Võ Phu

Chương 37

2024-10-07 15:10:26

Nhưng khi gã tự tin tung ra một chưởng này, thiếu niên ở phía đối diện lại không bị trúng chiêu như gã tưởng tượng, mà lại một lần nữa thoát được, đồng thời vung đao lên.

Chốc lát sau, hai người cùng lùi lại vài bước.

Tạ Bá An cúi đầu xuống, kinh ngạc nhận ra vạt áo của mình đã bị chém rách, lúc này còn đang bay phấp phới.

Gã tức giận quát: “Muốn chết!”

Tu hành giả luôn coi thường võ phu, đây không phải là bí mật gì. Bị một võ phu cảnh giới thấp hơn mình chém rách áo, đối với Tạ Bá An mà nói cũng không khác gì nhục nhã.

Vì vậy sau khoảnh khắc này, gã không những muốn giết chết Trần Triều, mà còn không muốn chậm trễ thêm nữa. Gã bước lên một bước, lại xuất hiện ngay trước mặt thiếu niên kia, vung tay áo đánh về phía thiếu niên võ phu đối diện.

Thuấn Ấn - gần như Tu hành giả nào cũng biết thần thông nhập môn này.

Nhưng võ phu lại cả đời không thể nào có được.

Trần Triều không có tâm trí để nghĩ đến những chuyện kia, chỉ là lúc Tạ Bá An vung tay áo đánh về phía mình, hắn cũng đồng thời tung ra một chưởng, đánh vào ngực đối phương.

Một chưởng này chắc chắn là vô ích, đánh được nửa chừng đã bị tay áo của đối phương chặn lại, cú đấm sấm sét kia chỉ khiến cho thân hình đối phương hơi lung lay, còn bản thân hắn thì bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống sân.

“Tiểu tặc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Tạ Bá An cười lạnh một tiếng, lại dùng Thuấn Ấn đến trong sân.

“Đừng!”

Tạ Nam Độ im lặng nãy giờ bỗng nhiên hét lên, đáng tiếc là Tạ Bá An đã quyết tâm giết chết Trần Triều, vì vậy lúc này cho dù ai lên tiếng, gã cũng sẽ không dừng tay.

Nhưng khi gã nhìn vào trong sân, lại không thấy bóng dáng thiếu niên nọ.

Gã nhíu mày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay sau đó cảm giác nguy hiểm bỗng dưng xuất hiện.

Phía sau lưng có đao khí cuồn cuộn, một tia sáng đen kịt lướt qua.

Trần Triều không biết đã nhảy lên mái nhà từ lúc nào, lúc này tung người vung đao chém xuống, đao thế mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán!

Tạ Bá An giật mình quay đầu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, gã đã không thể phản ứng kịp, chỉ có thể hoảng hốt lùi lại vài bước. Lưỡi đao gãy kia lướt qua áo gã, ngay lập tức xé rách áo của vị nam nhân này!

Thanh đao gãy màu đen kia lai lịch không rõ, nhưng độ sắc bén của nó thì vượt xa phi kiếm của kiếm tu bình thường.

Trần Triều nắm chặt cán đao, sau khi một đao không thành, hắn không vội ra tay lần thứ hai mà nhanh chóng lùi lại vài trượng, đứng ở xa hơi cong ngón tay lên.

Ý vị khiêu khích vô cùng rõ ràng.

Đối mặt với sự khiêu khích của thiếu niên này, Tạ Bá An tức giận đến mức cười lên: “Tiểu tặc, đợi đấy, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, cho ngươi hồn phi phách tán!”

“Đến thử xem.”

Trần Triều im lặng từ đầu đến giờ lúc này mới lên tiếng.

Vẫn là vẻ mặt thờ ơ như cũ.

Thái độ của thiếu niên kia khiến Tạ Bá An rất tức giận, mấy lần gặp nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ hắn không trở nên cẩn thận, kiêng kỵ sao?

Tạ Bá An cởi chiếc áo bị rách kia ra, lộ ra lớp áo lót bên trong. Thực ra từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ gã vẫn chưa bị thương, vẫn chiếm ưu thế, đáng lý ra phải nắm chắc phần thắng, nhưng mấy lần ra tay đều không đạt được kết quả như ý muốn, đối với Tu hành giả Thần Tàng như gã mà nói, làm sao có thể chấp nhận được?

Lúc này trong lòng gã tràn ngập phẫn nộ, chưa từng có trong đời.

Nhưng khi gã đưa mắt nhìn thiếu niên đối diện, lại phát hiện thần sắc của thiếu niên vẫn thờ ơ như cũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


‘Thực sự cho rằng ta không thể giết chết võ phu Linh Thai như ngươi sao?’

Khí cơ trong căn nhà nhỏ lập tức cuồn cuộn!

Tạ Bá An bước lên một bước, chiếc chum nước đầy rêu xanh trong sân bỗng nhiên vỡ nát, nước bên trong lại không văng tung toé, mà ngược lại lơ lửng trên không trung, tựa như một dòng sông chảy!

Tu hành giả có rất nhiều đạo pháp, thủ đoạn thiên biến vạn hóa, cũng không phải chuyện gì lạ.

Trần Triều nhìn cảnh tượng này, trên mặt không một chút cảm xúc dao động.

Ngay sau đó, dòng sông kia chảy về phía Trần Triều.

Trần Triều vung đao lên, chém đứt dòng sông kia, khiến cho toàn bộ giọt nước rơi xuống mặt đất, bắn tung toé!

Sau khi chém đứt dòng sông nọ, hắn liền lao thẳng về phía Tạ Bá An.

Thiếu niên võ phu đã từng chiến đấu với yêu vật ở nơi này nhiều năm qua, lúc này đã thể hiện ý chí vô cùng kiên cường, cho dù đối mặt với vô số thủ đoạn của đối phương, hắn vẫn bình tĩnh, sau khi tránh được những đòn tấn công chí mạng của cừu địch, hắn vẫn di chuyển xung quanh Tạ Bá An như cũ.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Tạ Bá An trở nên khó coi tột độ.

Lúc này gã cũng không quan tâm đến nhiều chuyện nữa, chỉ muốn nhanh chóng giết chết thiếu niên trước mặt.

Đáng tiếc là thiếu niên áo đen trước mặt luôn nhanh nhẹn trơn trượt như con lươn, mỗi lần Tạ Bá An cảm thấy mình chắc chắn có thể bắt được đối phương, dễ dàng bóp chết hắn ta, thì đối phương dễ dàng lại thoát được.

Cứ như vậy mấy lần, sự kiên nhẫn của Tạ Bá An cũng đến giới hạn.

Tạ Bá An thu tay lại, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên áo đen không xa.

Không nói đến cảnh giới của thiếu niên này, chỉ riêng sự bình tĩnh hiếm có trong trận chiến cũng đủ khiến hắn có sự chênh lệch rất lớn với những người cùng tuổi.

Gã khẽ nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0