Võ Phu

Chương 35

2024-10-07 15:10:26

Gã nam nhân gầy gò kia liếc nhìn Chu Cẩu Kỷ, rồi mới nhỏ giọng nói: “Là Tầm tiên sinh.”

Chu Cẩu Kỷ nghe vậy đứng phắt dậy, trong mắt ẩn hiện vẻ phẫn nộ.

Gã nam nhân gầy gò kia thấy vậy liền kéo góc áo Chu Cẩu Kỷ, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Tầm tiên sinh kia tuy là thầy dạy học, nhưng lại thông thạo lục nghệ, là một học giả chính hiệu, nếu như đánh nhau thật thì Chu Cẩu Kỷ chưa chắc đã là đối thủ.

Chu Cẩu Kỷ hừ lạnh một tiếng, lại ngồi xuống, bực tức nói: “Cầm tay ai không cầm, lại đi cầm tay hắn ta!”

Gã nam nhân gầy gò kia cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: “Đại ca bớt giận, bớt giận.”

Thực ra gã nam nhân gầy gò kia cũng không hiểu tại sao đại ca của mình lại có thể hòa thuận với mọi người, chỉ có hai ngoại lệ, người đầu tiên là thiếu niên Trấn thủ sứ ở đối diện, hai người mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau một trận, người còn lại là Tầm ở tiên sinh học đường kia, mỗi lần nhìn thấy ông ta, đại ca của y đều không có vẻ mặt tốt đẹp.

Uống được nửa bình rượu, men rượu ngấm vào người, gã nam nhân gầy gò kia đã nói chuyện không còn cẩn thận như trước nữa.

Những chuyện trên trời dưới đất, gã ta đều không kiêng dè nói ra.

“Đại ca, dù sao chúng ta cũng là nam tử hán đại trượng phu, ngày nào cũng bị thê tử nhà mình đánh, đại ca nghĩ sao vậy?”

“Nghĩ sao à, ta không nghĩ gì cả, đánh vài cái cũng không chết, còn so đo làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nam nhân không nên như vậy, ở nhà đệ, thê tử của đệ hễ có làm sai chuyện gì, đệ đều tát cho nàng ta một bạt tai!”

“Giống như đại ca vậy, là không cần mặt mũi, không cần tôn ti trật tự trong gia đình nữa sao?”

Gã nam nhân gầy gò kia ánh mắt lờ đờ, cũng đã say mèm.

“Sao hả, ta sinh ra đã không cần mặt mũi thì không được à? Cút đi, cút đi, nếu không cút ta đá ngươi lăn bây giờ.”

Chu Cẩu Kỷ đá gã nam nhân gầy gò kia một cái, gã loạng choạng trên mặt tuyết, nhưng lại không hề té ngã.

Sau khi đứng vững lại, gã nam nhân gầy gò kia cũng không giận, chỉ khẽ vẫy tay, dặn dò đại ca bảo trọng sức khỏe, chờ đến khi nào thê tử không ở nhà, y lại đến thăm.

“Mẹ kiếp, vừa nãy suýt chút nữa ta tin lời hắn rồi.”

Chu Cẩu Kỷ tiện tay ném bình rượu đã uống gần hết đi, sau đó ánh mắt mơ màng nhìn sang nhà đối diện. Khi đứng dậy, gã bỗng nhiên nhìn ra xa, men rượu trong mắt tan biến gần hết.

Thì ra ở đầu hẻm lúc này đang có một nữ nhân vạm vỡ đang chậm rãi bước đến.

Gã ngồi phịch xuống đất, thở dài vô cùng thảm thiết, xong đời rồi.



Mùa đông lạnh giá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy bây giờ tuyết đã ngớt, nhưng thời tiết lạnh như vậy thực ra đối với những người dân nghèo khổ nhất thì cũng không có gì khác biệt, những người không thể vượt qua mùa đông này vẫn sẽ không thể vượt qua.

Lúc này trên con đường lớn của Thiên Thanh huyện xuất hiện thêm rất nhiều người bán than, họ cũng không có quầy hàng, chỉ trải một tấm vải rách trên mặt đất, đặt than lên trên, sau đó dùng một tấm vải rách khác che lên trên, dùng để ngăn gió che tuyết.

Những người bán hàng mặc áo bông mỏng manh lúc này cũng không còn sức lực để rao hàng, bọn họ chỉ nhìn những người qua lại ít ỏi trên đường với ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Một chiếc xe ngựa trông rất bình thường nhưng lại không phải do một con ngựa kéo, mà là hai con ngựa cao lớn, vạm vỡ, bộ lông mượt mà như lụa, nhìn là biết không phải ngựa thường. Xe ngựa chậm rãi đi từ đầu phố đến, lọt vào mắt những người bán hàng ven đường, bọn họ lập tức hưng phấn hẳn lên, nhưng ngay sau đó ánh mắt của những người này lại tối sầm lại.

Họ biết rõ, những gia đình giàu có như thế này đã chuẩn bị xong than dùng để sưởi ấm mùa đông từ lâu rồi, làm sao có thể đến đây mua than của mình chứ.

Nhưng chiếc xe ngựa kia lại dừng lại cách bọn họ không xa, nam nhân trẻ tuổi đang cầm dây cương nhảy xuống xe, bước đến bên này, mở miệng muốn mua hết số than trên con phố, những người bán hàng kia liền luôn mồm cảm ơn, cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Tuy chỉ là một ít than, nhưng có thể là hy vọng duy nhất giúp họ vượt qua mùa đông này.

Sau khi trả tiền, nam nhân trẻ tuổi dùng vài tấm vải rách để làm thành túi lớn, cho than vào trong, ôm đi về phía xe ngựa, nhưng khi đến gần, trong tay hắn ta đã trống không.

Gã lại nhảy lên xe, cầm dây cương, nam nhân trẻ tuổi mới quay đầu nhìn vào trong xe ngựa, nhẹ giọng hỏi: “Lâm tiên sinh, Tạ Bá An chắc là đã đến rồi, chúng ta có cần phải nhanh lên không?”

Lúc này trong xe ngựa chỉ có một nam nhân trung niên gầy gò, giữa trời đông lạnh giá nhưng ông ta vẫn mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, ngồi thẳng lưng trong xe ngựa, tay cầm một cuốn sách.

Lật xem cuốn cổ tịch kia, người được gọi là Lâm tiên sinh nọ bình tĩnh nói: “Không vội, lựa chọn của Tạ Bá An kia tuy rằng không có lý, nhưng ta lại muốn xem thử xem truyền nhân xuất sắc nhất của Bạch Lộc Tạ gia kia sẽ quyết định như thế nào, coi như là thử thách cuối cùng dành cho nàng đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0