Chương 36
2024-10-07 15:10:26
Nam nhân trẻ tuổi nghe vậy lại nhíu mày: “Tạ Bá An dùng danh nghĩa của Tạ gia chúng ta, dù sao cũng không phải chuyện tốt, nếu như nàng thất vọng về Thần Đô Tạ gia, quay trở về tổ đường Bạch Lộc thì chúng ta phải làm sao?”
Lâm tiên sinh cười: “Bá Ước, Tạ gia chúng ta không tốt cũng không tệ giống như ngươi nghĩ. Một đại gia tộc cần phải có cả thanh phong lẫn minh nguyệt, nhưng cho dù mặt trời có sáng chói đến đâu, cũng sẽ có nơi không chiếu sáng tới. Loại người như Tạ Bá An tất nhiên là kẻ tiểu nhân, nhưng trước khi xử lý hắn ta, cũng có thể lợi dụng kẻ này làm một số việc.”
Nam nhân trẻ tuổi tên là Bá Ước gật đầu, suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì chúng ta vẫn phải cứu thiếu niên Trấn thủ sứ kia sao?”
Lâm tiên sinh gật đầu, thản nhiên nói: “Tất nhiên, cho dù người kia chọn như thế nào thì hắn ta cũng thực sự không có lỗi, lại từng cứu mạng nàng, chúng ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn hắn chết được.”
“Ta hiểu rồi tiên sinh, chỉ là không biết nàng sẽ chọn như thế nào.” Nam nhân trẻ tuổi có chút tò mò.
Lâm tiên sinh lắc đầu: “Thực ra lựa chọn này vốn dĩ đã là sai lầm, cho nên cũng không có đáp án, cho dù nàng chọn như thế nào, thì ấn tượng mà nàng ta để lại cho những đại nhân vật kia của Tạ gia cũng sẽ không tốt đẹp gì.”
Nam nhân trẻ tuổi nói: “Có lẽ là bọn họ đã nhìn ra điều này nên mới làm như vậy, để nàng ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đến lúc đó cho dù nàng có đến được Thần Đô, cũng sẽ không còn là mối đe dọa lớn như trước nữa.”
Lâm tiên sinh hài lòng gật đầu, ông ta đưa mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi, mở miệng an ủi: “Ngươi học rất nhanh.”
…
Tình hình yên tĩnh ở hiên nhà chẳng kéo dài được bao lâu. Thiếu niên vừa mới khoác lên mình bộ y phục màu đen không nói một lời, chỉ bước một bước đã vượt qua khoảng cách vài trượng, đến trước mặt Tạ Bá An. Tay phải hắn siết chặt thành quyền, khí cơ cuồn cuộn, tung một quyền giáng xuống nam nhân trung niên tới gây sự.
Một quyền đánh ra, tiếng phong thanh rít gào vang lên, gió tuyết ngoài hiên tán loạn. Cảm nhận luồng khí cơ mạnh mẽ ập đến, sắc mặt Tạ Bá An hơi có chút biến đổi, nhưng gã cũng không vội ra tay, chỉ chắp tay sau lưng, một luồng gió nhẹ từ trong tay áo gã cuốn ra, chặn lại một quyền mạnh mẽ kia.
Là một Tu hành giả, đây là khí độ cần phải có.
Hơn nữa gã không tin thiếu niên võ phu trước mắt này có thể đe dọa được mình.
Thấy đối phương kiêu ngạo như vậy, Trần Triều chỉ lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên đang bình chân như vại kia, một quyền kia vẫn tiếp tục giáng xuống, hắn dùng sức dẫm chân xuống đất, viên gạch dưới chân lập tức vỡ nát. Hai luồng khí cơ hung hăng va chạm vào nhau, sau đó lập tức tán loạn, gió tuyết trong sân như thể bị ai đó đánh cho một cú trời giáng, từng bông tuyết bay mịt mù.
Một quyền đập tan luồng gió kia, Trần Triều đã đến gần trước mặt Tạ Bá An, không hề có một chút do dự nào, hắn gồng cơ bắp của mình lên, khí cơ lưu chuyển, hạ thấp vai, dùng vai đụng vào nam nhân trung niên vừa mới nói muốn giết hắn kia. Đồng thời hắn hơi khụy gối, chuẩn bị ra tay lần thứ hai sau khi đụng văng Tạ Bá An, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến thiếu niên hơi ngẩn người, mặc dù hạ thấp vai để tích lực, nhưng hắn lại không thể đụng vào đối phương, mà ngược lại đối phương lại đặt một tay lên vai hắn, sau đó mượn lực đẩy của hắn nhanh chóng lùi về phía sau vài trượng, đến ngay trước mặt Tạ Nam Độ.
Gã dừng lại một cách uyển chuyển, quyền phong của Trần Triều lướt qua người nam nhân này, khiến cho vạt áo không ngừng bay phấp phới.
Nhưng chưa đợi đối phương đứng vững, Trần Triều đã dùng sức dẫm chân xuống đất, tung người nhảy lên, lại đến trước mặt Tạ Bá An, nắm đấm siết chặt, tung thêm một quyền nữa.
Tạ Bá An cười khẽ, vung tay áo lên, một luồng khí cơ cường đại từ trong tay áo gã cuốn ra, đẩy lùi khí cơ của thiếu niên kia, sau đó vươn tay ra túm lấy cổ áo Trần Triều, lòng bàn tay gã thì phát ra khí cơ cường đại đánh về phía đầu hắn.
Khi làm những việc này, Tạ Bá An không ngừng cười khẩy, mặc dù thiếu niên trước mặt rất quyết đoán, cũng biết đạo lý ra tay trước, nhưng sự chênh lệch về cảnh giới vẫn là một hàng rào khó vượt qua. ‘Ngươi là võ phu Linh Thai, cho dù ta chỉ dùng năm phần sức lực thì ngươi có thể làm gì được ta?’
Nhưng khi gã vươn tay ra, thiếu niên đối diện lại dừng bước, ngửa người về phía sau, suýt chút nữa đã tránh được công kích của gã.
Tạ Bá An nheo mắt, có chút thú vị.
Gã không thể túm được cổ áo Trần Triều, tất nhiên là chiêu sau cũng thất bại. Cú đánh kia giáng xuống không thể đánh trúng đầu thiếu niên, nhưng khí cơ cường đại vẫn khiến mặt đất xuất hiện một hố sâu.
Đáng sợ vô cùng.
Hố sâu kia nằm ngay trước mặt Trần Triều.
Đứng thẳng người lại, thiếu niên võ phu này không chút do dự, lập tức rút đao.
Thanh đao gãy màu đen tuyền kia được hắn lấy tốc độ nhanh như chớp rút ra, lưỡi đao lướt qua vỏ đao, phát ra một tiếng "keng" êm tai đối với Trần Triều, nhưng lại khiến Tạ Bá An nhíu mày.
“Đao gãy? Quả nhiên là đồ nhà quê, không có vật gì tốt!” Gã biến mất ngay lập tức, khi xuất hiện lại đã đến ngay trước mặt Trần Triều.
Giao chiến với võ phu, Tu hành giả tất nhiên biết rõ phải giữ khoảng cách, nhưng Tạ Bá An chỉ coi Trần Triều trước mặt là kẻ yếu đuối, cho dù đối mặt trực diện cũng không có vấn đề gì, vì vậy gã không mấy quan tâm mà bước đến trước mặt đối phương, một chưởng mang theo lực lượng ngàn cân giáng xuống ngực đối phương.
‘Lần trước ngươi đã may mắn thoát được, lần này thì sao?’
‘Chắc chắn không dễ dàng như vậy đâu.’
Lâm tiên sinh cười: “Bá Ước, Tạ gia chúng ta không tốt cũng không tệ giống như ngươi nghĩ. Một đại gia tộc cần phải có cả thanh phong lẫn minh nguyệt, nhưng cho dù mặt trời có sáng chói đến đâu, cũng sẽ có nơi không chiếu sáng tới. Loại người như Tạ Bá An tất nhiên là kẻ tiểu nhân, nhưng trước khi xử lý hắn ta, cũng có thể lợi dụng kẻ này làm một số việc.”
Nam nhân trẻ tuổi tên là Bá Ước gật đầu, suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì chúng ta vẫn phải cứu thiếu niên Trấn thủ sứ kia sao?”
Lâm tiên sinh gật đầu, thản nhiên nói: “Tất nhiên, cho dù người kia chọn như thế nào thì hắn ta cũng thực sự không có lỗi, lại từng cứu mạng nàng, chúng ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn hắn chết được.”
“Ta hiểu rồi tiên sinh, chỉ là không biết nàng sẽ chọn như thế nào.” Nam nhân trẻ tuổi có chút tò mò.
Lâm tiên sinh lắc đầu: “Thực ra lựa chọn này vốn dĩ đã là sai lầm, cho nên cũng không có đáp án, cho dù nàng chọn như thế nào, thì ấn tượng mà nàng ta để lại cho những đại nhân vật kia của Tạ gia cũng sẽ không tốt đẹp gì.”
Nam nhân trẻ tuổi nói: “Có lẽ là bọn họ đã nhìn ra điều này nên mới làm như vậy, để nàng ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đến lúc đó cho dù nàng có đến được Thần Đô, cũng sẽ không còn là mối đe dọa lớn như trước nữa.”
Lâm tiên sinh hài lòng gật đầu, ông ta đưa mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi, mở miệng an ủi: “Ngươi học rất nhanh.”
…
Tình hình yên tĩnh ở hiên nhà chẳng kéo dài được bao lâu. Thiếu niên vừa mới khoác lên mình bộ y phục màu đen không nói một lời, chỉ bước một bước đã vượt qua khoảng cách vài trượng, đến trước mặt Tạ Bá An. Tay phải hắn siết chặt thành quyền, khí cơ cuồn cuộn, tung một quyền giáng xuống nam nhân trung niên tới gây sự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một quyền đánh ra, tiếng phong thanh rít gào vang lên, gió tuyết ngoài hiên tán loạn. Cảm nhận luồng khí cơ mạnh mẽ ập đến, sắc mặt Tạ Bá An hơi có chút biến đổi, nhưng gã cũng không vội ra tay, chỉ chắp tay sau lưng, một luồng gió nhẹ từ trong tay áo gã cuốn ra, chặn lại một quyền mạnh mẽ kia.
Là một Tu hành giả, đây là khí độ cần phải có.
Hơn nữa gã không tin thiếu niên võ phu trước mắt này có thể đe dọa được mình.
Thấy đối phương kiêu ngạo như vậy, Trần Triều chỉ lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên đang bình chân như vại kia, một quyền kia vẫn tiếp tục giáng xuống, hắn dùng sức dẫm chân xuống đất, viên gạch dưới chân lập tức vỡ nát. Hai luồng khí cơ hung hăng va chạm vào nhau, sau đó lập tức tán loạn, gió tuyết trong sân như thể bị ai đó đánh cho một cú trời giáng, từng bông tuyết bay mịt mù.
Một quyền đập tan luồng gió kia, Trần Triều đã đến gần trước mặt Tạ Bá An, không hề có một chút do dự nào, hắn gồng cơ bắp của mình lên, khí cơ lưu chuyển, hạ thấp vai, dùng vai đụng vào nam nhân trung niên vừa mới nói muốn giết hắn kia. Đồng thời hắn hơi khụy gối, chuẩn bị ra tay lần thứ hai sau khi đụng văng Tạ Bá An, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến thiếu niên hơi ngẩn người, mặc dù hạ thấp vai để tích lực, nhưng hắn lại không thể đụng vào đối phương, mà ngược lại đối phương lại đặt một tay lên vai hắn, sau đó mượn lực đẩy của hắn nhanh chóng lùi về phía sau vài trượng, đến ngay trước mặt Tạ Nam Độ.
Gã dừng lại một cách uyển chuyển, quyền phong của Trần Triều lướt qua người nam nhân này, khiến cho vạt áo không ngừng bay phấp phới.
Nhưng chưa đợi đối phương đứng vững, Trần Triều đã dùng sức dẫm chân xuống đất, tung người nhảy lên, lại đến trước mặt Tạ Bá An, nắm đấm siết chặt, tung thêm một quyền nữa.
Tạ Bá An cười khẽ, vung tay áo lên, một luồng khí cơ cường đại từ trong tay áo gã cuốn ra, đẩy lùi khí cơ của thiếu niên kia, sau đó vươn tay ra túm lấy cổ áo Trần Triều, lòng bàn tay gã thì phát ra khí cơ cường đại đánh về phía đầu hắn.
Khi làm những việc này, Tạ Bá An không ngừng cười khẩy, mặc dù thiếu niên trước mặt rất quyết đoán, cũng biết đạo lý ra tay trước, nhưng sự chênh lệch về cảnh giới vẫn là một hàng rào khó vượt qua. ‘Ngươi là võ phu Linh Thai, cho dù ta chỉ dùng năm phần sức lực thì ngươi có thể làm gì được ta?’
Nhưng khi gã vươn tay ra, thiếu niên đối diện lại dừng bước, ngửa người về phía sau, suýt chút nữa đã tránh được công kích của gã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Bá An nheo mắt, có chút thú vị.
Gã không thể túm được cổ áo Trần Triều, tất nhiên là chiêu sau cũng thất bại. Cú đánh kia giáng xuống không thể đánh trúng đầu thiếu niên, nhưng khí cơ cường đại vẫn khiến mặt đất xuất hiện một hố sâu.
Đáng sợ vô cùng.
Hố sâu kia nằm ngay trước mặt Trần Triều.
Đứng thẳng người lại, thiếu niên võ phu này không chút do dự, lập tức rút đao.
Thanh đao gãy màu đen tuyền kia được hắn lấy tốc độ nhanh như chớp rút ra, lưỡi đao lướt qua vỏ đao, phát ra một tiếng "keng" êm tai đối với Trần Triều, nhưng lại khiến Tạ Bá An nhíu mày.
“Đao gãy? Quả nhiên là đồ nhà quê, không có vật gì tốt!” Gã biến mất ngay lập tức, khi xuất hiện lại đã đến ngay trước mặt Trần Triều.
Giao chiến với võ phu, Tu hành giả tất nhiên biết rõ phải giữ khoảng cách, nhưng Tạ Bá An chỉ coi Trần Triều trước mặt là kẻ yếu đuối, cho dù đối mặt trực diện cũng không có vấn đề gì, vì vậy gã không mấy quan tâm mà bước đến trước mặt đối phương, một chưởng mang theo lực lượng ngàn cân giáng xuống ngực đối phương.
‘Lần trước ngươi đã may mắn thoát được, lần này thì sao?’
‘Chắc chắn không dễ dàng như vậy đâu.’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro