Võ Phu

Chương 39

2024-10-07 15:10:26

Khi giao chiến với yêu vật trong núi, Trần Triều luôn muốn dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được thắng lợi lớn nhất. Nếu như không suy nghĩ gì cả, cứ thế mà đánh nhau với đối phương, cho dù có thể giết chết yêu vật, thì những con yêu vật ẩn nấp trong bóng tối xung quanh kia cũng sẽ không để hắn bình an vô sự rời khỏi núi rừng.

Nói cách khác, cho dù bị thương nặng thì cũng phải giả vờ như không có chuyện gì.

Còn về vị Tạ Bá An trước mặt này, khiến cho gã coi thường là bước đầu tiên, khiến cho gã nổi giận chính là bước thứ hai.

Có hai điều này, cho dù hai người cùng cảnh giới, thì người chết chắc chắn sẽ là Tạ Bá An.

Lúc này Tạ Bá An đang ngồi bệt dưới đất, sinh mệnh của Tu hành giả Thần Tàng cảnh đang dần tan biến, cái chết chắc là chuyện sớm muộn, muốn cứu mạng gã cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa vị Trần Triều trước mặt này sẽ để cho người khác cứu gã đi sao?

Nhưng cho đến lúc này, gã vẫn không hiểu được một điều, tại sao một Trấn thủ sứ nhỏ bé của Thiên Thanh huyện lại là võ phu Thần Tàng cảnh!

Nếu như biết trước đối phương là võ phu Thần Tàng cảnh, gã tuyệt đối sẽ không khinh mạn đến như vậy, cũng sẽ không kiêu ngạo đến mức đối đầu với đối phương trong khoảng cách gần như thế.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã muộn.

Tạ Bá An đau đớn nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, không biết ga sẽ nghĩ đến điều gì, là không nên nhận lời làm chuyện này, hay là nên toàn lực ra tay ngay từ đầu, giết chết thiếu niên võ phu kia.

Trần Triều đứng thật lâu trong sân, đợi đến khi Tạ Bá An thực sự mất hết sinh cơ, không còn khả năng sống sót, hắn lúc này mới cẩn thận bước vào sân, cất đao, bắt đầu lục soát bảo bối trên người thi thể.

Tạ Nam Độ đứng ở xa tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng vẫn không khỏi thẫn thờ.

Trần Triều giết chết hai Tu hành giả trong vòng chưa đến một tháng ở sân nhà mình, trong lòng không có suy nghĩ gì đặc biệt, đối với hắn mà nói, hai Tu hành giả chủ động tìm đến cửa để chết này cũng chẳng khác gì yêu vật trong núi rừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng khi hắn đứng dậy, cánh cửa sân kia bỗng nhiên mở ra.

Hai bóng người xuất hiện ở chỗ đó, một già một trẻ.

Nam nhân trẻ tuổi mặc áo bông nhìn thấy cảnh tượng trong sân, vẻ mặt hoảng hốt, còn nam nhân trung niên gầy gò đứng trước mặt gã lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hai người này chính là hai người đã đi mua than ở trên phố lúc nãy.

Lúc trước khi Tạ Bá An đến căn nhà nhỏ này, bọn họ đã biết nhưng lại không định xuất hiện ngay lập tức, họ muốn nhân cơ hội này xem Tạ Nam Độ sẽ chọn như thế nào, nhưng không ngờ khi hai người đến đây, thì lựa chọn kia đã trở thành trò cười.

Trần Triều đã dùng đao, giúp Tạ Nam Độ thoát khỏi tình thế khó xử nọ.

Chuyện này thực ra hơi vô lý.

Nhưng ai có thể ngờ được một Trấn thủ sứ ở huyện nhỏ này, lại thực sự là võ phu Thần Tàng cảnh chứ?

Cho nên những kế hoạch kia đã bị một thiếu niên võ phu phá hỏng, nhìn thì có vẻ bất ngờ, nhưng lại là chuyện rất bình thường.

Sau khi nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến, Trần Triều liền nắm chặt cán đao.

Thứ khiến cho người ta yên tâm nhất trên đời chính là vật này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm tiên sinh ổn định tinh thần, khom người hành lễ với Tạ Nam Độ: “Lâm Viễn, cung phụng của Thần Đô Tạ gia, đích thân đến đón tiểu thư.”

Giọng nói ông ta ôn hòa, trầm ổn, rất có phong thái của Đại Nho.

Nam nhân trẻ tuổi cũng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, đứng sau tiên sinh khom người hành lễ.

Phong thái của hai người này chân thành hơn rất nhiều so với hai người kia lúc trước.

“Tiểu thư không cần phải lo lắng, nguyên do trong đó chắc là tiểu thư cũng biết phần nào, cái gọi là khảo thí, lúc Tạ Bá An chết ở đây đã thực sự đã kết thúc rồi, nếu như tiểu thư không vượt qua được thử thách này, thì Lâm Viễn ta sẽ không xuất hiện ở đây.”

Lâm Viễn luôn giữ tư thế khom người hành lễ, câu nói này của ông ta coi như là đã tóm tắt tất cả những chuyện trước đây, ý tứ cũng là nói, cho dù Tạ Nam Độ không nói ra lựa chọn cuối cùng kia thì cũng không có vấn đề gì, đại nhân vật của Thần Đô Tạ gia sẽ không còn bận tâm đến vấn đề này nữa.

Tuy nhiên tất cả những chuyện này, đều phải cảm ơn thiếu niên kia.

Trần Triều nhìn Tạ Nam Độ một cái, ánh mắt có chút phức tạp, không biết đang nghĩ gì.

Tạ Nam Độ cũng chỉ cười khẽ, trong mắt đều là lòng biết ơn chân thành.

Trần Triều lập tức thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước đến hiên nhà, nhưng tay vẫn không rời khỏi cán đao.

Tạ Nam Độ nhẹ giọng hỏi: “Nếu như ngươi đánh không lại hắn ta, ngươi cũng sẽ đánh sao?”

Trần Triều suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Lựa chọn kia chọn như thế nào mới là đúng, thực ra ta không quan tâm lắm, nhưng nếu như ngươi chọn sai, sẽ liên lụy đến tính mạng của ta, thì ta không thể chấp nhận được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Phu

Số ký tự: 0