Võ Phu

Chương 34

2024-10-07 15:10:26

Tạ Nam Độ đang ngủ gật ở ngoài cửa, luôn tỉnh táo để phòng ngừa chuyện bất ngờ cho Trần Triều đang phá cảnh. Lò sưởi đã được bưng đến trước mặt, trên người nàng cũng khoác một chiếc áo bông dày dặn, chính là áo của Trần Triều.

Chốc lát sau, nàng bỗng nhiên mở to đôi mắt ra, ngồi thẳng dậy.

Không biết từ lúc nào, ở hiên nhà đã xuất hiện thêm một nam nhân trung niên mặt mày hiền hậu, nam nhân kia mặc một chiếc áo bông màu trắng nhạt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nhưng câu nói tiếp theo của gã khiến cho Tạ Nam Độ lập tức nhíu mày.

“Lá thư mà tiểu thư gửi đến Thần Đô, gia tộc cũng đã nhận được.”

Ngay khi Tạ Nam Độ vừa mới đến Thiên Thanh huyện, nàng đã dùng vài Thiên Kim để gửi đi một lá thư, là gửi cho Thần Đô Tạ gia. Thực ra trước đó, Bạch Lộc Tạ gia và Thần Đô Tạ gia đã có thỏa thuận, Bạch Lộc Tạ gia đưa Tạ Nam Độ đến Thiên Thanh huyện, Thần Đô Tạ gia sẽ đưa nàng Bắc thượng, đến Thần Đô.

Nhưng hàng loạt chuyện xảy ra sau đó đủ để chứng minh hai điều, một là Thần Đô Tạ gia đang thử thách xem Tạ Nam Độ có xứng đáng để bọn họ dốc lòng bồi dưỡng hay không, điều còn lại chính là trong Thần Đô Tạ gia cũng có người không muốn Tạ Nam Độ đến Thần Đô, dưới tiền đề của điều thứ nhất, đối với điều thứ hai, đại nhân vật của Thần Đô Tạ gia liền ngầm đồng ý.

Đó cũng là một cách để bọn họ thử thách Tạ Nam Độ.

Còn về việc lá thư kia khi nào thì đến Thần Đô, có thể lọt vào mắt những đại nhân vật kia hay không, thực ra đều không quan trọng.

Kết quả của thử thách mới là mấu chốt nhất.

Nhìn thấy Tạ Nam Độ không nói gì, nam nhân trung niên kia cười nói: “Ta họ Tạ, tên là Bá An, là thúc bá của tiểu thư, gia tộc rất hài lòng với những việc làm của tiểu thư lúc trước, lúc này đặc biệt phái ta đến đón tiểu thư Bắc thượng, tiểu thư, chúng ta khởi hành ngay bây giờ đi.”

Tạ Nam Độ nhíu mày, chỉ nói: “Chờ một chút.”

Tạ Bá An cười: “Tiểu thư đang lo lắng cho thiếu niên võ phu trong nhà kia sao? Không sao, lần này ta đến vốn dĩ là để giết hắn ta.”

Nghe vậy, trong lòng Tạ Nam Độ đã rất bất mãn, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Bá An thản nhiên nói: “Tiểu thư là ai chứ, sao có thể có quan hệ gì với loại người này?”

“Đây là quyết định của Thần Đô?” Tạ Nam Độ nhìn nam nhân trung niên có vẻ ngoài hiền hậu kia, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tạ Bá An cười: “Đương nhiên, nhưng Thần Đô đã cho tiểu thư một lựa chọn, nếu như chọn cách tha cho thiếu niên này, thì tiểu thư hãy quay trở về Bạch Lộc, không cần phải đến Thần Đô nữa.”

Ý tứ rất rõ ràng, muốn đến Thần Đô thì phải giết Trần Triều.

Tạ Nam Độ hỏi: “Đây là đạo lý gì vậy?”

Trần Triều từng cứu mạng nàng, chắc là bọn họ không thể không biết.

Thần Đô Tạ gia không nói đạo lý sao?

Tạ Nam Độ hơi thất vọng.

Chẳng lẽ nhiều năm trôi qua như vậy, Thần Đô Tạ gia và Bạch Lộc Tạ gia đã không còn giống nhau chút nào nữa sao? Hay là Bạch Lộc Tạ gia trong nhận thức của nàng bấy lâu nay cũng là sai lầm, bản chất của họ cũng giống như Thần Đô Tạ gia?

Tạ Bá An không quan tâm đến những chuyện kia, chỉ hỏi: “Tiểu thư chọn thế nào?”

Tạ Nam Độ nhíu mày, đang định lên tiếng.

Nhưng rất nhanh ở hiên nhà lại vang lên một giọng nói: “Không cần chọn.”

Thiếu niên mặc lại áo đen lúc này đang đứng ở hiên nhà, bình tĩnh nhìn sang bên này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Sau bữa trưa, Chu Cẩu Kỷ buồn chán ngồi trên bậc cửa nhà mình, nhìn trận tuyết có thể sẽ ngừng rơi trong vài ngày tới.

Gã nam nhân luôn lười biếng, ăn không ngồi rồi này thực ra không phải người bản địa. Nhưng gã đến Thiên Thanh huyện sớm hơn Trần Triều rất nhiều, đã hơn mười năm rồi. Năm đó gã mang theo một ít tiền đến đây, mua một căn nhà trống, rồi ngày nào cũng thích ngồi trên bậc cửa ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.

Sau đó vào một ngày nọ, vị thê tử hơn hai trăm cân của gã đến con hẻm này đi dạo, không hiểu sao lại nhìn trúng gã, nhất quyết muốn sống chung với nam tử này. Ban đầu gã cũng không đồng ý, nhưng không chịu nổi việc nàng cứ cách vài hôm lại đến nhà gã làm việc này việc kia, lâu dần gã cũng chịu thua.

Nhưng gia đình thiếu nữ kia biết con gái mình lại thích một gã nam nhân vô dụng như vậy, còn nhất quyết muốn gả cho gã, thì dù có nói thế nào cũng không đồng ý.

Ai ngờ, thiếu nữ kia đã quyết tâm, dù gia đình có nói gì thì nàng cũng nhất quyết phải gả cho gã. Thế cho nên ngay từ đầu, mối quan hệ giữa gã và cha vợ đã không tốt đẹp gì. Hơn nữa gã lại là người không chịu nhún nhường, cho nên trong mấy năm qua, hai người bọn họ chưa từng gặp mặt nhau.

Ngay cả lúc cha vợ mình tổ chức sinh nhật mấy hôm trước, gã cũng không đến nhà chúc mừng.

Đang lúc gã ngáp dài trên bậc cửa, bỗng nhiên phía xa xuất hiện một bóng người, một gã nam nhân gầy gò đứng nhìn ngó từ xa, sau đó mới cười hì hì bước đến, ngồi phịch xuống bên cạnh Chu Cẩu Kỷ, thở dài một hơi.

Chu Cẩu Kỷ liếc nhìn người vừa đến, nhìn thấy hai bình rượu trong tay gã ta, liền cười nói vươn tay ra: “Quả nhiên là huynh đệ tốt.”

Gã nam nhân gầy gò kia đưa cho gã một bình rượu chắc chắn không đáng vài đồng thông bảo Đại Lương, nhưng ngay lập tức lên tiếng: “Đại ca, hình như tẩu tẩu lại đến học đường kia để nhìn trai đẹp rồi.”

Chu Cẩu Kỷ thản nhiên uống một ngụm rượu: “Nhìn thì nhìn thôi, có gì đâu mà.”

Gã nam nhân gầy gò kia sững sờ, y do dự một lát, sau đó mới cẩn thận nói: “Đệ thấy tẩu tẩu hình như cầm tay nam nhân kia mãi không buông.”

“Chắc là nam nhân kia rất đẹp trai, nếu không thì thê tử của ta sẽ kiềm chế được.”

Chu Cẩu Kỷ vừa uống rượu vừa xoa xoa tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0