Chương 38
2024-10-07 15:10:26
Tạ Bá An đứng giữa sân, giơ hai tay lên, khí cơ cường đại từ trong người gã phát ra, những luồng khí cơ này khiến cho trời đất xung quanh rung chuyển, phong tỏa thiên địa.
Sau đó cả căn nhà nhỏ bắt đầu rung lắc.
Thiếu niên áo đen tung người nhảy lên, lại xuất hiện bên trên mái nhà, chậm rãi đứng vững, sau đó căn nhà nhỏ thế mà lại ngừng rung lắc.
Trời đất như thể lại trở về vẻ yên bình ban nãy.
Trần Triều không trả lời câu hỏi này, hắn chỉ nhìn Tạ Bá An đang đứng giữa sân, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn phá nhà ta?”
Chưa đợi Tạ Bá An lên tiếng, thiếu niên lại tự nhủ: “Đã như vậy thì ngươi nên chết đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Bá An lập tức trở nên âm trầm, khó coi đến tột độ.
Thiếu niên lại tung người nhảy xuống, Tạ Bá An khí cơ cuồn cuộn, giữ lực mà chờ.
Nhưng ngay sau đó, Tu hành giả Thần Tàng luôn nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ kết thúc bằng việc mình giết chết thiếu niên đối diện này bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ không dám tin.
Trong mắt gã bỗng nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ: “Ngươi không phải Linh Thai cảnh?!”
…
Trần Triều thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Đừng kiếm cớ nữa, đánh không lại thì chính là đánh không lại."
Tạ Bá An vốn đã gần như chắc chắn thiếu niên trước mặt không thể chỉ là Linh Thai cảnh, lúc này cũng không nhịn được nhíu mày, có chút hoang mang: ‘Cũng đúng, thiếu niên này bao nhiêu tuổi chứ? Mới mười sáu, mười bảy tuổi, một thiếu niên như vậy, cho dù là thiên tài ở Thần Đô, cũng có mấy ai có thể bước vào Thần Tàng cảnh?’
Nhưng việc đối phương chỉ với cảnh giới Linh Thai mà có thể dây dưa với gã lâu như vậy càng khiến Tạ Bá An cảm thấy xấu hổ.
Chênh lệch một cảnh giới, lại lớn tuổi hơn đối phương nhiều như vậy, thế mà vẫn không thể dễ dàng đè bẹp đối phương, chuyện này nếu bị sư môn biết được thì gã thực sự không còn mặt mũi nào nữa.
Nhìn thiếu niên trên mái nhà, sát tâm của Tạ Bá An không hề giảm bớt, nhưng thực ra cho dù sát tâm luôn hiện hữu, thiếu niên này từ trước đến nay có bao giờ để ý đâu?
Tạ Bá An không muốn lãng phí lời nói của mình nữa, gã vung hai tay lên, gió tuyết trong sân cuồn cuộn bốc lên trời, sau đó ngưng tụ lại trên không trung, hình thành những quả cầu tuyết, sau khi dừng lại một chút, rồi đồng loạt lao về phía Trần Triều!
Trần Triều nắm chặt thanh đao gãy, vung đao lên, chém nát những quả cầu tuyết đang bay đến, hắn không quan tâm đến những bông tuyết bắn vào người, mà tung người nhảy xuống, vung đao chém ngay trên không trung, ánh đao đen kịt lập tức xé toạc ra một con đường.
Những quả cầu tuyết rơi xuống mái nhà đập nát vô số viên ngói, tiếng động vang lên sàn sạt như thể đang mưa đá rơi xuống.
Tạ Nam Độ đứng ở hiên nhà lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Trần Triều.
Lúc trước nhìn thấy hắn bị đánh rơi xuống sân, nàng hơi có chút lo lắng, nhưng không hiểu sao theo thời gian trôi qua, nàng lại không còn lo lắng như vậy nữa.
Có chút kỳ lạ, nhưng hình như lại rất bình thường.
Thiếu niên đã rơi xuống sân, không còn né tránh, nhẫn nhịn như lúc nãy, bắt đầu chủ động ra tay, mỗi khi tiếp cận đối phương, hắn không ngừng vung đao lên, đao thế liên miên, không có lỗ hổng.
Trần Triều luyện đao không có chiêu thức cụ thể, đều là những thứ luyện ra trong những lần sinh tử với yêu vật, mỗi đao chém ra đều là để tìm kiếm điểm yếu của đối phương, chỉ cầu dùng sức lực nhỏ nhất để tạo ra sát thương lớn nhất. Thực ra lý niệm này rất giống với quân đội của Đại Lương.
Từ đó có thể thấy, nếu như Trần Triều gia nhập quân đội thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.
Tu hành giả chính thống xuất thân danh môn như Tạ Bá An làm sao có thể thấy qua cảnh tượng này, gã vội vàng đối phó, liền bị đánh cho lùi về phía sau.
Thế cục giữa hai người bọn họ hình như đã hoàn toàn đảo ngược.
Tạ Bá An vung hai tay lên trước mặt, những luồng khí cơ từ trên người gã cuồn cuộn phát ra, muốn xây dựng thành một tầng phòng ngự ở đây. May mà Trần Triều đối diện tuy rằng đao thế mạnh mẽ, mỗi lần ra tay gần như đều không có lỗ hổng, nhưng dù sao cũng chỉ là võ phu Linh Thai cảnh, cho nên cuối cùng gã vẫn xây dựng được tầng phòng ngự kia thành công.
Một tầng phòng ngự được xây dựng bằng gió tuyết lúc này đang ngăn cách hai người. Tạ Bá An thở dài một hơi, gã lúc này cũng đã kiệt sức, bắt đầu điều chỉnh hô hấp của bản thân.
Đúng lúc này, Trần Triều lại nheo mắt, hắn cũng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Ở bên kia gió tuyết, khí cơ trên người hắn cuồn cuộn, trong nháy mắt đã tăng vọt, từ Linh Thai cảnh trở thành Thần Tàng cảnh.
Trần Triều nắm chặt thanh đao gãy trong tay, một đao chém nát tầng phòng ngự gió tuyết kia, sau đó tiến lên một bước, đã đến trước mặt Tạ Bá An, nhìn nam nhân trung niên kia một cái, thiếu niên võ phu giấu giếm thực lực từ đầu đến giờ này vung đao chém xuống. Tạ Bá An đang trong giai đoạn lực cũ vừa hết, lực mới chưa kịp sinh ra, vẻ mặt gã vô cùng hoảng hốt, chỉ còn biết trợn mắt nhìn.
Nhát đao kia chém xuống, khiến cho trên người Tạ Bá An xuất hiện một vết thương khủng bố.
Lúc này cho dù gã có muốn cố gắng điều chỉnh hô hấp cũng đã không còn cơ hội, thiếu niên trước mặt sau khi chém một đao liền hạ thấp vai, dùng vai đụng vào ngực của gã, khí cơ trong nam tử này lập tức vỡ nát, muốn tụ lạ, gần như là điều không thể.
Tạ Bá An nôn ra một búng máu, ngồi bệt xuống tuyết, gã ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu niên áo đen kia, hỏi lại câu hỏi lúc nãy: “Ngươi thực sự là võ phu Thần Tàng cảnh?!”
Trần Triều cười lạnh một tiếng, không trả lời, cũng không hề lơ là chút nào.
Từ khi biết Tạ Bá An trước mặt là Tu hành giả Thần Tàng cảnh, Trần Triều ngay từ đầu đã nghĩ xem làm thế nào để khiến cho đối phương coi thường mình. Nếu như ngay từ đầu đối phương đã biết hắn là võ phu Thần Tàng cảnh, thì trận chiến này nhất định sẽ rất cam go, hắn muốn giết chết đối phương chắc chắn cũng phải tốn nhiều thời gian hơn.
Sau đó cả căn nhà nhỏ bắt đầu rung lắc.
Thiếu niên áo đen tung người nhảy lên, lại xuất hiện bên trên mái nhà, chậm rãi đứng vững, sau đó căn nhà nhỏ thế mà lại ngừng rung lắc.
Trời đất như thể lại trở về vẻ yên bình ban nãy.
Trần Triều không trả lời câu hỏi này, hắn chỉ nhìn Tạ Bá An đang đứng giữa sân, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn phá nhà ta?”
Chưa đợi Tạ Bá An lên tiếng, thiếu niên lại tự nhủ: “Đã như vậy thì ngươi nên chết đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Bá An lập tức trở nên âm trầm, khó coi đến tột độ.
Thiếu niên lại tung người nhảy xuống, Tạ Bá An khí cơ cuồn cuộn, giữ lực mà chờ.
Nhưng ngay sau đó, Tu hành giả Thần Tàng luôn nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ kết thúc bằng việc mình giết chết thiếu niên đối diện này bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ không dám tin.
Trong mắt gã bỗng nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ: “Ngươi không phải Linh Thai cảnh?!”
…
Trần Triều thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Đừng kiếm cớ nữa, đánh không lại thì chính là đánh không lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Bá An vốn đã gần như chắc chắn thiếu niên trước mặt không thể chỉ là Linh Thai cảnh, lúc này cũng không nhịn được nhíu mày, có chút hoang mang: ‘Cũng đúng, thiếu niên này bao nhiêu tuổi chứ? Mới mười sáu, mười bảy tuổi, một thiếu niên như vậy, cho dù là thiên tài ở Thần Đô, cũng có mấy ai có thể bước vào Thần Tàng cảnh?’
Nhưng việc đối phương chỉ với cảnh giới Linh Thai mà có thể dây dưa với gã lâu như vậy càng khiến Tạ Bá An cảm thấy xấu hổ.
Chênh lệch một cảnh giới, lại lớn tuổi hơn đối phương nhiều như vậy, thế mà vẫn không thể dễ dàng đè bẹp đối phương, chuyện này nếu bị sư môn biết được thì gã thực sự không còn mặt mũi nào nữa.
Nhìn thiếu niên trên mái nhà, sát tâm của Tạ Bá An không hề giảm bớt, nhưng thực ra cho dù sát tâm luôn hiện hữu, thiếu niên này từ trước đến nay có bao giờ để ý đâu?
Tạ Bá An không muốn lãng phí lời nói của mình nữa, gã vung hai tay lên, gió tuyết trong sân cuồn cuộn bốc lên trời, sau đó ngưng tụ lại trên không trung, hình thành những quả cầu tuyết, sau khi dừng lại một chút, rồi đồng loạt lao về phía Trần Triều!
Trần Triều nắm chặt thanh đao gãy, vung đao lên, chém nát những quả cầu tuyết đang bay đến, hắn không quan tâm đến những bông tuyết bắn vào người, mà tung người nhảy xuống, vung đao chém ngay trên không trung, ánh đao đen kịt lập tức xé toạc ra một con đường.
Những quả cầu tuyết rơi xuống mái nhà đập nát vô số viên ngói, tiếng động vang lên sàn sạt như thể đang mưa đá rơi xuống.
Tạ Nam Độ đứng ở hiên nhà lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Trần Triều.
Lúc trước nhìn thấy hắn bị đánh rơi xuống sân, nàng hơi có chút lo lắng, nhưng không hiểu sao theo thời gian trôi qua, nàng lại không còn lo lắng như vậy nữa.
Có chút kỳ lạ, nhưng hình như lại rất bình thường.
Thiếu niên đã rơi xuống sân, không còn né tránh, nhẫn nhịn như lúc nãy, bắt đầu chủ động ra tay, mỗi khi tiếp cận đối phương, hắn không ngừng vung đao lên, đao thế liên miên, không có lỗ hổng.
Trần Triều luyện đao không có chiêu thức cụ thể, đều là những thứ luyện ra trong những lần sinh tử với yêu vật, mỗi đao chém ra đều là để tìm kiếm điểm yếu của đối phương, chỉ cầu dùng sức lực nhỏ nhất để tạo ra sát thương lớn nhất. Thực ra lý niệm này rất giống với quân đội của Đại Lương.
Từ đó có thể thấy, nếu như Trần Triều gia nhập quân đội thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tu hành giả chính thống xuất thân danh môn như Tạ Bá An làm sao có thể thấy qua cảnh tượng này, gã vội vàng đối phó, liền bị đánh cho lùi về phía sau.
Thế cục giữa hai người bọn họ hình như đã hoàn toàn đảo ngược.
Tạ Bá An vung hai tay lên trước mặt, những luồng khí cơ từ trên người gã cuồn cuộn phát ra, muốn xây dựng thành một tầng phòng ngự ở đây. May mà Trần Triều đối diện tuy rằng đao thế mạnh mẽ, mỗi lần ra tay gần như đều không có lỗ hổng, nhưng dù sao cũng chỉ là võ phu Linh Thai cảnh, cho nên cuối cùng gã vẫn xây dựng được tầng phòng ngự kia thành công.
Một tầng phòng ngự được xây dựng bằng gió tuyết lúc này đang ngăn cách hai người. Tạ Bá An thở dài một hơi, gã lúc này cũng đã kiệt sức, bắt đầu điều chỉnh hô hấp của bản thân.
Đúng lúc này, Trần Triều lại nheo mắt, hắn cũng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Ở bên kia gió tuyết, khí cơ trên người hắn cuồn cuộn, trong nháy mắt đã tăng vọt, từ Linh Thai cảnh trở thành Thần Tàng cảnh.
Trần Triều nắm chặt thanh đao gãy trong tay, một đao chém nát tầng phòng ngự gió tuyết kia, sau đó tiến lên một bước, đã đến trước mặt Tạ Bá An, nhìn nam nhân trung niên kia một cái, thiếu niên võ phu giấu giếm thực lực từ đầu đến giờ này vung đao chém xuống. Tạ Bá An đang trong giai đoạn lực cũ vừa hết, lực mới chưa kịp sinh ra, vẻ mặt gã vô cùng hoảng hốt, chỉ còn biết trợn mắt nhìn.
Nhát đao kia chém xuống, khiến cho trên người Tạ Bá An xuất hiện một vết thương khủng bố.
Lúc này cho dù gã có muốn cố gắng điều chỉnh hô hấp cũng đã không còn cơ hội, thiếu niên trước mặt sau khi chém một đao liền hạ thấp vai, dùng vai đụng vào ngực của gã, khí cơ trong nam tử này lập tức vỡ nát, muốn tụ lạ, gần như là điều không thể.
Tạ Bá An nôn ra một búng máu, ngồi bệt xuống tuyết, gã ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu niên áo đen kia, hỏi lại câu hỏi lúc nãy: “Ngươi thực sự là võ phu Thần Tàng cảnh?!”
Trần Triều cười lạnh một tiếng, không trả lời, cũng không hề lơ là chút nào.
Từ khi biết Tạ Bá An trước mặt là Tu hành giả Thần Tàng cảnh, Trần Triều ngay từ đầu đã nghĩ xem làm thế nào để khiến cho đối phương coi thường mình. Nếu như ngay từ đầu đối phương đã biết hắn là võ phu Thần Tàng cảnh, thì trận chiến này nhất định sẽ rất cam go, hắn muốn giết chết đối phương chắc chắn cũng phải tốn nhiều thời gian hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro