

Lí Trấn thủ sứ cười khổ: “Đúng là đã mua chức vụ Trấn thủ sứ, nhưng gia tộc bỏ tiền kia lại không có bất cứ manh mối nào, làm rất sạch sẽ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đã nằm trong dự liệu, nói không chừng ngay cả tên của hắn cũng là giả.”

Lí Trấn thủ sứ vô thức gật đầu, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không thể không có bất cứ manh mối nào.

Trong khoảnh khắc này, hai người đều lâm vào trầm mặc, trời đất vô cùng yên tĩnh.

Một lát sau, trong xe ngựa lại truyền ra một giọng nói: “Hy vọng thiếu niên kia thực sự không phải kẻ ngốc.”



Quay trở về nhà, ngoại trừ cuộc cãi vã với gã nam nhân nhà đối diện lúc đầu, những ngày qua Trần Triều đều khá là rảnh rỗi. Hắn đang chuẩn bị Linh dược cho quá trình tôi luyện thân thể.

Vì vậy lúc này hắn đang tiến hành nghiền nát dược liệu, pha chế theo tỷ lệ. Từng cọng thảo dược được hắn cho vào cối xay, chậm rãi nghiền nát. Khi Linh dược bị nghiền nát, mùi thơm đặc trưng của nó sẽ lan tỏa khắp sân, chỉ cần hít vào một chút cũng khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Trần Triều vừa chuẩn bị Linh dược, vừa xem một cuốn sách.

Đó là thứ do Nha môn Trấn thủ sứ phát xuống, cùng với một cuốn sách khác là "Yêu Vật Đồ Giám", tổng cộng hai cuốn. Cuốn "Yêu Vật Đồ Giám" ghi chép các loại yêu vật thường gặp ở Đại Lương, giúp cho Trấn thủ sứ điều tra phá án, còn cuốn kia thì nói rõ từng cảnh giới của võ phu và những loại Linh dược cần thiết cho từng cảnh giới. Hai cuốn sách này đều rất quan trọng đối với người đang tiến bộ trên con đường võ đạo như hắn.

“Chỉ tự mình mò mẫm như vậy sao? Không có danh sư chỉ dạy, ngươi không sợ gặp vấn đề gì sao?”

Tạ Nam Độ đôi khi cảm thấy thiếu niên áo đen này rất cẩn thận, nhưng cũng có lúc cảm thấy hắn rất liều lĩnh. Tu luyện hiếm khi có ai tự học thành tài, đặc biệt là Tu hành giả, sau khi bước vào con đường tu luyện, gia nhập môn phái sẽ có sư phụ dạy bảo, có vô số kinh nghiệm do tiền nhân đúc kết, lại thêm đan dược hỗ trợ, cho nên với những điều kiện hoàn hảo như vậy, Tu hành giả thuộc đại môn phái luôn đi xa hơn so với Tu hành giả thuộc tiểu môn phái.

Còn Trần Triều trước mặt này, chẳng lẽ là vì hắn là thiên tài, cho nên những chuyện này hắn đều có thể nắm chắc trong tay sao?

“Ngươi thực sự rất gan dạ.”

Tạ Nam Độ ngồi bên lò sưởi, gương mặt nàng hồng hào, tiếp tục tự nhủ: “Không biết tu luyện là như thế nào…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Triều cẩn thận cho bột thuốc đã nghiền nát vào trong lọ, cất kỹ, sau đó liếc nhìn Tạ Nam Độ hỏi: “Chẳng lẽ không ai nói với ngươi là ngươi rất nhiều chuyện sao?”

Tạ Nam Độ nhíu mày, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, hình như là nhận ra mình có chút vô duyên, nàng im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta nghe về những cảnh giới tu luyện được không, ta rất muốn biết.”

“Bạch Lộc Tạ gia keo kiệt đến mức cả chuyện này cũng không nói cho ngươi biết sao?”

Trần Triều cúi đầu, cẩn thận làm sạch thảo dược trong tay.

“Liên quan gì đến ngươi, ngươi có nói hay không?”

Tạ Nam Độ nhìn chằm chằm vào Trần Triều.

“Không có gì để nói cả, chờ đến khi ngươi đến Thần Đô thì sẽ biết hết.” Trần Triều không ngẩng đầu lên, đang suy nghĩ về tỷ lệ pha chế thảo dược tiếp theo.

“Mười Thiên Kim!” Tạ Nam Độ lắc lắc chiếc túi tiền trong tay, tiếng Thiên Kim va chạm vào nhau nghe rất êm tai.

Trần Triều cười nhạt: “Vốn dĩ không muốn nói, nhưng thấy ngươi đã ham học như vậy, ta cũng không nỡ từ chối…”

Hắn vươn tay ra, thế nhưng lại lập tức nhướng mày.

Ý tứ rất rõ ràng.

Tạ Nam Độ mặt không cảm xúc lấy ra năm khỏa Thiên Kim.

“Không phải là mười sao?”

Trần Triều nhíu mày nhìn thiếu nữ trước mặt, vẻ mặt có chút không vui.

“Tiền cọc.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0